Vị Ngự Tiêu Chân Nhân này tuổi tác không quá lớn, năm nay chỉ vừa mới qua tuổi ngũ tuần, dung mạo nho nhã, tính cách nghiêm chỉnh, hơi cổ hủ một chút, nhưng làm việc trật tự rõ ràng.
Trương Đạo Linh quản lý Thiên Sư Phủ không đến mười năm nhưng xử lý sự vụ Thiên Sư Phủ nề nếp rõ ràng. Những chuyện khác thì Trương Đạo Linh có thể tự quyết định được, uy danh trong Thiên Sư Phủ cũng rất cao, cho dù người như: Huyền Long Tử có thực lực cao hơn Trương Đạo Linh nhưng khi gặp mặt cũng phải tôn kính gọi một tiếng sư huynh.
Nhưng lần này có đại sự như vậy, Trương Đạo Linh cũng không dám tự mình quyết định, phải tới hỏi lão thiên sư một tiếng.
Phía sau Thiên Sư Phủ có một tiểu viện bằng cỏ tranh, lão thiên sư ngồi trong sân phơi nắng, bên cạnh lão còn có Huyền Long Tử và Trương Thừa Trinh.
Trong đó Trương Thừa Trinh còn cầm một quyển đạo kinh, thần sắc nghiêm túc thảo luận với lão thiên sư. Huyền Long Tử ở bên cạnh bóc hạ thông, bóc xong lại nịnh bợ lên bàn trà bên cạnh lão thiên sư, đãi ngộ khác biệt như ngày với đêm.
Trương Đạo Linh đi vào trong tiểu viện, thi lễ đúng theo quy củ rồi trầm giọng nói: “Lão thiên sư, Thuần Dương Đạo Môn đưa tin tới, bọn họ đã liên thủ với Tu Bồ Đề Thiền Viện, hiệu triệu Phật tông Đạo môn trong thiên hạ diệt trừ Sở Hưu, thậm chí tấn công nhánh Ẩn Ma. Thiên Sư Phủ chúng ta có tham gia chuyện này không?”
Lão thiên sư thoải mái nằm trên ghế, híp mắt nói: “Ngươi nghĩ Thiên Sư Phủ có nên tham gia hay không?”
Trương Đạo Linh trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Đệ tử cho rằng nên tham gia.
Chính Ma Đại Chiến ở Bái Nguyệt Giáo lần trước, Thiên Sư Phủ chúng ta không ra tay là vì Dạ Thiều Nam đã đánh đòn phủ đầu, hơn nữa thực lực của hắn quá mạnh, không nên liều mạng.
Nhưng thực lực của Sở Hưu và nhánh Ẩn Ma lại kém xa Bái Nguyệt Giáo và Dạ Thiều Nam.
Trận này mà thắng, uy danh của Thiên Sư Phủ chúng ta sẽ càng nổi bật, rất đáng giá.” Lão thiên sư chậm rãi nói: “Đạo Linh à, ngươi có biết vì sao lão già ta có thể
sống lâu như vậy không? Sống tới mức mấy lão cùng thời với ta đều chết cả rồi?”
Trương Đạo Linh suy nghĩ một chút rồi nói: “Là vì ngài tu luyện Chí Tôn Long Hổ Cửu Thiên Chân Kinh tới cực hạn, thận chí dung nhập cả bí điển Đạo môn Đại Đạo Tàng vào đó, đạt tới cảnh giới vượt qua tổ sư của Thiên Sư Phủ chúng ta?”
Lão thiên sư lắc đầu nói: “Sai, đó là vì xưa nay ta không mấy khi xen vào chuyện của người khác.”
Gương mặt Trương Đạo Linh đầy kinh ngạc, Huyền Long Tử ở bên cạnh bóc hạt thông cho lão thiên sư cũng cười thầm.
Lão thiên sư gảy ngón tay, một tia sét nhỏ trực tiếp nện thẳng xuống đầu Huyền Long Tử, khiến đối phương nhảy dựng lên, nhe răng trợn mắt.
Sau khi phạt Huyền Long Tử một chút, lão thiên sư hừ lạnh n ngồi bóc vỏ thông của ngươi đi!”
Ngoan ngoãn
Lão thiên sư quay đầu lại lạnh nhạt nói: “Thế nhân đều nói Thiên Sư Phủ là người đứng đầu Đạo môn. Mấy lời như vậy ngươi nghe thôi là được, đừng coi là thật.
Xưa nay bất luận chính hay ma, ai muốn làm đứng đầu đều không có kết cục tốt.
Côn Luân Ma Giáo từng đứng đầu, kết quả bây giờ bị diệt. Chân Vũ Giáo cũng từng đứng đầu, kết quả chỉ huy hoàng có vài chục năm.
Thuần Dương Đạo Môn chính là truyền nhân của Lã Tổ, bọn họ uy phong hơn ngàn năm, kết quả đời sau lại sa sút hơn đời trước.
Đừng dính vào mấy chuyện linh tỉnh ấy, ngươi tưởng ánh mắt của ngươi đã nhìn rất xa, có thể chứng kiên xu thế của toàn bộ giang hồ. Thật ra chỉ cần ngươi thấy rõ được địa bàn của mình thôi, ngươi đã sống lâu hơn bất cứ ai rồi.”
Trương Đạo Linh im lặng một lúc rồi gật đầu nói: “Vâng, đệ tử đã hiểu.” Nói xong, Trương Đạo Linh lui ra ngoài.
Lão thiên sư quay sang nói với Trương Thừa Trinh: “Phụ thân ngươi cái gì cũng tốt, chỉ là tính cách hơi bảo thủ một chút, không biết ứng biến.”