Nghe thủy thủ đoàn
bẩm báo như vậy, Nguyên Lang biết là không thể tránh né bọn họ được nữa, quay nhìn Nguyên Linh đã ngủ say trên nhuyễn tháp mà lòng nặng trĩu. Đã không muốn chạm trán vậy mà kẻ kia lại thích gây chuyện, tưởng rằng sẽ
được ở bên nàng thêm vài ngày nữa nhưng lại không ngờ hắn đuổi theo sớm
như vậy. Đứng dậy, y bước ra ngoài, những vị khách không mời mà tới đã
đứng sẵn trên bong thuyền chờ y ra. Trước mặt y lúc này có hai bóng dáng màu trắng tuyệt mỹ, một trong hai người y đã từng gặp qua, đó là Bạch
Ngọc chủ nhân của y viện lớn nhất Long Hỏa quốc Bạch gia Huyền Vũ. Người còn lại có nét hao hao giống Bạch Ngọc, nếu y đoán không lầm thì hắn
chính là ca ca của Bạch Ngọc, người đứng đầu Bạch gia đại tộc đời thứ
hai Bạch Vũ “Nước giếng không xâm phạm nước sông, cớ sao Bạch nhị thiếu
gia lại chặn thuyền của Tiêu gia ta?” Y lạnh lùng hỏi.
“Bạch
Ngọc ta nghe danh Sát Lang Tiêu Lang đã lâu, nay tình cờ gặp được Tiêu
thiếu gia ở đây. Muốn mời Tiêu thiếu gia dùng ly trà hàn thuyên tâm sự
kết giao tri kỷ.” Bạch Ngọc lạnh nhạt nói.
“Ồ.” Nguyên Lang
không mấy ngạc nhiên khi nghe những lời đó của cậu. Y vẫn giữ thái độ
dửng dưng hơi lớn tiếng nói với hạ nhân trong thuyền “Người đâu, mau
chuẩn bị trà mời khách quý.” Thái độ của y làm cho hắn và Bạch Ngọc có
chút cả kinh nhưng rồi cũng theo y vào bên trong thuyền ngồi uống trà.
Nói là hàn thuyên nhưng đôi bên không ai nói với lời nào, chỉ có uống
trà nhìn nhau cho đến khi bình trà đã cạn một tiếng động lớn vang lên
trên gác. Nguyên Lang giật mình quên là muội muội mình vẫn còn trên đó,
một thanh âm rên rỉ vang lên xuyên qua các khe nhỏ “Ca ca… muội đau
quá…” Chỉ cần nghe như thế thôi, y đã đứng dậy phóng nhanh lên gác. Thấy thái độ của y như vậy, bọn họ cũng đi theo xem chuyện gì đang xảy ra.
Nguyên Linh tỉnh dậy không thấy Nguyên Lang đâu liền bước xuống nhuyễn tháp để đi tìm nhưng vô tình chân chạm cây gậy của mình và trượt té,p. Lâu nay
nàng luôn được kẻ hầu người hạ quen rồi nên khi không có ai bên cạnh rất hay làm tổn thương chính mình. Nguyên Lang vì thương nàng mới không cho nàng rời sơn trang, sợ nàng không biết giữ gìn bản thân mình mà gây
thương tích. Nhìn thấy nàng nằm dài dưới đất, tay vì cú ngã vừa rồi mà
cứa vào vật gì đó làm cho chảy máu “Muội sao không nghe lời gì cả, cứ
thích động luôn lung tung. Nếu tỉnh dậy thì gọi Mẫn Nhi vào đỡ dậy.” Tuy y mắng nàng nhưng thật ra trong lòng rất thương nàng, một vết thương
nhỏ cũng khiến y vì nàng mà lo lắng. Không phải y nuông chìu nàng mà là
vì sau năm đó, nàng từ một tiểu nữ hài cao cao tại thượng vung tay một
cái liền có rất nhiều xác chết nằm dưới chân, mà giờ đây nàng chẳng khác nào một tiểu thư đài các yếu đuối nhu nhược khiến y rất đau đầu.
“Ta gọi nhưng không ai lên tiếng, vì thế mới…” Nàng nhỏ giọng nói.
“Mẫn Nhi.” Y quát lớn.
Lúc này từ bên ngoài bước vào một tiểu nha hoàn chừng tám tuổi với vẻ mặt
hớt hả. Vừa nhìn thấy tiểu thư của mình ngồi dưới đất, cô kinh hãi “Tiểu thư…”
“Ngươi đi đâu mà để tiểu thư bị như vậy?” Nguyên Lang quát lớn.
“Thiếu gia… nô tỳ chỉ là… đi nấu thuốc cho tiểu thư…” Mẫn Nhi quỳ rạp xuống đất sợ hãi nói.
“Ca ca, không phải lỗi của Mẫn Nhi, huynh đừng trách Mẫn Nhi…” Nguyên Linh níu chặt tay áo y van xin, là do nàng bất cẩn mà ra.
Nhìn thấy những giọt nước mắt của nàng, lòng y chùng xuống, phải làm sao để
nàng trở lại như xưa đây… Ôm chặt tiểu bảo bối vào lòng, y hận bản thân
mình vô dụng không thể nghịch chuyển vận mệnh “Nín, ca ca sẽ không trách tội ai cả. Chỉ cần muội bình an vô sự, ca ca nhất định sẽ cho muội bất
cứ thứ gì muội muốn.”
“...” Nguyên Linh giấu khuôn mặt nhỏ của
mình vào lòng ngực y mà khóc thúc thít. Thứ nàng muốn, y rõ ràng biết rõ là không thể có được. Ngoài thứ đó ra, nàng chẳng cần gì nữa cả…
Màn tình cảm huynh muội kia đó đã lọt vào mắt hai huynh đệ Bạch gia, hắn
không thể ngờ tới tiểu nữ hài lãnh ngạo năm xưa đã trở nên yếu đuối như
vậy. Sự việc năm đó đã trở thành vết thương mãi không thể chữa lành
trong trái tim nàng. Hắn phải làm gì đây?
Đợi Nguyên Linh uống
thuốc xong và ngủ an ổn, Nguyên Lang mới cùng hai người kia trở lại
phòng khách. Lúc này y mới quỳ xuống trước mặt huynh đệ bọn họ cầu xin
“Ta biết ngươi đến đây vì cái gì, Bạch Vũ. Ta không cưỡng cầu ngươi điều gì cho bản thân, chỉ cầu xin ngươi hãy giúp nàng trở lại như xưa…”
Hắn, Bạch Vũ cả kinh trước hành động của y, từ lúc nào y biết hắn chính là
Bạch Vũ? Xưa nay hành tung của hắn luôn bí ẩn, không phải người cuả đại
gia tộc thì làm sao biết được hắn? “Làm sao ngươi biết ta?” Hắn lạnh
lùng hỏi. Hắn và y trước giờ của từng gặp nhau, ngay cả tiếp xúc cũng
chưa hề. Vậy mà y có thể dễ dàng nhận ra như vậy đúng là không thể xem
thường.
“Chuyện này quan trọng không?” Y hỏi ngược lại hắn, trên đời này có chuyện gì là y không biết. Chỉ là chưa đến thời điểm để tiếc lộ mọi thứ ra mà thôi.
Đúng, hắn cần biết những chuyện này để
làm gì, chỉ cần biết mục đích y quỳ trước mặt hắn để làm gì là đủ rồi
“Nói, có việc gì?” Hắn lãnh băng hỏi.
“Xin ngươi hãy đem nàng
rời khỏi đây, chỉ có ngươi mới khiến nàng trở lại như xưa mà thôi.”
Nguyên Lang đi thẳng vào vấn đề chính, tránh vòng vo làm đôi bên không
hiểu.
“Ta được lợi gì hả?” Đây là một vụ trao đổi, dĩ nhiên phải có lợi thì hắn mới đồng ý chứ.
“Chẳng phải thứ ngươi luôn muốn bấy lâu nay đã sắp đạt được rồi sao?” Lãnh mâu của y nhìn xoắn sâu vào lãnh mâu màu đỏ của hắn, tâm tư hắn làm sao y
không biết được. Từ bỏ đại gia tộc, phiêu bạc giang hồ khắp nơi chỉ có
một mục đích…
Ha! Ha! Ha!!!!!!! Bạch Vũ phá cười lớn, tiếng cười của hắn làm cho Bạch Ngọc cả kinh rồi run sợ. Đây là lần đầu tiên trong suốt mười bốn qua cậu nhìn và nghe thấy ca ca mình cười lớn, không
những vậy mà còn cười rất sảng khoái. Đúng là cậu không nên xem thường
kẻ đang quỳ trước mặt, y không phải là người bình thường theo lời của
các vị trưởng bối nói.
Nguyên Lang a Nguyên Lang! Ngươi thật quá cuồng vọng! Nhưng y nói không hề sai một tí nào, thứ hắn muốn y đã tự
mình dâng tới. Món lời này làm sao hắn có thể từ chối được “Quả đúng với lời đồn, Tiêu gia tộc sắp thành gia tộc thứ năm thống trị Linh Yên đại
lục. Tứ đại gia tộc ta sắp bị Tiêu gia các ngươi giành mất rồi.” Lời hắn nói mang theo lời khen ngợi lẫn chế giễu.
“Món lời này ngươi thấy như thế nào?” Nguyên Lang hỏi.
“Chưa đủ.” Bạch Vũ ngừng cười. Lãnh mâu đỏ rực của hắn nhìn xoắn sâu vào lãnh mâu của y như đang dò xét thêm điều gì đó.
“Ha! Ha! Ha!!!!!” Y phá cười lớn, quả nhiên suy đoán của y không ngoài dự tính “Ngươi muốn thêm gì nữa hả, Bạch đại thiếu gia?”
Lần đầu tiên có người dám ở trước mặt hắn đưa ra điều kiện mà không hề sợ
hãi, vụ giao dịch này sẽ rất thú vị đây “Tứ tiểu thư Dương gia nhị tộc
Dương Yến, năm năm trước đã mất tích. Ta muốn ngươi tìm muội ấy trở về.” Muốn hắn thi y cứu người ngoài việc trở thành người thân của hắn thì
phải có trân bảo hiếm có. Đằng này y không có bất kỳ thứ gì, chỉ dâng
một tiểu nữ hài mù loà cho hắn như vậy đâu có được, phí chữa trị của
nàng cũng rất tốn kém đi. Đã vậy hắn phải bắt y đi tìm vị muội muội đã
thất lạc của hắn.
Thú vị thật! Hắn nghĩ y ngu si lắm sao? “Ngươi nghĩ rằng ta ngu ngốc lắm sao?” Nguyên Lang đứng dậy và cười lớn “Muốn
ta tìm Dương Yến, cũng phải có một giao dịch khác.”
“Thú vị, quá thú vị!” Bạch Vũ chống cằm chờ xem y muốn nói gì “Nói.”
“Trao đổi, khi ta tìm được Dương Yến. Ngươi cũng phải trả lại Linh cho ta.”
Đã có qua thì phải có lại, nếu muốn có nàng thì hắn phải danh chính ngôn thuận rước nàng vào phủ.
Mày kiếm cau lại, Bạch Vũ cảm thấy khá khó chịu khi nghe điều này “Vì sao?” Hắn hỏi.
“Muốn có nàng hoàn toàn phải danh chính ngôn thuận.” Y đáp.
Ha! Ha! Ha!!!! Bạch Vũ lại phá cười lớn lần nữa, y muốn hắn thú nàng sau
khi dâng nàng cho hắn sao? Thứ hàng hoá đã qua sử dụng, y nghĩ rằng hắn
sẽ chấp nhận nhận lại sao? Mơ mộng quá rồi! “Ngươi đừng chọc cười ta.”
“Coi như ta chưa từng nói gì. Mời các vị rời thuyền.” Nguyên Lang ngay lập
tức lật mặt, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Y không có bị ngu,
chẳng qua y cố tình làm vậy để xem kẻ nào sẽ hối hận.
“Khoan
đã!” Bạch Vũ rũ mi phượng, uy hiếp hắn sao? Y không sợ hậu quả sẽ như
thế nào sao? “Ngươi không sợ ta sẽ làm gì các ngươi sao?” Tay chống cằm, hắn hỏi.
“Năm tuổi ta đã đương đầu với chốn thương trường đẫm
máu này, dẫm lên xác rất nhiều người mới có được như ngày hôm nay. Đưa
Tiêu gia tộc có thể sánh ngang bằng với Tứ đại gia tộc mà không hề sợ
hãi bất kỳ thế lực nào, ngươi nghĩ rằng ta còn sợ gì sao?”
Khá
khen cho một Nguyên Lang, y uy hiếp hắn thành công rồi. Vì nàng, hắn sẽ
chấp nhận trao đổi và thoả hiệp này nhưng làm sao có thể để y đạt được
mục đích cuối cùng được “Ta thoả hiệp.” Bạch Vũ đưa ra quyết định cuối
cùng làm cho Bạch Ngọc cả kinh.
Này này… ca ca cậu bị con gì ăn
mất não rồi hả? Đây rõ ràng là uy hiếp, mà lâu nay Tứ đại gia tộc chưa
bao giờ hạ mình thoả hiệp như vậy. Rốt cuộc hắn đang suy nghĩ cái gì?
Nếu các trưởng bối và phụ thân biết được chuyện này thì e rằng hậu quả
rất khó lường trước được.