Phong Đạc và Phong Dương đi vài ngày mới đến Mộ Lạc Thành.
Vừa vào thành, bọn họ lập tức cảm thấy một bầu không khí bất thường.
Mặc dù trong thành vẫn phồn thịnh như lúc ban đầu, nhưng dân chúng trên đường luôn đều cúi đầu, cảnh tượng chạy đi vội vã, giống như là đang tránh né cái gì.
Hai người Phong Đạc không biến sắc tìm được một quán trọ dừng chân ngủ lại, quyết định yên lặng theo dõi kỳ biến.
Sắc trời, rất nhanh đã tối xuống, Phong Đạc và Phong Dương muốn tìm chỗ ngồi xuống bên hành lang, nhân tiện hỏi thăm tin tức, thì lại bị tiểu nhị cản lại, "Hai vị muốn ăn gì, nói cho tiểu nhân là được, tiểu nhân sẽ đưa đến gian phòng cho ngài."
Phong Đạc nhàn nhạt từ chối, "Không cần, chúng ta ăn đơn giản ở chỗ này là được rồi."
“Hai vị, không phải là tiểu nhân nói chuyện giật gân, mà gần đây trong thành, thật sự không được an bình."
Lông mày Phong Đạc nhíu lại, đang muốn hỏi thăm chút tin tức, lại nghe chưởng quỹ dùng mười phần khí lực rống với tiểu nhị một câu, "Ngươi đứng ngốc ở đó làm cái gì, còn không mau đi đóng cửa!"
"Dạ dạ." Tiểu nhị vừa đáp lời, vừa quay đầu cười với hai người Phong Đạc nói, "Tiểu nhân đi một chút sẽ trở lại, hai vị chờ chút."
"Tam ca, không thích hợp..." Rõ ràng vào canh giờ, hẳn là thời gian mỗi quán trọ bận rộn nhất, vậy mà chưởng quỹ lại bảo tiểu nhị đi đóng cửa? !
Quá kỳ quái!
Phong Đạc gật gật đầu, chờ tiểu nhị trở lại, liền trực tiếp phân phó, "Tiểu nhị, trong chốc lát làm chút thức ăn đưa đến phòng ta đi."
"Được rồi, ngài chờ!"
Bọn họ vừa về tới gian phòng, Phong Dương không nhịn được mở miệng nói, "Tam ca, trong Mộ Lạc Thành này tuyệt đối có vấn đề, Vị Minh lựa chọn một chỗ như vậy, rốt cuộc là có âm mưu gì?"
Phong Đạc mấp máy môi, không trả lời hắn, ngược lại mở cửa sổ phòng.
Dư quang của trời chiều vẫn còn, mơ hồ chiếu ở trên đường màu vàng vàng, trên phố xá người cũng đã vắng đi hơn phân nửa!
Phong Dương đi sang nhìn, lập tức ánh mắt có chút trầm xuống.
Hắn nhớ mang máng lúc lần trước đến, không phải là cảnh tượng như thế.
Phong Đạc đưa tay đóng kín cửa sổ, trầm giọng nói, "Theo tiểu nhị kia nói, hẳn là trong Mộ Lạc Thành có thể do yêu ma quấy phá."
"Người Ảnh môn nói rằng Vị Minh xuất hiện ở Mộ Lạc Thành, có phải là hắn chỉ đi qua nơi này hay không?" Đi lên trước nữa chính là biên thành, hắn có trực tiếp tìm một nước khác làm chỗ dựa hay không?
"Nếu như trong Mộ Lạc Thành thật sự có vật thần bí, thì đoán chừng là Vị Minh đang hướng về vật đó."
"Tam ca, không bằng buổi tối chúng ta đi ra ngoài..."
Ánh mắt Phong Đạc lạnh lẽo, đưa tay làm động tác đừng lên tiếng, ngăn cản Phong Dương nói tiếp.
"Khách quan, thức ăn ngài muốn đã xong rồi." Giọng nói tiểu nhị từ ngoài cửa phòng vang lên.
Phong Dương đi qua mở cửa, cũng không cho hắn vào gian phòng, mà nhận lấy khay ở trong tay hắn, hào phóng thưởng cho hắn một chút tiền boa, tiểu nhị mừng rỡ lui xuống.
Phong Dương đóng cửa lại, đặt thức ăn ở trên bàn, rồi từ trong tay áo lấy ra một cây châm bạc, cẩn thận kiểm tra có độc hay không.
Một hồi lâu, lắc đầu, nói, "Không có độc."
"Quán trọ này cũng không có vấn đề, buổi tối cứ theo như ngươi nói làm."
"Được."
...
Ban đêm, trăng sáng sao nhỏ.
Phong Đạc cũng xem như quen thuộc với nơi này, lúc trước vì mua rượu cho Ngân Lan, hắn cũng đã tới nơi này không ít, khi đó, mọi người tựa hồ không như hiện giờ, ngay cả đi trên đường cái cũng đều nơm nớp lo sợ .
Phong Đạc và Phong Dương đi đến phủ nha (nha môn) Mộ Lạc Thành, nếu trong thành có chuyện gì, thì trong phủ nha có ghi chép.
Hai người thừa dịp bóng tối, lặng lẽ ẩn vào phủ nha, trong phủ nha là một mảnh đen như mực, tất cả mọi người đều đã đi ngủ rồi.