Sở Hưu nhìn chằm chằm vào Hạ Hầu Tục, đây là lần đầu tiên y gặp vị lão tổ Hạ Hầu thị này. Y không biết nhiều về Hạ Hầu Tục, cũng không hứng thú tìm hiểu.
“Hạ Hầu Tục, ngươi nghĩ ta ngu chắc?” Sở Hưu đột nhiên hỏi.
Hạ Hầu Tục cau mày nói: “Ngươi có ý gì?”
Mọi người trên giang hồ đều biết quá trình phát triển của Sở Hưu, tuy không ít người căm ghét y nhưng không thể không thừa nhận Sở Hưu là kẻ có tâm cơ thủ đoạn.
Nếu y là ngu ngốc, vậy toàn bộ giang hồ không có mấy người thông minh.
Giọng nói của Sở Hưu vẫn lạnh lùng vang lên: “Có ý gì? Hạ Hầu Tục, tới giờ ngươi vẫn không chịu nói thật ư?
Mạc gia và Hạ Hầu thị các ngươi vốn không có tranh chấp gì. Phải nói là toàn bộ Thương Dương Mạc gia luôn cố gắng tránh xảy ra xung đột với các thế lực khác.
Trong tình huống như vậy, chẳng lẽ Hạ Hầu thị các ngươi ăn no dửng mở cố ý tới gây chuyện với Mạc gia? Còn phát động nhiều lực lượng như vậy, dáng vẻ như quyết đuổi tận giết tuyệt.
Nếu nói trong chuyện này không có bí mật gì, ta không tin.
Bây giờ ta đích thân ra mặt, Hạ Hầu thị các ngươi vẫn không nể mặt ta.
Vậy thì được, hôm nay ta muốn thử xem rốt cuộc Hạ Hầu thị các ngươi dựa vào đâu, hay đơn giản là Hạ Hầu thị các ngươi không để Sở Hưu ta trong mắt!”
Vừa dứt lời, Sở Hưu trực tiếp xuất đao chém về phía Hạ Hầu Tục. Đao mang kinh thiên như xé tan vạn vật, ma khí kinh khủng lượn lờ trên thân đao, thậm chí phát mơ hồ ra âm thanh ma thần gao thét .
Thiên Đạo Chiến Hạp được Mạc Dã Tử đại sư thăng cấp gia cố, tuy mặt ngoài không có gì thay đổi nhưng một khi sử dụng, cảm nhận lại hoàn toàn khác so với trước đây.
Hạ Hầu Tục không ngờ Sở Hưu nói xuất thủ là lập tức xuất thủ.
Ánh kim nguyên thần quanh người hắn điều động lực lượng thiên địa, hai tay niết ấn quyết, đột nhiên ấn về phía trước. Chỉ trong chớp mắt vô số thiên địa nguyên khí bị ngưng tụ trong đại ấn, đỡ lấy nhát đao của Sở Hưu.
Ngự Thần Thuật của Hạ Hầu thị được tu luyện tới cấp độ của Hạ Hầu Tục là theo đường chính giết chóc, thôn tính.
Theo đường chính là vận dụng lực lượng nguyên thần dẫn dắt thiên địa, uy lực bộc phát ra vượt xa võ giả cùng cấp, dù sao sức người có hạn còn lực lượng thiên địa là vô hạn.
Còn theo đường kỳ là phát huy uy lực kỳ dị của bản thân bí pháp nguyên
thần có thể khiến cho đối phương khó lòng phòng bị.
Bây giờ Hạ Hầu Tục sử dụng Tụ Thần Ấn là một cách dùng theo đường chính, dưới ấn pháp này lực lượng thiên địa cường đại như lan tràn khắp nơi.
Một tiếng nổ lớn vang lên, đao mang và ấn pháp va chạm, lực lượng khổng lồ bộc phát tạo thành chấn động khiến mặt đất rung chuyển.
Ánh mắt Hạ Hầu Tục lóe lên vẻ kinh ngạc, lực lượng của tên Sở Hưu này thật cường đại!
Hạ Hầu Tục đã lâu rồi không ra khỏi gia tộc, chỉ biết về Sở Hưu qua lời đồn đại.
Nhưng hôm nay chính thức giao thủ, hắn mới cảm giác được sự kinh khủng của Sở Hưu, lực lượng áp đảo tuyệt đối khiến người ta tuyệt vọng.
Thần sắc của Sở Hưu không thay đổi, Vô Nhị Thiên Đao trong tay liên tiếp chém ra, ma khí quanh người y đã ngưng tụ tới cực hạn, nội lực chân hỏa lơ lửng quanh người, bốc cháy bừng bừng.
Mỗi nhát đao đều là lực lượng cực hạn của Sở Hưu, có uy thế phá núi ngăn sông.
Tuy Hạ Hầu Tục có thể sử dụng Ngự Thần Thuật dẫn dắt thiên địa nguyên khí ngăn cản, nhưng lực phản chấn lại khiến hắn muốn hộc máu.
Hạ Hầu Tục vô thức quay đầu nhìn lại, Lâm Thương Long còn chờ cái gì? Nếu hắn không ra tay, mình thật sự không chịu nổi nữa!
Sở Hưu không để đối thủ cỡ Hạ Hầu Tục trong mắt.
Nếu bàn về thực lực thật sự, Hạ Hầu Tục cũng không mạnh hơn lão tổ Tôn gia và lão tổ Lục gia bao nhiêu.
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Chẳng qua hắn tu luyện Ngự Thần Thuật cho nên cho dù cơ thể có già yếu thì sức chiến đấu của bản thân vẫn không suy giảm.
Nhưng cho dù như vậy, trong trận đánh này hắn vẫn phải khổ sở chống đỡ, mới qua mười chiêu đã bị ép vào tình cảnh nguy hiểm.
Sở Hưu híp mắt, mỗi đao đều là đòn sát thủ cực kỳ hung hãn.
Tuy y không biết rốt cuộc sau lưng Hạ Hầu thị là ai, nhưng với lá gan của Hạ Hầu thị, nếu bọn chúng không có chỗ dựa, chắc chắn Hạ Hầu thị không dám không nể mặt y.
Ngay lúc Hạ Hầu Tục trong tình cảnh nguy hiểm, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Rác rưởi!”
Tiếp nối giọng nói đó là một tiếng long ngâm như sấm động.
Lâm Thương Long mặc áo choàng đen viền vàng từ trên trời hạ xuống, cánh tay phất lên, trong cương khí màu xanh kèm theo một luồng khí huyết sát ầm ầm bộc phát, hóa thành long trảo xé tan thiên địa, trực tiếp bóp nát đao mang của Sở Hưu.
Đồng thời Lâm Thương Long bước ra một bước, dưới chân hắn lập tức nổ tung tạo thành một hố to, thậm chí như hang động, khiến cho phương viên vài dặm xung quanh Mạc gia bắt đầu rung chuyển.
Đấm ra một quyền như thương long chém giết khắp nơi, luồng quyền ý tràn ngập chiến ý hoang dã điên cuồng va chạm với Vô Nhị Thiên Đao của Sở Hưu.
Tiếng sắt thép va chạm vang lên, quanh người Sở Hưu như có bão táp, liên tục lùi về phía sau vài bước, mỗi bước chân, dưới chân y lại nổ thành một hố lớn.
Lực lượng thật cường đại!
Đây là ấn tượng đầu tiên của Sở Hưu đối với Lâm Thương Long.
Thiên Đạo Chiến Hạp đã được Mạc Thành Danh dùng Lưu Quang Tà Nguyệt gia cố, có thể nói vật liệu cho một món thần binh này đã tương đương với hai món Thần binh của người khác, mức độ sắc bén của nó cũng không kém hơn Thiên Ma Vũ của Sở Hưu ngày trước.
Nhưng dưới quyền này của Lâm Thương Long, một luồng sức mạnh kinh người từ Vô Nhị Thiên Đao truyền tới, lại khiến Sở Hưu thiếu chút nữa không chịu nổi.
Hơn nữa quyền ý của đối phương cực kỳ hùng mạnh, Sở Hưu chỉ từng thấy quyền ý cỡ đó ở một người, chính là Trần Thanh Đế!
E là trình độ quyền pháp của đối phương có thể phân cao thấp với Trần Thanh Đế.
“Người của Thiên Môn?”
Sở Hưu híp mắt, đột nhiên mở miệng
Trên người thành viên của Thiên Môn có tính chất rất đặc biệt, phải nói là khí chất của bọn chúng khác với đa số mọi người trong giang hồ.
Cho nên chỉ cần gặp võ giả Thiên Môn một lần, có thể dễ dàng nhận ra những người khác trong bọn chúng.
Lâm Thương Long đứng chắp tay, khí thế cường đại trên người trải rộng ra, vô cùng mạnh mẽ, thậm chí khiến người trong Mạc gia cảm giác như tận thế hàng lâm.
Nhưng bổn tọa còn phải cám ơn ngươi đấy. Nếu không nhờ ngươi làm cho hai tên kia bị môn chủ trách phạt, bổn tọa đã chẳng xuất hiện trên giang hồ sớm như vậy.”
Nghe Lâm Thương Long nói vậy, Sở Hưu cũng xác nhận lại suy đoán trước
đây của mình.
Đúng là có nguyên nhân gì đó khiến cho người của Thiên Môn không thể tùy ý bước chân vào giang hồ. Hẳn là có loại hạn chế nào đó cho nên mỗi lần chỉ có một người được đi ra, hơn nữa thời gian cũng có giới hạn.