Cứ đến giờ dần là Độc Cô LinhVũtỉnh dậy để chuẩn bị thượng triều, nhìn con mèo nhỏ trong lòng đang say giấc mà chàng không nỡ rời đi. Lấy ngón tay vuốt những vết sẹo trên khuôn mặt trắng nõn của nàng, không biết năm đó chàng làm vậy là đúng hay sai. Sao lúc đó chàng lại có thể tàn nhẫn hạ độc và hủy đi mọi con đường sống của nàng. Rõ ràng bọn họ đã từng rất vui vẻ khi ở bên nhau, đã từng cắt máu ăn thề ở rừng U Linh, tại sao bây giờ lại trở nên như vậy?
Chàng nhẹ nhàng xuống giường, đắp lại chăn cho nàng và rời khỏi phòng nhưng chàng nào biết từ lúc chàng tỉnh dậy thì nàng cũng đã tỉnh. Nàng biết chàng đắn đo suy nghĩ rất nhiều nhưng quá khứ đã là quá khứ, cho dù có quay ngược trở lại cũng đâu thể thay đổi được gì “Hạ Nhi, ta muốn rời giường.”
Hạ Nhi ở bên ngoài phòng nghe nàng muốn rời giường vào giờ này có chút kinh hãi, chẳng phải nàng luôn dậy lúc gần đến ngọ thiện để ăn luôn sao?
Không khí sáng sớm tinh sương se se lạnh đã bao lâu rồi Lãnh Nguyệt chưa cảm nhận được, cánh tay nàng khẽ nâng lên và chuyển động. Trong vô thức nàng nhớ lại bài luyện công mỗi sáng của sư phụ dạy và bắt đầu di chuyển theo trí nhớ của nàng. Từng động tác rất uyển chuyển, mềm mại và dứt khoắc, mỗi quyền nàng đánh vào chân không đều dứt điểm và nhanh khó đoán. Thân thể nàng dần nóng lên, nàng cứ thế luyện công cho đến khi chàng thượng triều trở về…
Sau khi thượng triều xong và đi Khánh Vân cung, Độc Cô LinhVũdừng cước bộ lại trước cổng Khánh Vân cung và ngắm nhìn một bóng dáng bạch y nữ tử đang luyện công buổi sáng. Từng động tác của nàng khiến tâm chàng khẽ rung động, mỗi động tác của nàng làm chàng nhớ lại lúc ở rừng U Linh với những bài luyện công buổi sáng cùng nhau. Bất giác chàng bay tới muốn cùng nàng đấu một trận.
Lãnh Nguyệt có chút ngạc nhiên với sự xuất hiện bất ngờ của Độc Cô LinhVũnhưng khi thấy chàng xuất chiêu, nàng cũng hiểu chàng muốn đấu với nàng. Thế cũng được, nhân lúc hôm nay sức khỏe của nàng tốt, nàng sẽ cùng đấu với chàng phân thắng bại.
Cả hai bóng dáng một trắng một đen cứ thế là đánh nhau suốt một canh giờ…
Bạch Thanh Tịnh hôm nay lại đến Khánh Vân cung kiếm chuyện với nàng nhưng khi đến trước cổng liền khự lại. Xưa nay trong Bắc Băng quốc, Lãnh Huyết Đế được mệnh danh thiên hạ đệ nhất cao thủ nhưng hôm nay lần đầu tiên cô chứng kiến có người đấu ngang tài ngang sức với chàng. Người đó không ai khác chính là Lãnh Nguyệt, chân tay cô dường như mềm nhũn đi, ngày hôm qua cô còn tát nàng, hôm nay cô lại chứng kiến thực lực của nàng không phải hư danh. Cảm giác bất an trong lòng tăng lên…
Mười năm trước trận đấu giữa họ không cân tài cân sức…
Mười năm sau trận đấu của họ vẫn không phân được thắng bại…
Độc Cô LinhVũthoáng thấy nụ cười nhẹ trên khuôn mặt, nụ cười vui vẻ của mười năm trước cùng chàng đấu. Tim chàng chấn động mạnh mẽ, lợi dụng lúc nàng sơ hở vươn tay ra ôm lấy nàng và thật nhanh cướp lấy đôi môi anh đào mộng đỏ.
Giật mình trước hành động của chàng, nàng chưa kịp phản ứng gì liền cảm nhận được cái lưỡi như rắn độc đang mạnh mẽ tách hai hàm răng của nàng ra và xâm nhập vào. Cái lưỡi ấy mạnh mẽ quấn lấy lưỡi nàng, mút lấy từng tư vị ngọt ngào trong miệng nàng, cánh tay gắt gao siết chặt nàng, đem nàng ôm thật chặt vào lòng sợ rằng nếu buông lỏng tay nàng sẽ lại biến mất khỏi chàng một lần nữa. Cái hôn này so với cái hôn trẻ con của mười năm trước vô cùng mãnh liệt, giống như bao nhiêu nhớ nhung, bao nhiêu lưuluyếnđều dồn vào một nụ hôn này…
Một màn sương bao phủ đôi mắt thủy tinh xanh của nàng, hô hấp cũng không lưu thông được nữa, bàn tay nhỏ nắm đấm mạnh vào lòng ngực của chàng muốn chàng buông ra. Nếu không nàng sẽ chết vì ngạt thở trước khi chết vì hàn độc hành hạ tới chết…
Chàng cũng cảm thấy hơi thở của nàng không đều nên mới lưuluyếnrời khỏi đôi môi anh đào nhưng tay vẫn không buông nàng ra mà vẫn ôm chặt nàng. Nhìn khuôn mặt nàng vì cái hôn mãnh liệt kia mà ửng đỏ ngây ngất, đôi mắt thủy tinh xanh long lanh ngấn lệ đẹp mê hồn. Nếu chúng ta không đứng ở hai chiến tuyến khác nhau thì có lé giờ đây chúng ta đã…
“Ngươi hình như đã quên mất ta đã có phu quân?” Nàng lạnh nhạt nói.
Độc Cô LinhVũnhớ lại lúc yến tiệc, tên bạch y nam nhân kia luôn ở bên cạnh nàng còn ở trước mặt chàng tuyên bố nàng chính là thê tử của hắn. Cánh tay ôm nàng đột nhiên siết chặt, Lãnh Nguyệt là của Độc Cô LinhVũ, mãi mãi là của Độc Cô LinhVũnày.
“Đau…” Bị chàng siết chặt vòng eo, nàng khẽ rên đau.
Hôm nay chàng nhất định phải cướp nàng từ tay tên bạch y nam nhân đó. Bế xốc nàng lên, chàng tiến thẳng vào trong Khánh Vân cung và hạ lệnh nếu không có sự cho phép của chàng thì không kẻ nào được quyền bước vào Khánh Vân cung.
Hạ Nhi nhận lệnh và ra ngoài cổng canh chừng nhưng giật mình khi thấy Bạch Thanh Tịnh đứng sửng sờ trước cổng. Có lẽ cô ta đã nhìn thấy tất cả những gì xảy ra nhưng dù thấy thì đã sao? Hạ Nhi mặc kệ cô ta, rồi đóng cổng lại…
—
“Thật nhanh đã hành động rồi, Sinh Thần thúc phụ, ngài thấy như vậy có tốt không?” Hắc y nam nhân ha hả cười khi nhìn thấy mọi chuyện thông qua lăng kính vận mệnh của vị thần tái sinh, Cổ Sinh Thần sư phụ của Lãnh Huyết Đế và Am Cảnh các chủ Lãnh Nguyệt.
“…” Lục y nam nhân sắc mặt trông vô cùng khó coi.
“…” Bạch y nam nhân tuy bề ngoài chỉ có một vẻ lạnh lùng nhưng bên trong vô cùng khó chịu.
“…” Hồng y nữ nhân, bạch y nữ nhân và tử y nữ nhân từ lúc thấy họ hôn nhau đã đỏ mặt tía tai nhưng vẫn mặt dày coi cùng bọn họ.
“Chúng ta có nên coi tiếp không?” Tử y nam nhân phe phẩy phiến ngọc cười tà mị hỏi bốn người kia “Chúng ta đều chưa ai trải nghiệm qua cảnh xuân, hôm nay nhân lúc có người diễn sao có thể bỏ phí.”
“Sinh Thần đại nhân!!!!!!” Lục y nam nhân, bạch y nam nhân, hồng y nữ nhân đồng thanh hét lớn.
“Ồ! Các ngươi không muốn coi cũng được. Ta với Tử Địch coi để học hỏi kinh nghiệm.” Tử y nam nhân phá cười lớn rồi choàng tay qua hắc y nam nhân nói “Sao? Thúc và ngươi xem tiếp?”
“Thúc phụ thật là.” Hắc y nam tử cũng cười lớn nhưng đại ý cũng muốn coi tiếp.
“Tử Địch đại nhân!!!!!” Lục y nam nhân, bạch y nam nhân, hồng y nữ nhân đồng thanh hét lớn.
“Nếu các ngươi không xem thì thôi. Tử Địch chúng ta đi chỗ khác xem.” Tử y nam nhân cười nham hiểm lôi kéo hắc y nam nhân đi chỗ khác.
“A! Sinh Thần đại nhân đừng đi.” Cả đám lập tức kéo tay áo tử y nam nhân lại.
“Các ngươi bảo không coi mà? Sao lại níu kéo ta?” Tử y nam nhân hờ hửng đáp.
“Coi mà, coi mà, ở lại cho chúng thần coi chung với.” Các đám nài nỉ tử y nam nhân.
“Tử Địch, theo ngươi thì sao?” Tử y nam nhân nhún nhún vai đá xoáy qua hắc y nam nhân.
“Thế thì cho họ coi cũng được.” Hắc y nam nhân hắc hắc cười “Thế nhưng nữ nhân không được xem.”
“Tại sao lại không được?” Tử y nữ nhân quát lớn.
“Không được là không được.” Hắc y nam nhân nhún nhún vai.
“Này Tử Địch, dù sao ta cũng là thẩm nhi của ngươi, ngươi dám cấm ta sao?” Tử y nữ nhân tức giận chỉ thẳng mặt hắc y nam nhân nói.
“Thế thì ngươi hãy làm với thúc phụ của ta kìa.” Hắc y nam nhân chỉ tay về phía tử y nam nhân cười nham hiểm hơn.
“Ngươi…” Tử y nữ nhân tức đến nghẹn cổ họng không thể nói lên lời.
“Các ngươi ồn quá!” Tử y nam nhân lúc này bực mình quát lớn “Muốn xem thì ngồi xuống cùng coi, ta không cấm ai cả.”
Sau lời nói của tử y nam nhân, tất cả lại ngồi xuống trước lăng kính vận mệnh để xem tiếp cảnh xuân mà tất cả mọi người ở đây chưa ai trải qua.
“Thúc phụ, có thể tua lại được không? Chúng ta bỏ mất đoạn đầu rồi…” Hắc y nam nhân uỷ khuất nói.
“Não ngươi có vấn đề à? Chúng ta không thể can thiệp vào vận mệnh của bọn họ cũng không thể tua lại được có hiểu không?” Tử y nam nhân cốc một cái thật mạnh vào đầu hắc y nam nhân.
“Ui, đau lắm đó. Có gì thì nói chứ thúc phụ đánh như vậy lỡ như não có vấn đề thiệt thì sao?” Hắc y nam nhân uỷ khuất nói.
“Não ngươi vốn có vấn đề mà. Toàn phá hỏng chuyện tốt không.” Tử y nữ nhân chế giễu hắc y nam nhân.
“Hừ! Hai phu thê các người ức hiếp ta, đợi khi nào ta chào đời, có tiên thân. Ta nhất định tìm các người tính sổ.” Hắc y nam nhân ôm đầu ấm ức nói.
“Đợi đến khi đó không biết ngươi còn nhớ không hay là lo tìm thiên mệnh của mình.” Tử y nữ nhân phá cười lớn.
“Ngươi… đáng ghét.” Hắc y nam nhân cắn răng nhẫn nhịn.
“Các ngươi im lặng xem đi.” Bạch y nữ nhân quát lớn, thật sự ba người này quá ồn ào, đang đến đoạn hay.
Tử y nam nhân mỉm cười tươi, khoảnh khắc này không biết đã bao lâu rồi y không còn cảm nhận được, mọi người cùng nhau tụ họp lại cùng nhau vui đùa cười nói. Y không biết tương lai phía trước sẽ như thế nào, tất cả mọi người trong bọn họ kể cả y bắt buộc phải trả qua thiên mệnh kỳ duyên. Cho dù là thần cũng phải trải qua vô số kiếp nạn mới có thể ngộ ra rất nhiều chuyện.
Lãnh mâu màu tím quỷ dị chăm chú nhìn tử y nữ nhân, nếu như ngày đó y sớm nhận ra…
‘Thời điểm sắp tới rồi, đại nhân không đưa Thanh Long đi sao?’Bạch y nam nhân dùng truyền âm thuật nói với tử y nam nhân.
‘Cứ để bọn họ coi kịch đi. Không phải vội.’Tử y nam nhân nói.
‘…’
Các nam nhân xem cảnh này thì toàn thân nóng rang, các nữ nhân xem thì đỏ bừng mặt liên tục lấy tay che mặt lại rồi liếc liếc bọn nam nhân đang phản ứng ra sao. Thấy bọn họ hình như đang cố gắng gồng mình chịu đựng cái gì đó, lúc này cả đám nữ nhân bỗng nhiên đứng dậy bỏ đi không thèm xem nữa.
“Này này, sao không coi nữa?” Hắc y nam nhân khó hiểu hỏi bọn họ.
“Các ngươi coi tiếp đi, bọn ta không xem nữa, vô vị.” Bạch y nữ nhân nói.
“Thật sao?” Hắc y nam nhân nói vọng tới.
“Mặc kệ các ngươi.” Tử y nữ nhân nói.
“Ngươi cảm thấy bọn họ có gì kỳ lạ không Thanh Long?” Hắc y nam nhân lấy tay khều khều lục y nam nhân.
“…” Lục y nam nhân cắn chặt môi, cảnh tượng lúc này thật sự khiến khí huyết của y không lưu thông, ánh mắt cứ hướng về bạch y nữ nhân, mặt mày nhăn nhó đến khó coi.
“Ách.” Hắc y nam nhân nhìn thấy mặt lục y nam nhân có vẻ khá khó chịu, rồi nhìn những người còn lại cũng y vậy nên im lặng không nói gì.
“Tử Địch ngươi ngốc quá hèn gì đến giờ vẫn chưa tìm được thiên mệnh kỳ duyên.” Tử y nam nhân ha hả cười.
“Ta không cần cái thiên mệnh kỳ duyên rắc rối đó. Ta chỉ thích tiêu dao tự tại mà thôi.” Hắc y nam nhân bĩu môi nói.
‘Cho dù ngươi không muốn cũng không thể không tránh khỏi đâu.’Tử y nam nhân nói thầm trong bụng.
‘Ngài muốn thăng cấp thì phải trải qua thiên mệnh kỳ duyên, nếu không vĩnh viễn chỉ là một thượng tiên bé nhỏ mà thôi.’Lục y nam nhân thầm nói.
‘Rốt cuộc ngài giống Thần nữ hay Ma Thần vậy?’Bạch y nam nhân trong lòng thầm hỡi ôi.
Nhìn thấy ánh mắt đầy khinh bỉ của ba người họ mà cảm thấy bản thân mình thật tủi…
Nếu như năm đó không có hiểu lầm.
Thì giờ đây tất cả đã không phải ở nơi tăm tối này.
Nếu như ngày đó chịu thấu hiểu nhau.
Thì giờ đây chúng ta đã là một gia đình…