Khuynh Vũ Luyến Ái (Luyến Ái Ảo Mộng Chi Thần)

Chương 46

Ta đã từng nghĩ rằng, bản thân mình ngoài Hoàng Phủ Thanh Tịnh ra sẽ không bao giờ động tâm với bất kỳ nữ nhân nào cả…

Cho đến khi ta gặp nàng trong cung cấm, ngón tay thon nhỏ gảy những khúc nhạc u sầu nói lên tâm trạng của nàng và cũng như của ta, cô đơn giữa thế gian rộng lớn này. Nàng và ta là hai con người cô tịch giữa nhân thế, nàng thu hút ta với đôi mắt u buồn cho dù là không nhìn thấy được cái gì cả.

Dưới ánh trăng ngày đầu tiên ta gặp nàng, nàng thật đẹp dưới ánh trăng kia, thanh tú diễm lệ lạ thường. Khác với những nữ nhân mà ta từng gặp, khác với Hoàng Phủ Thanh Tịnh, nàng cuốn ta vào sự thanh tú của mình, cuốn ta vào sự ôn nhu của mình, cuốn ta vào nổi u buồn cô tịch của mình.

Bất tri bất giác thân thể không thể kiểm soát được và đã phi lễ với nàng, nhưng khi đôi môi ta chạm và đôi môi nàng. Sự mềm mại và ngọt ngào của nàng khiến ta mê luyến không muốn rời, trong lòng ta bỗng nảy lên ý định phải có cho bằng được nàng, đây là điều xưa nay ta chưa từng nghĩ đối với bất kỳ nữa nào.

Khi ta nghe nàng kể về quá khứ mình, những âm mưu và bí mật phải giấu kín. Lòng ta lại một lần nữa muốn giữ chặt nàng hơn, muốn bảo vệ nàng tránh khỏi mọi tổn thương. Nàng giống như một viên ngọc nhỏ, chịu đựng mọi phong ba bão táp, đến nổi chỉ cần để viên ngọc ấy rơi xuống đất, lập tức sẽ vỡ vụn ngàn mảnh nhỏ không thể hàn gắn lại được.

Ngày nàng đi vào rừng Dạ Xoa tìm vật quan trọng, ta đã rất lo lắng. Không suy nghĩ gì cả, chạy thẳng vào khu rừng ma quái đó để tìm nàng, lòng ta cứ réo lên tiếng gọi mong nàng đừng xảy ra điều gì. Nhìn thấy bóng dáng nàng chật vật bước đi, chân bị thương đến ứa máu mà nàng lại không chịu băng bó lại khiến ta vừa giận vừa đau lòng.

Tuy ngữ điệu của nàng rất không bằng lòng với ta nhưng nàng chỉ muốn che giấu sự yếu đuối tận sâu bên trong mình. Nguyên Linh trong mắt ta thật nhỏ be,́ nàng có biết không? Bế nàng trên tay ta cảm thấy thế gian này quá lớn mà nàng thì quá bé nhỏ và bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất. Ta đã tưởng tượng đến cái cảnh nếu một ngày không còn được thấy nàng nữa thì sẽ như thế nào?

Ta đã từng ước thời gian chúng ta ở rừng Dạ Xoa hãy ngừng lại, để ta có thể ở bên cạnh nàng thật lâu, để những khoảnh khắc nhỏ ấy tưởng chừng như sẽ không quan trọng với ta nhưng lại in sâu vào tâm trí ta không thể xoá đi được.

Khi ta nghe hơi thở yếu ớt của nàng, sự im lặng bao trùm mọi thứ, ta đã rất lo lắng liệu nàng có chết không? Bất chấp mọi nguy hiểm để thoát khỏi rừng, ta mang nàng về lại trang viên… thế nhưng ta lại không chịu cứu nàng, điều đó phạm vào nguyên tắc của ta, phạm vào lời tuyên bố của ta “Ta chỉ có một lão bà và người đó vĩnh viễn không phải là nàng, Nguyên Linh.” Đại tỷ đã rất giận, rất hận ta nhưng ta chỉ có thể đứng nhìn nàng được đại tỷ cứu sống, là sự ngu ngốc của ta đã khiến mối quan hệ giữa hai chúng ta ngày càng cách xa.

Hành trình về Đông Liêm được rút ngắn lại, ta ôm nàng ngày đêm phi ngựa để trở về, không biết dừng lại bao nhiêu trang viên để đổi ngựa. Đưa nàng về đến Du Nhiên phủ trước nhiều ánh mắt của mọi người, ta mặc kệ họ, điều quan trọng nhất bây giờ chính là để đại tỷ cứu nàng.

Ta đã luôn nghĩ rằng bản thân mình chỉ yêu duy nhất một người, đó là Hoàng Phủ Thanh Tịnh. Ta đã vì điều đó tổn thương nàng rất nhiều nhưng nàng vẫn im lặng chấp nhận, chỉ vì nàng là người trả nợ ân tình cho đệ đệ mình.

Sau một tháng rời đi tìm thảo dược, ta quay về phủ trong sự mệt mỏi, ta nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Tịnh cũng trở về nhưng trong lòng ta đã không còn cảm giác bình yên nơi muội ấy. Ta cứ tìm kiếm trong dàn người ra đón, ta không thấy nàng. Đôi chân của ta thật không biết nghe lời, nó cứ hối thúc ta thật nhanh đến bên nàng, nhìn nàng vẫn giản dị như ngày đầu chúng ta gặp nhau. Gối đầu lên đùi nàng, ta vô tri vô giác đã ngủ quên trong sự bình yên nàng mang lại, sự bình yên mà hơn hai mươi mấy năm qua ta luôn tìm kiếm. Không có tranh giành, không có đổ máu, không có thù hận!

Ngày thành thân của ta và nàng, có lẽ nàng không biết được bước chân ta nặng trĩu như thế nào khi cõng nàng trên lưng bước và Du Nhiên phủ. Ta biết rất rõ nếu bước vào đại gia tộc này, nàng phải đối diện với sự nguy hiểm, phải đối diện với sự tịch mịch và những ngày tháng thê lương. Ngày hôm đó nàng rất đẹp, đẹp lộng lẫy đến mức ta không thể kìm chết được bản thân, chỉ muốn đem nàng giữ chặt mãi không buông. Thế nhưng ta đã không làm vậy, ta không yêu nàng hà tất gì phải cùng nàng chung đụng để rồi khiến nàng tổn thương.

Ngày dâng trà con dâu mới vào nhà cũng chính là ngày ta hối hận nhất. Ta đã tát nàng, cái tát đau điếng người và tâm của ta cũng rất đau. Khoảnh khắc nhìn nàng mắt đỏ như sắp khóc bỏ chạy, ta thật muốn đuổi theo nàng và giữ lại nhưng ta không làm được, ta không biết tại sao lại vậy.

Nhốt mình trong Dược phòng, điên cuồng lao vào bào chế nhưng những hình ảnh đó vẫn mãi không biến mất. Nó đã hằn sâu vào tim nàng một vết thương mãi mãi không thể xoá bỏ. Khi ta nghe ám vệ nói Hoàng Phủ Thanh Tịnh đến tìm nàng, ta đã muốn bay thật nhanh tới nhưng ta sợ.

Nàng biết ta sợ điều gì không?

Ta sợ sự xuất hiện của ta sẽ khiến cho nàng nhớ lại cái tát đó, cho nên ta chỉ có thể đến gặp nàng vào ban đêm, chỉ có thể đứng từ xa nhìn nàng.

Cũng giống như ngày còn ở hoàng cung, những khúc nhạc của nàng vẫn cứ thê lương. Đã trải qua rất nhiều khúc nhạc, bàn tay nàng đã đỏ tấy và xuất hiện những vết xước. Ta thật muốn nhảy vào bên trong ngăn nàng lại, ngăn hành động ngu ngốc ấy của nàng, tại sao nàng lại hành hạ bản thân mình như thế?

Dây đàn đứt, máu nàng rơi, ta cũng không còn cầm được lòng nữa, nhảy vào băng bó vết thương cho nàng. Có lẽ nàng rất ngạc nhiên với sự xuất hiện của ta nhưng lại rất bình thản trả lời ta. Trong lòng ta đã quyết định sẽ đưa nàng trở về Đông Nhiên phủ, sẽ tận tay chăm sóc nàng, không để nàng tự hành hạ bản thân mình như thế.

Ta dẫn nàng đến một nơi, nơi mà ta cảm thấy bình yên nhất, khi nàng đặt chân vào Vô Tình cốc một nơi vốn rất nguy hiểm đột nhiên lại trở nên vô hại và sự bình yên được mang đến. Vào giây phút này, ta mới hiểu lòng mình đang hướng về ai, ta mới hiểu trái tim từ lâu đã xoá bỏ hình bóng cũ và thay vào đó là hình bóng của nàng. Nàng giống như loài hoa độc vậy, chất độc ấy cứ từ từ ngấm vào tâm của ta, cứ từ từ ngặm nhấm trái tim ta, ta ước gì mình có thể rút lại mọi lời nói làm tổn thương nàng trước đây.

Khi ta biết được bản thân mình đã động tâm nàng cũng là lúc ta lại một lần nữa thương tổn nàng. Tại sao khi nghe Hoàng Phủ Thanh Tịnh thổ lộ ta lại không còn cảm thấy vui gì nữa cả? Chỉ thấy đáy lòng mình rất đau khi thấy nàng ngất xỉu, ta biết nàng đã nghe thấy những lời nói giữa ta và muội ấy, ta biết lòng nàng cũng đã tan nát khi nghe câu nói đó.

Ta hận mình tại sao lại làm tổn thương nàng hết lần này đến lần khác, để khi ta muốn bù đắp lại mọi lỗi lầm của mình thì đã không còn kịp nữa. Nhìn nàng tự nhốt mình trong phòng không gặp ai, ta biết nàng đã khóc rất nhiều, tổn thương quá lớn không sao có thể chữa lành được.

Ước gì thời gian quay ngược lại để ta có thể nhìn thấy nàng ở đó, để ta không thể mắc phải sai lầm như bây giờ…

Nguyên Linh, ta thành thật xin lỗi nàng…

***

Vào giây phút ta nhìn thấy chàng hôn nàng ta, có lẽ tim ta đã chết hoàn toàn rồi, đã không còn hy vọng vào tương lai. Chàng với ta là hai người xa lạ, khoảng cách của chúng ta quá lớn để có thể hiểu được nhau nhưng chàng nào biết lòng dạ nữ nhân rất hẹp hòi. Chứng kiến nam nhân mình yêu lại là phu quân của mình đang tay trong tay, môi kề môi với nữ nhân khác, quả thật là rất đau… đau đến tận tâm can cũng đau.

Ta thật muốn tiến tới đẩy thật mạnh hai người ra và mắng vào mặt nữ nhân vô sĩ kia nhưng ta không làm được, nữ nhân ấy là người chàng yêu thương nhất. Chàng sẵn sàng vì cô ta bất chấp mọi nguy hiểm để chữa trị đôi chân cho cô ta, để giải hết hàn băng trong người cô ta. Nay nàng ta đã động tâm chàng dù rất trễ nhưng có lẽ ta nghĩ chàng cũng đã rất vui mừng vì điều đó.

Ta chẳng qua thành thân cùng chàng là để trả món nợ ân tình, ta không có tư cách để bắt chàng phải hiểu ta, phải yêu ta dù chỉ một chút thôi. Ta đã luôn nghĩ mình sẽ cao thượng nhìn chàng vui vẻ bên nữ nhân ấy nhưng ta không làm được, ta không cao thượng đến mức đó.

Nếu là trước kia, ta sẽ mặc chàng muốn làm gì thì làm…

Nhưng bây giờ, ta đã động tâm chàng, ta không thể chịu đựng nổi…

Ta đã luôn nghĩ mình sẽ chôn vùi thứ tình cảm này vào sâu tận đáy lòng vĩnh viễn sẽ không để chàng biết, có lẽ đã không thể nữa rồi…

Ta chỉ muốn thật nhanh chóng trốn khỏi nơi này… biến khỏi mắt chàng, vĩnh viễn không muốn gặp lại chàng nữa, vĩnh viễn không muốn chịu thương tổn nữa…

Nếu ta là loài hoa độc thì tại sao lại không thể độc chết tâm chàng? Có lẽ độc của ta không mạnh bằng giải dược kia, ta đã không thể độc chết tâm của chàng dù chỉ một lần thôi…

Chàng, nam nhân lãnh tâm lãnh khốc lãnh diện vô tình Độc Y Diêm Vương sẽ không bao giờ động tâm với bất kỳ nữ nhân nào khác ngoài Hoàng Phủ Thanh Tịnh.

Ta chỉ như cơn gió nhỏ thoảng qua đời chàng rồi biến mất, thế cũng tốt, biến mất rồi sẽ không còn đau khổ bi thương và tịch mịch nữa, biến mất rồi sẽ không còn nhìn thấy nam nhân lãnh khốc là chàng nữa.

Con người ta có thể vì yêu mà hoá hận, ta hận chàng!

***

‘Ta thề với trời đất cả cuộc đời này sẽ dùng cả tính mạng của mình để bảo vệ cho nàng, sẽ không để nàng chịu mọi tổn thương nào, dù là điều gì nhỏ nhất…. Ta yêu nàng!’

***

“Bẩm đại đương gia! Tam phu nhân đột nhiên biến mất không có ở Bắc Nhiên viện, tất cả mọi người trong phủ đang đi tìm nhưng không thấy.”

Vương Thoại Kỳ gập thiết phiến lại, nụ cười trên môi y mọi ngày dường như đã không còn nữa, y đứng dậy và bước ra ngoài cửa, hít lấy ngụm khí “Mang hắn ra đây”

Từ trong bụi cây, những hắc y nhân xuất hiện và đẩy một bạch y nam nhân bị trói chặt không thể cử động được ra phía trước mặt chủ tử mình, rồi tất cả quỳ xuống đợi lệnh.

Vương Thoại Kỳ nhìn bạch y nam nhân sắc mặt bao nhiêu năm nay thuỷ chung băng lãnh không hề thay đổi cũng không thể nhìn ra tâm tư của hắn muốn gì “Ngươi đem Nguyên Linh đi đâu?”

Bạch y nam nhân nghe đến tên nàng, ngẩng đầu nhìn y ánh mắt có chút lo lắng hiện rõ “Ngươi nói gì? Tại sao ngươi hỏi ta Nguyên Linh đang ở đâu? Chẳng phải các ngươi đang chăm sóc cho nàng ở Bắc Nhiên viện sao?”

“Nàng không còn ở Bắc Nhiên viện nữa, tất cả mọi người đang lục tung cả Du Nhiên phủ để tìm nàng.”

Nghe nói nàng mất tích, bạch y nam nhân sắc mặt đại biến, Đông Liêm này ngoài nơi này ra thì nàng có thể đi đâu được. Không lẽ là….

“Mau thả ta ra.” Bạch y nam nhân hét lớn.

“Để ngươi chạy trốn sao?” Vương Thoại Kỳ quát thẳng vào mặt hắn.

“Ta nói thả ta ra, ta biết nàng đang ở đâu.” Bạch y nam nhân lãnh mâu đỏ ngầu như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ trước mặt.

Vương Thoại Kỳ không nói gì, ra hiệu cho các ám vệ cởi trói cho bạch y nam nhân, vừa được cởi trói bạch y nam nhân liền thi triển kinh công bay đi. Vương Thoại Kỳ cùng các ám vệ cũng lập tức đuổi theo hắn tránh cho hắn bỏ trốn.

Trên một vách núi cao, có một bóng dáng nữ nhân bé nhỏ đang đứng lặng người, gió thổi làm những tà váy nàng bay phấp phới và mái tóc đen của nàng cũng bay theo từng cơn gió thổi. Hắn nói vực thẳm này sẽ dẫn đến Vô Tình cốc, chỉ có nơi đó hắn mới tìm được sự bình yên, muốn xuống đó chỉ có cách nhảy xuống nhưng nếu may mắn thì sẽ sống sót, còn không thì thịt nát xương tan “Vì sao chàng luôn đối xử tốt với nữ nhân đó? Vì sao chàng lại đối xử lạnh nhạt với ta? Ta đã làm gì sai? Chẳng lẽ sự xuất hiện của ta trên đời này là điều sai trái?” Nàng hét lớn.

“Nguyên Linh.” Giọng băng lãnh quen thuộc vang lên trong gió, là giọng của Bạch Vũ, vì sao hắn lại biết nàng sẽ đến nơi này?

Hắn đứng đó cách nàng không xa chừng mười bước chân nhưng nàng có cảm giác như cả hai đang cách xa nhau một khoảng rất rất xa không thể với tới nhau. Gió nhẹ thổi làm mái tóc trắng của hắn bay trong gió như những làn sương bao phủ lấy khoảng không này, thật lạnh lẽo.

“Ngài đến đây làm gì?”

“Nguyên Linh hãy nghe ta nói.”

“Bây giờ ta không muốn nghe bất kỳ lời nói nào của ngài cả, chúng ta đã chấm hết rồi.”

Nếu lời nói không thể ngăn được nàng… vậy thì hắn sẽ quỳ xuống. Mặc kệ sự tôn nghiêm của nam nhi, điều hắn quan tâm nhất bây giờ chính là để nàng hồi tâm chuyển ý không làm chuyện gì dại dột.

“Ngài làm gì vậy? Đầu gối nam nhi đáng giá ngàn vàng sao có thể quỳ trước mặt một nữ nhân đáng khinh như ta?” Nàng cả kinh.

“Nguyên Linh! Là ta sai, ta xin lỗi nàng! Là ta không đúng, ta xin lỗi nàng! Là ta ngu ngốc làm nàng tổn thương, ta xin lỗi nàng! Xin nàng đừng nhảy xuống đó, nàng có thể đánh ta cũng được, có thể mắng chửi ta cũng được, ta ngàn vạn lần van xin nàng đừng nhảy xuống đó…” Nếu nàng nhảy xuống, hắn nhất định cũng sẽ nhảy cùng nàng, đời này kiếp này hắn sẽ cùng nàng sống cùng nàng chết, mãi mãi sẽ không rời xa nàng dù chỉ nửa bước.

“Ta không là gì của ngài cả.”

“Nàng là thê tử của ta.”

“Ta chỉ cùng ngài thành thân để trả món nợ ân tình, ngoài ra không là gì của ngài.”

“Nàng là thê tử của ta.”

“Ngài không hiểu sao? Chúng ta không là gì của nhau cả.” Nàng hét lớn.

Đột nhiên chân nàng trượt phải cục đá ngã về phía vực thẳm. Bạch Vũ lập tức bay tới kéo nàng về phía hắn, đem nàng tránh xa khỏi bờ vực thẳm này nhưng đáng tiếc hắn lại mất thăng bằng trượt chân rơi xuống vực. May mắn là nắm được một cành cây nhưng với trọng lượng của hắn e là khó tránh khỏi việc rơi xuống đó.

“Bạch Vũ!”

Tất cả mọi người trong gia tộc từ lúc nào đã đến và đứng nhìn hắn cùng Nguyên Linh nói chuyện với nhau. Đứng giữa ranh giới sinh tử con người ta mới hiểu rằng cái gì quan trọng với mình nhất, Nguyên Linh hoảng sợ hét lên, tay vươn về phía hắn “Làm ơn hãy nắm lấy tay của ta… Vũ.”

“Linh nhi…” Đây là lần đầu tiên hắn gọi nàng với cái tên thân mật này “Ta đã sai rồi, nàng hãy tha thứ cho ta có được không?”

“Làm ơn hãy nắm lấy tay ta, chúng ta sẽ kéo chàng lên rồi muốn nói gì thì nói.” Nàng lo lắng đến tột cùng.

“Nàng hãy nói đi, nàng có tha thứ cho ta không?” Hắn cương quyết không đưa tay cho nàng.

“Được ta sẽ tha thứ cho chàng, mau đưa tay cho ta.” Nàng nói.

“Vậy là được rồi.” Hắn nhìn nàng, nở nụ cười mãn nguyện, tay buông khỏi cành cây.

“Vũ!” Nàng hét lớn và nhảy theo hắn xuống vực sâu.

Mọi người chưa kịp định thần lại chuyện gì vừa xảy ra, đã thấy Nguyên Linh cũng nhảy theo Bạch Vũ rơi xuống vực sâu đen tối không đáy kia. Họ đứng bất lực không thể làm gì được, vì vực thẳm này là vực thẳm không đáy, một khi rơi xuống vĩnh viễn không thể tìm thấy xác hay sống sót.

Nguyên Lang chết lặng không thể làm gì, Dương Yến chỉ có thể đứng im mà khóc, những người còn lại lặng người đi và rơi lệ. Quyết định cho hắn cùng nàng thành thân là sai lầm, đúng là sai lầm, đúng là chống lại ý trời sẽ bị trừng phạt như thế nào.

***

“Sao nàng lại nhảy xuống vực này hả Nguyên Linh?”

“Thiếp không thể sống nếu không có chàng, Vũ.”

“Ngốc!”

“Chàng mới ngốc.”

“Ừ! Cả hai chúng ta đều ngốc như nhau.”

“Vũ! Thiếp….”

“Nàng đừng nói gì cả, ta biết tình cảm của nàng, ta cũng không thể nào thoát khỏi chất độc chết tâm của nàng được.”

“Chàng…yêu thiếp sao?”

“Ừ!”

“Vậy thiếp có chết cũng mãn nguyện rồi.”

“Nàng sống, ta sống, nàng chết, ta cũng sẽ chết cùng. Cả đời này ta sẽ vì nàng mà dùng cả tính mạng bảo vệ nàng.”

“Cám ơn chàng, thiếp yêu chang!”

“Ta cũng yêu nàng, Nguyên Linh! Mãi mãi chỉ yêu một mình nàng… vạn kiếp không thay đổi!”

***

tiếng vỗ tay vang lên phá hỏng bầu không khí yên tĩnh của vườn đào, một bóng dáng bạch y nam nhân họa thủy tiêu sái đi tiến về phía vườn đào.

Nhìn thấy bạch y nam nhân, tử y nam nhân tà tứ cười, gập quyển sách lại, y cợt nhã lên tiếng “Cuối cùng sau năm ngày…” Hình như phát hiện điều gì đó không đúng, y liền sửa lời “À không, là năm năm chứ, sau năm năm kẻ đó mới tìm được đến đây. Đúng là có chút thất vọng.” Vì một ngày ở đây bằng với một năm ở ngoài kia.

“Là do Độc Cô Thượng Thần ngươi trốn quá kỹ.” Bạch y nam nhân, Độc Cô Linh Vũ lạnh lùng nói.

“Sao ngươi biết đường tới đây? Bạch Thành đâu phải ai cũng tìm được.” Tử y nam nhân, Độc Cô Thượng Thần bình thản hỏi.

“Người có tình chắc chắn sẽ tìm được nhau, hữu duyên thiên lý lại tương ngộ.” Độc Cô Linh Vũ hờ hửng nói.

“Ha! Ha! Ha!” Y cười lớn “Hay cho câu hữu duyên thiên lý lại tương ngộ, ngươi cho rằng mình là người có tình sao?”

“Trái tim ta không phải bằng đá.” Chàng đáp.

“Ngươi biết không, nhiều lúc ta cảm thấy trái tim ngươi được làm bằng đá đó.” Y hắc hắc cười “Nhưng đã đến được đây rồi thì ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi nữa.” Độc Cô Thượng Thần biến ra bàn ghế bằng đá và bộ dụng cụ trà, y ngồi xuống và pha trà “Nào nào ngồi xuống đi rồi chúng ta cùng bàn việc.”

Những cây đào lao xao và cành lá run chuyển mạnh.

“Này này, các ngươi mắc mớ gì phản ứng ghê vậy hả?” Độc Cô Thượng Thần lớn tiếng quát nhưng trong giọng nói lại rất hứng thú.

“Những cây đào này là…?” Độc Cô Linh Vũ nghi hoặc hỏi.

“À ta quên nói cho ngươi biết những cây đào này hiện thân của Cảnh Chu, Bạch Hổ, Thác Lý Ô Na Tư Đoá Lan, Bạch Khuynh Thành và Bạch Tử Hoạ.” Y liệt kê tên của những cây đào nhưng lại không chỉ rõ ra ai ở trong cây đào nào, rồi lại chỉ về phía hồ nước nơi có một đoá tử liên đang nở rộ “Còn kia chính là thân thể của Bạch Khuynh Thành, do lúc hoá giải lời nguyền nàng đang mang tiên thai trong người. Cho nên ta đã cố gắng truyền một nửa tu vi của mình vào thân thể này để duy trì tiên thai…” Y thở dài nhìn đoá tử liên và nói tiếp “...nhưng kỳ lạ thay đáng lẽ bốn ngày trước, à không bốn năm trước tiên thai phải chào đời.”

“...” Chàng không lên tiếng.

Bộp! Độc Cô Thượng Thần đập tay một cái như đã nghĩ thông cái gì đó “Linh Vũ a! Ngươi mau đoán xem đâu mới là Bạch Khuynh thành.” Y chỉ tay về phía vườn đào, bốn ngày trước y đã truyền thêm một ít tu vi cho những cây đào ở đây để chúng có thể cao lớn bằng nhau. Mục đích y làm vậy là để chàng tìm ra đâu mới là nàng nhưng không ngờ tới vì vụ việc này mà đoá tử liên kia chưa nở rộ hoàn toàn, chắc chắn là chờ đợi chàng.

Tuy rằng chàng vẫn chưa hiểu những gì y đang làm nhưng dù sao chàng cũng muốn biết linh hồn của nàng đang ở đâu, năm năm tìm kiếm, chàng dùng cả trái tim của mình để cảm nhận hơi thở của nàng đang ở đâu. Độc Cô Linh Vũ đứng dậy, đi đến năm cây đào trước mặt, chàng đặt bàn tay lên từng cây đào và cảm nhận nhưng chàng đột nhiên dừng lại ở cây đào cuối cùng rất lâu, không lên tiếng, chỉ đứng đó suốt một canh giờ.

Độc Cô Thượng Thần tuy không biết chàng đang định làm gì nhưng thấy bờ vai chàng run run có lẽ y nhận ra được điều gì đó cho nên mới tiếp tục im lặng, mặc cho chàng đứng đó.

Độc Cô Linh Vũ choàng tay qua ôm lấy cây đào cuối cùng làm y thoáng giật mình, chẳng lẽ chàng đã đoán ra được rồi sao?

Cây đào cuối cùng khẽ run cành lá ‘Sao lại rơi lệ như thế hả?’

Chàng úp mặt vào thân cây nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi “Sao lại không thể rơi lệ, ta tìm nàng suốt năm năm qua rất cực khổ nhưng so với những gì nàng phải chịu thì chẳng đáng là gì cả. Ta sai rồi, ta sai thật rồi… tha lỗi cho ta, Khuynh nhi.”

‘Ai cũng có cái sai của mình, ai cũng có một lần lầm lỗi. Trong hai chúng ta, ai cũng đều phạm sai lầm cả nhưng biết được mình sai ở đâu và dừng lại để sửa chữa kịp thời. Chúng ta đã sai lại còn liên tiếp tạo ra nhiều cái sai khác khiến cho những người xung quanh bị liên luỵ theo đã thành vòng lẩn quẩn đầy nghiệp chướng. Nay mọi chuyện đã kết thúc, tất cả mọi người cũng đã nhận ra thì ta làm sao có thể không tha thứ cho chàng được. Mà có khi chính bản thân ta phải là người cầu xin chàng sự tha thứ…’ Cây đào hiện thân của Bạch Khuynh Thành khẽ run cành, thở dài nói.

“Không, không cần.” Chàng lắc đầu “Quá khứ ta không tính toán, hiện tại là do ta làm sai, ta xin lỗi nàng, xin nàng tha thứ cho sư huynh hèn nhát và độc ác này…”

‘Aii…’ Nàng lại thở dài ‘Nếu ta không tha thứ cho chàng thì chắc chàng sẽ không chịu buông ta ra.’

Những cây đào khác run mạnh cành lá như đang cười lớn.

‘Được rồi, được rồi. Ta tha thứ cho chàng, giờ thì buông ta ra và nghe Độc Cô Thượng Thần bàn việc đi kìa.’ Nàng hối thúc chàng, nếu chàng mà cứ ôm nàng như thế thì sẽ lỡ chuyện mất.

Chàng lau vội nước mắt, không thể để cho tên biến thái kia nhìn thấy mình yếu đuối, rồi chàng đặt một nụ hôn lên thân cây khiến cho cành lá dao động mạnh mẽ.

‘Này!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!’ Nàng hét lớn.

“Hắc hắc, xem muội kìa, chưa chi đã mắc cỡ.” Độc Cô Thượng Thần phá cười lớn, chẳng phải hai người đã từng ân ái với nhau rồi sao? Cần gì phải hét lớn như thế.

Độc Cô Linh Vũ đi tới bên cạnh Độc Cô Thượng Thần, y dẫn chàng đến bên cạnh hồ nước, nơi có một đoá tử liên đang chóm nở. Y chỉ vào đoá tử liên kia và nói “Đây là bốn hài tử của ngươi. Ta nghĩ đã đến lúc chúng chào đời rồi.”

Chàng đi tới, dang rộng cánh tay và ôn nhu nói “Hài tử ngoan! Mau tới đây!”

Dứt lời, đoá tử liên nở rộ, bên trong đoá tử liên bay ra bốn đốm sáng xà vào lòng chàng. Độc Cô Linh Vũ rũ mi tâm, ôm chặt bốn đốm sáng trong lòng, chàng lại yêu thương “Hài tử ngoan, phụ thân đã ở đây bên cạnh các ngươi rồi.” Bốn đốm sáng lập toả sáng lấp lánh và hiện rõ nguyên hình bốn hài tử trắng trẻo mũm mĩm.

Độc Cô Thượng Thần hí hửng chạy tới xem, vừa nhìn thấy bốn hài tử, y liền kinh hỉ “Nhìn kìa, nhìn kìa, ba nam một nữ, xinh thật nha~!”

Chàng mỉm cười, ừ đúng là rất xinh xắn, bọn chúng thật giống với nàng. Mái tóc màu trắng rất giống chàng và nàng, làn da trắng mịn màng giống hệt nàng… a đáng yêu quá đi!!!!!

“Ê, các người xem mặt hắn kìa.” Độc Cô Thượng Thần hắc hắc cười rồi nói với lại vườn đào. Từ thời viễn cổ thần, đây là lần đầu y thấy chàng thể hiện đáng yêu như vậy.

Những cây đào run mạnh cành lá như đang cười.

Chàng mặc kệ bọn họ muốn cười gì thì cười, rồi đẩy một nam hài và một nữ hài cho Độc Cô Thượng Thần “Dù vòng tay có rộng đến cỡ nào thì cũng không thể ôm cả bốn hài tử.”

Y lúc đầu là trợn mắt, sau đó biến ra chăn mền và bốn cái nôi “Nào nào, đặt chúng vào nôi đi rồi chúng ta nói chuyện tiếp.”

‘Đúng là kẻ làm biếng.’

“Này ta nghe đó nha.” Y quát lớn, cho dù y chưa bao giờ bồng bế oa nhi nhưng cũng không được nói y như thế.

‘Y tự ái kìa.’

“Này, ta bảo thôi nha.” Y tức giận quát lớn hơn.

‘...’

“Cái bọn này chắc muốn chết. Liệu hồn ta đánh tan hồn phách cả lũ bây giờ.” Y lầm bầm, đặt hai tiểu oa nhi vào nôi.

Độc Cô Linh Vũ trong lòng muốn cười lớn nhưng lại làm mặt lạnh không dám cười, nếu cười thì không biết y sẽ còn làm gì chàng. Sau khi quấn bốn tiểu oa nhi vào chăn, chàng mới lên tiếng hỏi y “Vậy ta phải đặt tên chúng là gì?” Vừa dứt lời, cây đào hiện thân của Bạch Khuynh Thành run mạnh cành lá. À, ra nàng muốn được đặt tên cho hài tử của mình. Đẩy nôi đến gần nàng, chàng bế tiểu nam oa lớn nhất cũng chính là tiểu nam oa ra đầu tiên và ôn nhu hỏi “Nàng muốn đặt tên cho nó là gì?”

‘Hoa, Độc Cô Tử Hoa.’

Tiểu nam oa nghe xong miệng đang ngoác miệng cười đột nhiên xụ mặt xuống.

‘A! Nó không thích tên ta đặt…’

Độc Cô Linh Vũ trừng mắt nhìn nó, sao nó dám không ưng tên do nàng đặt hả?

Nhìn thấy vẻ mặt của chàng, tiểu nam hài lập tức mếu máo cố rặn ra một nụ cười.

“Nó cười rồi. Cứ quyết định vậy đi, Độc Cô Tử Hoa.” Độc Cô Linh Vũ không nói nhiều lời, cứ thế mà quyết định chọn luôn tên này cho tiểu nam hài đầu tiên. Rồi chàng đặt tiểu nam hài đầu tiên xuống nôi, bế tiểu nam hài thứ hai lên và hỏi nàng “Vậy còn đứa này?”

‘...’ Nàng không đáp.

“Tử Dạ, Độc Cô Tử Dạ, nàng thấy như vậy có được không?” Độc Cô Linh Vũ hỏi nàng.

‘Nga, tên cũng khá đẹp.’ Nàng kinh hỉ nói ‘Vậy còn tiểu nam hài thứ ba thì sao?’

“Hmm… Tử Chiêu, Độc Cô Tử Chiêu.” Chàng nói, mặc cho ba tiểu nam hài mếu máo không thích những cái tên đó cho lắm.

‘Thế còn tiểu nữ hài thì sao?’ Nàng hỏi.

“Bạch Lý.” Chàng đáp.

‘Hả?’ Tất cả những cây đào đều run cành mạnh mẽ.

“Ta muốn tiểu nữ hài duy nhất mang họ của nàng, Lý trong hữu duyên thiên lý lại tương ngộ dù cách xa muôn trùng vạn dặm người hữu tình người có duyên nhất định sẽ tìm lại nhau. Bạch Lý…” Chàng giải thích, dĩ nhiên chàng biết tiểu nữ oa này là ai, biết rất rõ bản thân mình vì sao lại đặt tên này cho tiểu nữ oa.

‘...’ Ừ, chàng nói không có gì sai.

Tiểu nữ hài nghe thấy như vậy liền cười nắc nẻ, Bạch Lý cứ thế quơ tay như muốn chàng bế lên. Độc Cô Linh Vũ đặt tiểu nam hài xuống và bế Bạch Lý lên, tiểu nữ oa vẫn cười rất tươi. Kể từ đó vận mệnh bốn hài tử của Viễn cổ Thần Độc Cô Linh Vũ đã bắt đầu xoay chuyển, những năm tháng kế tiếp của bọn họ sẽ ra sao?
Bình Luận (0)
Comment