Mọi người ở đây đều sửng sốt, thế này là sao? Lẽ nào chưởng giáo Thuần Dương Đạo Môn lại tu luyện ma công?
Tịch Vân Tử thấy cảnh này đột nhiên nghĩ tới điều gì, sắc mặt hắn lập tức biến đổi, lẩm bẩm: “Sư huynh, chẳng lẽ huynh còn chưa buông được chuyện kia ư?”
Trong toàn bộ Thuần Dương Đạo Môn chỉ có mình Tịch Vân Tử biết vì sao trước đây sau khi kế vị chưởng giáo, Lăng Vân Tử vẫn luôn bế quan. Không chỉ vì cân bằng các thế lực trong Thuần Dương Đạo Môn mà còn vì hắn từng tẩu hóa nhập ma, không phải vấn đề tu luyện mà là tâm ma.
Trong quá khứ Lăng Vân Tử một mình một kiếm hủy diệt tông môn Ma đạo, giết sạch không trừ một ai, chuyện này đã được các tông môn chính đạo đưa lên thành giai thoại.
Nhưng thật ra chỉ có mình Lăng Vân Tử tự biết, hắn giết nhầm người.
Không phải ai trong Ma đạo cũng là kẻ ác, đại đa số tông môn Chính đạo đều là ngụy quân tử, liệu có mấy người thật sự lương thiện?
Trong đó co rất nhiều nhân quả, khó mà nói rõ được, nhưng trong trận chiến kia, người đáng giết Lăng Vân Tử đã giết, không đáng giết, hắn cũng giết.
Đương nhiên trận chiến đó đem đến cho hắn vinh dự và danh tiếng rất lớn, nhưng cũng kéo theo tâm ma mà hắn không thể vứt bỏ.
Cho nên sau khi tiếp quản Thuần Dương Đạo Môn, hắn đã bắt đầu bế quan trong thời gian dài, tiếng thì là tu luyện nhưng thực tế là trấn áp tâm ma.
Vốn dĩ Tịch Vân Tử cho rằng đã nhiều năm như vậy rồi, sư huynh đã phá tan tâm ma, nhưng không ngờ hắn vẫn chưa thể buông bỏ chuyện năm xưa.
Chẳng qua tâm ma đã bị Lăng Vân Tử trấn áp triệt để, thậm chí hắn còn có thể vận dụng một phần lực lượng.
Thiên địa vạn vật, có dương thì có âm, thuần dương là chính, tuyệt âm là tà?
Chuyện này ngay cả Lăng Vân Tử cũng không rõ, ngược lại nếu hắn biết rõ, vậy tín ngưỡng của hắn đối với Thuần Dương Đạo Môn có thể sẽ sụp đổ.
'Tâm ma đó sinh ra trong cơ thể hăn, lực lượng cũng là lực lượng mặt trái thuộc về hắn.
Một chính một tà, một âm một dương, vừa vặn tạo thành đại đạo trụ cột nhất trong thiên địa này!
Lăng Vân Tử và tâm ma của hắn cùng xuất hiện, hai thanh kiếm điều động lực. lượng của toàn bộ thiên địa, lực lượng âm dương thuần túy nhất.
Chỉ trong chớp mắt, phong vân biến ảo. Nếu lúc này có người đứng xa nhìn lại thậm chí thấy được mây đen và bầu trời trên không trung ngưng tụ thành hình thái cực.
Chiêu kiếm này khiến tất cả mọi người đều choáng váng, rõ ràng đây là uy
lực của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, thậm chí Rama đối mặt với đòn thế này cũng không dám coi thường.
Khoảnh khắc này, quanh người Sở Hưu lập tức lóe lên huyết quang.
Huyết quang như thông thiên triệt địa, cột máu khổng lồ bộc phát ra thậm chí có thể thấy rõ từ cách xa hơn mười dặm.
Lục Giang Hà trong Huyết Hồn Châu đã chết lặng.
Huyết Ma Biến Thiên Đại Pháp là do hắn sáng tạo ra, kết quả hắn chưa dùng tới một lần, ngược lại Sở Hưu lại thường xuyên sử dụng.
Dưới huyết mang ma khí vô tận, nhát đao của Sở Hưu chém ra, khiến hư không ngưng đọng, đao thế như xuyên thủng cả thiên địa.
Rất nhiều người từng nghe tới uy thế của Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm, dù sao đây cũng là đao pháp được truyền thừa từ Độc Cô Duy Ngã năm xưa.
Nhất đao phá pháp, ánh sáng đạo uẩn quanh người Lăng Vân Tử bùng lên, phát huy lực lượng tới cực hạn, rốt cuộc cũng tránh được đao chiêu giam cầm.
Nhưng đao thế của Sở Hưu không hề dừng lại mà theo khe hở của lực lượng âm dương, trực tiếp chém lên thân thể tâm ma của Lăng Vân Tử.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Lực lượng âm dương là đại đạo của thế gian, đại diện cho cân bằng cực hạn, nhưng bản thân Lăng Vân Tử lại không thể đạt tới cân bằng thật sự. Hiển nhiên thân thể tâm ma của hắn có sức mạnh yếu hơn bản thể.