Trong thời gian Sở Hưu xảy ra chuyện, trái tim Ngụy Thư Nhai thật sự nguội lạnh.
Vốn dĩ lão cho răng nhánh Ẩn Ma dẫu có như đống cát vụn thì vẫn là một liên minh?
Kết quả sau này lão mới biết, toàn bộ nhánh Ẩn Ma thậm chí còn không coi là liên minh.
Cho dù là một liên minh, nhưng người được công nhận là đại diện cho liên minh bị kẻ khác giết, dù sao cũng phải gióng trống khua chiêng đi báo thù, tìm lại thể diện mới đúng.
Kết quả cuối cùng lại là Ngụy Thư Nhai ra mặt, lấy bảo vật của mình ra đổi lấy Dạ Thiều Nam xuất thủ, có vậy mới vấn hồi được một chút thể diện cho nhánh Ẩn Ma.
Hơn nữa sau đó đám người kia cho rằng nhánh của Ngụy Thư Nhai không có truyền nhân, còn dám có ý đồ với lão, đây không phải là run sợ nữa rồi, quả thật là hám lợi đen lòng.
Đối với chuyện này, Sở Hưu cũng không ngạc nhiên, vì y đã sớm nhìn ra bản chất của nhánh Ẩn Ma, chẳng qua ngại ông lão Ngụy Thư Nhai khổ tâm, y không nói nhiều mà thôi. Bây giờ bản thân Ngụy Thư Nhai cũng nhận thức được, Sở Hưu cũng không phải ngại nữa.
Sở Hưu trầm giọng nói: “Ngụy lão, là con người thì đều có chí riêng, Côn Luân Ma Giáo đã không còn cả năm trăm năm rồi. Đối với bọn họ mà nói, cả Côn Luân Ma Giáo lẫn nhánh Ẩn Ma đã chỉ là một tượng trưng mà thôi.
Bọn họ không chịu ra tay, ngài có cố nhờ cậy cũng vô ích thôi, bây giờ toàn bộ nhánh Ẩn Ma liệu có bao nhiêu người chịu giúp chúng ta?”
Ngụy Thư Nhai lắc đầu nói: “Không có mấy, Vô Tướng Ma Tông coi như một, còn có hai bằng hữu lâu năm của ta, còn lại như Xích Luyện Ma Tông chẳng hạn, đa số thời gian là trung lập, Tân Triều Tiên cũng có danh tiếng nhưng tâm mắt của hắn chỉ thấy mình Xích Luyện Ma Tông mà thôi.
Còn lại, như lần trước ngươi đã gặp bọn Du Ma Nhai, Vụ Mã Giao, bọn họ chỉ có thể nói là coi nhánh Ẩn Ma như một cứ điểm tạm thời, tuy sẽ không lừa gạt ngươi nhưng suy nghĩ lại không hướng về phía ngươi.
Về phần những người khác à, đừng nghĩ tới chuyện bọn chúng giúp ngươi, không bỏ đá xuống giếng đã là tốt lắm rồi.”
Vừa nói xong câu này, mọi người xung quanh đều im lặng.
Ở đây có vài người như Đoan Mộc Thiên Sơn hay Lã Phụng Tiên, thật ra không hiểu rõ lắm về nhánh Ẩn Ma.
Bọn họ chỉ biết Sở Hưu là người thừa kế của nhánh Ẩn Ma, thân phận của y đáng lý phải rất bất phàm, nhưng ai ngờ nội bộ nhánh Ẩn Ma lại nát tới mức này, Sở Hưu làm người thừa kế đúng là không dễ dàng gì.
Ngụy Thư Nhai thở dài nói: “Dù sao cũng phải lôi lợi ích ra giao dịch, chẳng thà lão già ta đây đưa cho Bái Nguyệt Giáo, ít nhất người ta còn bỏ công bỏ sức nhiều hơn.
Nhưng bây giờ mọi chuyện đang khá phiền toái, lúc này Dạ Thiều Nam đang bế quan, nghe nói còn là một đợt bế quan rất quan trọng, mấy tháng nay tất cả sự vụ trong Bái Nguyệt Giáo đều do Đông Hoàng Thái Nhất và Đại Tế T¡ của Bái Nguyệt Giáo xử lý. Giờ chúng ta tới Bái Nguyệt Giáo, e là cũng không gặp được Dạ 'Thiều Nam.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Dù sao Bái Nguyệt Giáo cũng là người ngoài, chúng ta một Minh Ma, một Ẩn Ma, tuy có thể liên thủ nhưng nếu đặt tất cả hy vọng lên người đối phương thì đúng là thiếu khôn ngoan.”
Ngụy Thư Nhai cau mày nói: “Nhưng Thần Tăng Rama vẫn luôn là một tai họa ngầm, nhánh Ẩn Ma không có chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, một khi Thần Tăng Rama xuất thủ, ai ngăn nổi?”
Qua bao năm như vậy, tuy nhánh Ẩn Ma là một đống cát vụn nhưng khi đống cát này tụ tập lại một chỗ vẫn có lực lượng kinh người, cũng không thiếu cường giả cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần và Chân Đan, lên tới mười mấy phân chỉ. Cho. dù là tông môn xui xẻo như Âm Ma Tông chỉ còn lại mình Mai Khinh Liên, họ vẫn còn căn cơ về công pháp.
Nhưng vì sao nhiều năm như vậy rồi, nhánh Ẩn Ma chưa từng rêu rao như Bái Nguyệt Giáo?
Thiếu đoàn kết là một nguyên nhân, nguyên nhân quan trọng nhất thật ra là mấy năm trăm năm nay trong nhánh Ẩn Ma không có một vị chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.
Đừng nhìn cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền rất ít khi bước ra giang hồ, đại đa số chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nhưng chí tôn vẫn là chí tôn, dùng sức một người mà trấn áp cả thời đại, không ai dám trêu chọc.
Nhánh Ẩn Ma không có người như vậy, một khi liên kết lại thò đầu ra chỉ là cái bia ngắm sống, rất dễ bị người ta hủy diệt.
Sở Hưu híp mắt lại nói: “Chuyện này để ta nghĩ cách, ta không tìm được người có thể địch nổi Thần Tăng Rama, nhưng lại có thể tìm được người tạm thời ngăn cản Thần Tăng Rama.”
Ngụy Thư Nhai hơi ngạc nhiên nhìn Sở Hưu một hồi, nhưng không hỏi nhiều.
Sau đó Sở Hưu lại lần lượt bàn chuyện kế sách chiến lược với mọi người ở đây, bố trí cách điều động, ứng đối nếu đám người Tu Bồ Đề Thiền Viện thật sự đánh tới.