Ngụy Thư Nhai cũng hơi nản lòng thoái chí, chậm rãi nói: “Thôi, bọn chúng nói thì cứ nói, đang có biết bao nhiêu chuyện rồi, đều là người của nhánh Ẩn Ma, chẳng lẽ lại trở mặt với Tư Đồ lão quái à?
Lúc bồi dưỡng Sở Hưu, ta không đòi bất cứ tài nguyên nào ở chỗ bọn họ. Nếu bây giờ bọn chúng tự dùng sức mình bồi dưỡng được người thừa kế ưu tú, vậy sau khi lão già ta đây xuống mồ, những thứ đó cũng là của bọn chúng .
Nhưng bây giờ lão già ta đây vẫn còn sống, nếu bọn chúng còn nói mấy lời vớ vẩn ấy nữa thì bảo chúng tự tới chỗ ta mà đòi.”
Ngay lúc Chử Vô Ky định nói gì tiếp, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, một võ giả thủ hạ của Chử Vô Ky hết sức kích động cầm một bức thư, hưng phấn tới mức không nói thành lời.
Chử Vô Ky trách móc: “Còn ra thể thống gì không? Có chuyện gì mà ngươi kích động đến vậy? Phương trượng Tu Bồ Đề Thiền Viện tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma hay phương trượng Đại Quang Minh Tự rớt xuống hố xí?”
Vừa giáo huấn thủ hạ, Chử Vô Ky vừa cầm bức thư lên xem, một khắc sau, không ngờ cánh tay hắn cũng không nhịn được run lên nhè nhẹ.
Ngụy Thư Nhai cũng thầm kinh ngạc, ngồi thẳng người dậy hỏi: “Thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?”
Trên tờ giấy đó ghi chép rất nhiều tin tức, nhưng lúc này Chử Vô Ky cũng chẳng lo nghĩ nhiều, hắn chỉ kích động thốt lên bốn chữ: “Sở Hưu, chưa chết!”
Ngụy Thư Nhai sửng sốt, sau đó hắn ngửa đầu lên trời cười phá lên, trong đôi mắt đục ngầu lấp lóe ánh sáng sắc bén.
Trong tổng đường của Quan Trung Hình Đường, Lã Phụng Tiên ngồi ở ghế dười, các chưởng hình quan như Tiêu Tập ngồi bên cạnh hắn, ghế chính là vị trí của đường chủ, trước đó là Quan Tư Vũ, sau này là Sở Hưu ngồi, cũng từng nâng đỡ Sở Nguyên Thăng lên vị trí này, còn bây giờ lại không một bóng người.
Lúc này Lã Phụng Tiên tạm thời giúp Sở Hưu ổn định Quan Trung Hình Đường, trên thực tế hắn đang làm công việc của đường chủ, nhưng từ đầu đến cuối hắn vẫn không ngồi vào vị trí này, dù chỉ một lần.
Tiêu Tập thở dài nói: “Là công tử, gần đây đám người xung quanh Hình Đường lại bắt đầu xôn xao, xưa này chỉ có ngàn ngày làm trộm, nào có ngàn ngày phòng trộm, xem ra chúng ta lại phải nghĩ cách rồi.”
Thời gian vừa qua Lã Phụng Tiên hỗ trợ trấn giữ Quan Trung Hình Đường, đã được giới cao tầng trong Quan Trung Hình Đường như Tiêu Tập tán thành, ấn tượng của bọn họ đối với Lã Phụng Tiên thậm chí còn tốt hơn Sở Hưu.
Mi lực cá nhân của Lã Phụng Tiên rất cao, nếu buộc phải tổng kết, vậy chỉ có hai chữ đơn giản: chân thành.
Đối với bằng hữu, Lã Phụng Tiên rất chân thành, hiện giờ hắn tới Quan Trung Hình Đường hỗ trợ cũng vậy, chỉ là hỗ trợ đơn thuần, không mang theo bất cứ lợi ích nào, chính vì vậy mới càng khiến người ta tin phục.
Lã Phụng Tiên cau mày nói: “Vốn dĩ ta chỉ lo tam đại quốc có ý đồ với Quan Trung Hình Đường, không ngờ qua cửa Diêm Vương thì dễ, mà tiểu quỷ lại rất khó chơi."
Tiêu Tập cười khổ nói: “Đã bao năm rồi mà, thật ra tam đại quốc đã hiểu rõ tình hình, chỉ cần bọn họ không muốn gây ra đại chiến, vậy giữ lại Quan Trung Hình Đường vẫn rất hữu dụng, có thể giúp tình thế hòa hoãn lại.
Nhưng Quan Trung Hình Đường là vị trí kế hở giữa ba nước, lợi ích buôn lậu khiến rất nhiều người đỏ mắt.
Trước đó có Quan đường chủ là người thừa kế của Sở Cuồng Ca đại nhân, tự tay xác lập trật tự của Quan Trung Hình Đường, có thể uy hiếp đám đạo chích kia.
Còn Sở Hưu đại nhân càng không cần nói, ai mà không biết tới tiếng dữ của ngài ấy?
Nói một câu không dễ nghe mong Lã công tử đừng để ý, tuy thanh danh của ngài cũng không nhỏ nhưng không sánh được với Quan đường chủ và Sở đại nhân. Cho nên kể cả lúc này có ngài trấn giữ, đám người kia vẫn nảy sinh ý đồ xấu.”
Lã Phụng Tiên cau mày, nhưng ngay lúc này một võ giả của Quan Trung Hình Đường lại không để ý tới cấp bậc lễ nghĩa, xông thẳng vào hô lớn: “Trên giang hồ có tin đồn, Sở Hưu đại nhân còn sống, hơn nữa còn giết chết Trường Vân Tử của Thuần Dương Đạo Môn!”
Vừa nghe câu này, toàn bộ tổng đường đang yên tĩnh lập tức xôn xao, Lã Phụng Tiên chỉ khẽ thở dài một tiếng, gương mặt mỉm cười.
Tiêu Tập ổn định lại tâm trạng, nhìn Lã Phụng Tiên vẫn bình tĩnh bên cạnh, kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ Lã công tử không ngạc nhiên à?”