“Ngươi chỉ là nghiệt chủng, ngươi không xứng đáng để sống trên đời này.”
“Không… ta không phải nghiệt chủng… không phải mà…”
“Bà ta chỉ thương hại thứ bỏ đi như ngươi thôi.”
“Không phải đâu. Mị rất thương ta, Mị rất tốt với ta.”
“Bà ta chỉ lừa ngươi thôi.”
“Không phải mà.”
Tiểu Linh hét lớn, nàng bật dậy, toàn thân mồ hôi thấm ướt đẫm. Lại là cơn
ác mộng ấy, bao nhiêu năm qua nàng đã rất cố gắng để quên nó nhưng lại
không thể nào quên được “Ngươi gặp ác mộng sao?” Từ trên đỉnh đầu nàng
phát ra thanh âm băng lãnh mang theo hàn khí bức người.
“A!” Nàng giật mình hét lớn, thật là doạ người đi “Ngươi vì sao lại ở đây?”
“Không phải ngươi kêu ta leo lên đi chung với ngươi sao?” Đừng nói với hắn là nàng quên rồi nha?
“Nga!” có vẻ nàng quên mất chính mình đã kêu hắn leo lên đây “Nhưng chúng ta đi đâu?”
“Đi tìm đệ đệ của ta”
---
Lúc này tại chỗ khác của rừng Dạ Xoa, một bóng dáng nhỏ bé tiểu nữ hài đang say sưa hái nấm thì đột ngột vấp phải cái gì đó khá to khiến cô vấp ngã “Ui da…” Lọ mọ ngồi dậy để xem thứ mình vấp phải là gì. Cô kinh hãi vì
trước mặt cô là một tiểu nam hài tuổi tầm chín và đã hôn mê. Nhìn sắc
mặt của cậu, cô đoán là đã bị bỏ đói bốn ngày rồi, cô tự hỏi những ngày
gần đây là ngày gì mà cô toàn gặp những con người sắp chết đói không
vậy? Lấy ngón tay nhỏ bé múp míp của mình chọt chọt khuôn mặt trắng bệch đang hôn mê kia. A~! Làn da tuy có chút khô nhưng lại khá là lạnh,
chẳng lẽ chết rồi sao? Đột nhiên cổ tay cô bị nắm chặt “A~! Gặp quỷ!!!!” cô hét lớn.
Cái người cô tưởng rằng đã chết đột nhiên mở to đôi mắt màu đỏ như lửa nhìn cô và bàn tay lạnh ngắt như tản băng kia đang
nắm chặt cổ tay cô “Ngươi là ai?” Cậu lãnh khốc hỏi.
“Ta là ai
thì liên quan gì đến yêu quái nhà ngươi, mau bỏ tay ta ra.” Cô giựt mạnh tay mình ra khỏi tay cậu, người gì mà mắt đỏ rồi thân nhiệt lạnh như
băng chẳng khác nào yêu quái. Tiểu nam hài không còn chút sức lực nào để túm cô lại nữa, cậu đành buông xuôi mặc cho chuyện gì đến sẽ đến. Nhìn
thấy cậu không phản ứng lại, cô nghĩ rằng có khi nào do kiệt sức quá
chăng? “Ngươi là người hay yêu quái?” Cô hỏi.
“Ngươi có thấy yêu quái nào mà nằm đây chờ chết thay vì ăn thịt con người như ngươi
không?” Cậu mặc dù rất bực mình với câu hỏi ngớ ngẩn đó của cô nhưng
không phải tự dưng cô lại nghi ngờ như vậy.
Bỗng có vật gì đó
khá to được nhòi nhét vào mồm cậu, mũi gửi thấy mùi thơm như bánh quế,
lưỡi cảm nhận được vị ngọt. Ngước mắt lên nhìn, cậu thấy cô đang nhét
một cái bánh khá lớn vào miệng cậu “Nếu không phải là yêu quái thì có
thể ăn được bánh phải không?” Mặc dù cậu không biết cô có mắc bệnh nan y gì liên quan đến não hay không nhưng miếng bánh của cô cho cậu ăn vô
cùng ngon. Đây là lần đầu tiên cậu được ăn loại bánh ngon như thế “Ngươi cứ ăn hết chỗ bánh này, trong lúc đó ta sẽ đi kiếm củi để nhóm lửa nấu
cháo.” Cô để toàn bộ hành lý của mình xuống đất kế bên cậu “Ngươi yên
tâm đi, ta để lại toàn bộ tài sản của mình cho ngươi làm tin. Mặc dù đối với ngươi chẳng là cái gì cả nhưng với ta chúng rất quan trọng.” nói
xong cô liền bỏ đi kiếm củi.
Rốt cuộc cô có mắc bệnh nan y không?
Khoảng nửa canh giờ sau cô quay lại, trên tay là một đống củi khô khá lớn. Cô
làm cho cậu khá ngạc nhiên về sức mạnh của mình. Nhìn cô chỉ tầm năm
tuổi mà có thể vác trên tay một đống củi to và nặng chỉ có người trưởng
thành mới có thể mang được. Cậu có nên rút lại suy nghĩ cô mắc bệnh nan y hay không? Thay vào đó thì cô là quái nhân thì đúng hơn “Ngươi ăn no
chưa?” Cô vừa bỏ đống củi xuống vừa hỏi thăm cậu.
“Không no lắm.” Cậu nhạt nói.
“Nga! Vậy là ta đã hiểu được ngươi là dạng người nào rồi.” Cô phá cười lớn.
“Dạng người nào?” Cậu hỏi.
“Thì là heo đó.” Cô đáp và đi tới trước mặt cậu “Có hai dạng người, một là
người kén ăn chỉ có thể ăn một hai cái bánh của ta đã đủ no, hai là
người háu ăn nhưng lại không biết hoặc đã bị kìm hãm sự háu ăn của
mình.” cô ngồi xuống trước mặt cậu tươi cười “Nhưng thường người háu ăn
sẽ rất mập nha~!”
“Theo ngươi thì ta thuộc dạng háu ăn sao?” Cậu hỏi.
“Ta không biết.” Cô lắc đầu và rồi lục tìm trong hành lý của mình hai cục
đá đánh lửa, rồi cô nói tiếp “Nhìn ngươi gầy chỉ có da bọc xương thì sao ta có thể xác định được. Có thể ngươi trung lập.” cô nhún nhún vai nhỏ.
“Hình như ngươi rất rành về ăn uống?” cậu hỏi.
“Gia gia ta, nhị ca ta đều là đầu bếp.” Cô chất đống củi thành vòng tròn, rồi
tìm năm cây củi to và chắc dựng thành giá đỡ. Rồi lấy từ trong hành lý
ra một cái nồi, một bình nước và một bịch gạo. Cô đổ một chút nước vào
nồi, sau đó bỏ gạo vào và để lên giá đỡ bằng củi kia. Dĩ nhiên cô không
quên dùng hai cục đá đánh lửa lúc nãy lấy ra để nhóm lửa. Mọi việc cô
đều làm rất thành thạo, cứ như cô sinh ra trong cánh rừng này vậy. Cậu
không hề nhìn thấy một chút hoang mang, một chút sợ hãi nào của cô, chỉ
thấy sự bình tĩnh, sự ngốc nghếch ngây thơ đơn thuần của cô. Mọi thứ cô
đều biết, cô như thuộc nằm lòng từng đường đi nước bước của khu rừng ma
quái này “Hình như ngươi sinh ra trong khu rừng này?” cậu hỏi.
“Ngươi nhìn ta giống người sinh ra ở đây lắm hả?” cô cười lớn.
“Ừ!” cậu gật đầu.
“Ha! Ha! Ha! Ai cũng nghĩ thế cả nhưng ta không sinh ra tại đây mà là gia
gia của ta. Mọi thứ ta học được đều do gia gia dạy cả.” Cô vừa nói vừa
rửa sạch nấm rồi thái nhỏ chúng bỏ vào nồi, lục lội tiếp trong hành lý
của mình lấy ra những gói gia vị và bỏ vào nồi một ít “Một chút nữa là
ngươi có thể ăn được rồi.” Nói dứt lời, cô quay nhìn cậu thì thấy cậu đã ngủ rồi. Mỉm cười thở dài, cô lấy từ hành lý của mình ra một cái chăn
ấm đắp cho cậu, đợi khi nào cháo chín, cô sẽ gọi cậu dậy. Ngước nhìn lên trời, mặc dù rừng Dạ Xoa u ám khó có thể xác định được ngày đêm nhưng
cô biết bây giờ đã sắp tối rồi. Khi cậu ăn xong nồi cháo này, cô sẽ đưa
cậu ra khỏi rừng luôn, ban đêm khu rừng này chẳng khác nào địa ngục.
---
‘Ta sẽ vì chàng lên núi đao xuống biển lửa.’
Là ai? Là ai đang nói?
‘Ta sẵn sàng vì chàng hy sinh tính mạng này.’
Là giọng của nữ nhân. Nhưng là ai mới được?
‘Ngọc…’
Giật mình choàng tỉnh, lại là giấc mơ đó, lại là giọng nữ nhân đó. Rốt cuộc người đó là ai?
“Ngươi đã tỉnh rồi sao?” bên tai cậu vang lên giọng nói trong trẻo và một
khuôn mặt thanh tú “Ngươi mà dậy trễ chút nữa là cháo khét rồi.”
“Ưm… ta ngủ bao lâu rồi?” thì ra cậu vẫn còn ở trong rừng.
“Ta không biết. Chỉ biết cháo vừa chín tới là ngươi dậy rồi. Giống như thể
ngươi đang chầu chực để ăn vậy.” Mặc dù cô rất hay trêu ghẹo cậu nhưng
cô vẫn lo cho sức khỏe của cậu. Cô lấy một cái tô rồi đổ cháo ra và đưa
cho cậu “Ăn cho no vào để lấy sức mà rời khỏi đây.”
“Ngươi biết đường ra sao?” Cậu cả kinh nhìn cô.
“Từ đầu đến giờ ta chưa nói không biết đường ra. Tại ngươi đâu có hỏi ta.” Cô nhún nhún vai làm mặt vô tội “Ăn nhanh đi.”
Bây giờ cậu bắt đầu sợ tiểu nữ hài này rồi, không biết trong quá khứ cô đã
trải qua những gì mà bây giờ chỉ mới năm tuổi mà biết được nhiều thứ như thế? Nhìn thấy cô chỉ ăn một chén cháo, cậu có chút thắc mắc “Sao ngươi chỉ ăn một chén?” không phải còn một nồi cháo lớn sao?
“Hì hì!” Cô tủm tỉm cười “Ngươi cứ ăn đi, ta no rồi.”
Cậu nhìn cô rồi lại nhìn nồi cháo, cô nghĩ cậu sẽ ăn hết cả nồi này sao?
Không có khả năng đó đâu! Ba khắc sau, một khuôn mặt hối hận nhìn nồi
cháo sạch không còn gì nữa cả và một khuôn mặt từ nãy đến giờ vẫn tủm
tỉm cười không ngừng. Cậu cảm thấy thật hối hận khi quá chủ quan và
không chế được bản thân mình. Cũng tại vì nồi cháo ấy quá ngon, ngon đến mức cậu không thể ngăn được bản thân mình ăn cả nồi.
“Ta quên
nói cho ngươi biết là…” Cô vừa nhìn cậu vừa phá cười hơn “...hễ ai ăn đồ do ta nấu xong, chỉ trong vòng một tháng đều thành heo cả.”
Này là ý gì?
“Ha! Ha! Ha! Vì họ… luôn đem hết thức ăn do ta nấu bỏ vào bụng. Như thế sao
không thành heo được… Ha! Ha! Ha!!!” A! Cô sắp cười không nhặt được mồm
rồi. Nhìn cậu xem, mặt cứ như khỉ đột ấy.
Cậu không biết nên nói gì hơn là ngậm đắng nuốt cay nổi nhục này. Hãy đợi đó, khi nào ra khỏi
đây, cậu sẽ bắt cô trả lại hết tất cả. Thu dọn đồ đạc lại, cô và cậu bắt đầu khởi hành rời khỏi rừng. Đi phía sau cô, cậu không ngờ cô có thể đi một cách thoải mái như vậy, trên đường cậu có đánh dấu lại nhưng tuyệt
nhiên không hề quay lại điểm xuất phát hoặc đi vòng tròn “Ngươi ở đây
bao lâu rồi?” cậu hỏi.
“Năm ta một tuổi, mẫu thân qua đời, phụ thân giao ta cho gia gia nuôi dưỡng. Có thể nói ta ở đây bốn năm rồi.” cô đáp.