Thương Thiên Lương đứng mũi chịu sào lại gầm lên một tiếng, cương khí màu xanh quanh người như cơn lốc xoáy cuốn tới, hai tay giơ lên phía trước kéo mạnh như xé tan thiên địa, bất chấp âm thanh kiếm ngâm, trực tiếp phá tan vô số bóng kiếm kia.
Cho dù bây giờ Thương Thiên Lương đã quen thuộc hơn với thủ đoạn chiến đấu trên giang hồ nhưng võ đạo của hắn lại không thể thay đổi, vẫn chú trọng chém giết tấn công cận chiến, ra tay cực kỳ cương mãnh dữ dội.
Lúc này Sở Hưu lại híp mắt, chăm chú quan sát Vô Danh Lão Nhân của Vô 'Tâm Kiếm Trủng.
Đối phương chỉ là Chân Hỏa Luyện Thần, nhưng luồng khí tức cường đại kia không thuộc về hắn, dùng uy lực của kiếm khí khống chế thiên địa. Rõ ràng đây là thủ đoạn của kiếm tu Thiên Địa Thông Huyền cường đại, vì sao lão già này cũng dùng được?
Lục Giang Hà trong Huyết Hồn Châu lại nói: “Nếu bản tôn không nhìn lầm, có lẽ trên người lão già này có một kiếm hồn của Vô Tâm Kiếm Trủng. Vô Tâm Kiếm Trủng chịu mời một kiếm hồn ra, xem ra bọn họ rất coi trọng ngươi.”
“Kiếm Hồn? Hồn của kiếm khách cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền?”
Lục Giang Hà lắc đầu nói: “Không phải hồn của kiếm khách mà là hồn của kiếm linh.
Trong Phong Vân Kiếm Trủng an táng vô số cường giả kiếm đạo, trong đó có người của Phong Vân Kiếm Trủng, còn có một số cường giả kiếm đọa thời thượng cổ. Thậm chí một số cường giả tám tu có trình độ kiếm đạo cực kỳ thâm sâu cũng chọn cách vào Phong Vân Kiếm Trủng mai táng bản thân và thần kiếm. Phong Vân Kiếm Trủng cũng không hề từ chối những người này.
Trong đó có một số cường giả có liên kết rất chặt chẽ với kiếm linh trong thần binh, sau khi bọn họ chết kiếm linh cũng tự tiêu tan.
Nhưng Phong Vân Kiếm Trủng là địa điểm cực kỳ đặc biệt. Nếu kiếm khách và kiếm linh cùng tiêu tán, sau khi tiêu tán, lực lượng bọn họ tạo thành sẽ ngưng tụ lại, sinh ra một thứ cực kỳ cường đại. Đó chính là kiếm hồn.
Kiếm hồn có một số đặc điểm của kiếm khách khi còn sống, đồng thời không bị bản thân trường kiếm trói buộc, vô hình vô chất nhưng uy lực lại cực kỳ cường đại.
€ó lế chủ nhân kiếm hồn trên người lão già này từng là một chí cường giả Thiên Địa Thông Huyền, có uy lực như vậy cũng rất bình thường.”
Sở Hưu nhíu mày: “Trong Phong Vân Kiếm Trủng còn mấy thứ kỳ quái vậy à?”
Lục Giang Hà hừ khẽ một tiếng: “Phần lớn những thứ trong Phong Vân Kiếm Trủng đều rất kỳ quái.
Đừng nhìn Phong Vân Kiếm Trủng có rất ít người bước ra ngoài giang hồ, nhưng cho dù ở năm trăm năm trước, trong Thánh giáo ta cũng có rất ít người chịu tới trêu chọc Phong Vân Kiếm Trủng.
Đó là đám người giữ mộ, không có uy hiếp gì lớn. Với lại có trời mới biết rốt cuộc trong ngôi mộ khổng lồ đó đang dưỡng dục thứ kỳ quái gì.
Sinh tử là hai loại đại đạo của thiên địa, nhưng Phong Vân Kiếm Trủng là thứ †ồn tại giữa thời khắc sinh tử.
Nhưng ngươi cũng có thể yên tâm, kiếm hồn có cường đại thế nào đi nữa cũng chỉ là ngoại vật. Chỉ dựa vào ngoại vật thì không làm gì được lão già họ Thương ấy đâu.”
Lục Giang Hà vừa nói xong, bên phía Thẩm Bão Trần lại lấy ra một cuộn sách. Cuộn sách được mở, không ngờ lại là một bức tranh, trong đó là vô số kiếm khách được vẽ bằng mực nước đang nhảy múa. Theo động tác đâm của mỗi kiếm ảnh bằng mực nước, một luồng kiếm khí xé rách trời cao, sắc bén tới cực hạn.
Chỉ trong chớp mắt đã có vài luồng kiếm khí đánh về phía Thương Thiên Lương, uy thế không kém hơn kiếm hồn của Vô Danh Lão Nhân. Chỉ trong chốc lát, áp lực lên Thương Thiên Lương lại tăng vọt.
Sở Hưu lườm Lục Giang Hà một cái, thản nhiên nói: “Ngươi im mồm đi.”
Tuy Lục Giang Hà đúng là miệng quạ đen, nhưng trong tay những đại phái như Tọa Vong Kiếm Lư luôn có một số bảo vật coi như thủ đoạn ép đáy hòm.