Kì Tài Giáo Chủ

Chương 1267

 

 Toàn bộ thân thương như được tạo từ máu tươi. Hoàng Phủ lão tổ nắm lấy thân thương, thậm chí cảm nhận được trong đó có vô số tiếng kêu khóc của oan hồn ác quỷ. Có trời mới biết rốt cuộc có bao nhiêu người đã chết dưới thanh ma thương này. 

 Đây là thứ hắn cướp được khi còn trẻ, vì cướp thứ này nên hắn bị người khác đánh lén, gây ra vết thương ngầm trí mạng hiện giờ. 

 Vì cướp thứ này, hắn còn phản bội hảo hữu của mình, giết huynh đoạt bảo. 

 Nhưng nực cười là nhiều năm qua hắn chưa bao giờ vận dụng thanh ma thương này, vì cái giá phải trả quá lớn. 

 Cho tới bây giờ, lúc sắp chết hắn mới dùng tới nó một lần. Không thể không nói đúng là tạo hóa trêu ngươi. 

 Lúc này sự chú ý của mọi người đều tập trung vào Hoàng Phủ lão tổ, nhưng Lục Giang Hà trong Huyết Hồn Châu lại hét lớn: “Huyết Hồng Đề! Là Huyết Hồng Đề! Sao mũi thương Huyết Hồng Đề lại nằm trong tay lão già này? Ai đã bẻ gãy Huyết Hồng Đề?” 

 Sở Hưu sửng sốt: “Huyết Hồng Đề? Tên của mũi thương này à? Ngươi biết mũi thương này?” 

 Lục Giang Hà vội vàng nói: “Đương nhiên là biết rồi! 

 Tam Đại Thần Binh của Thánh Giáo năm xưa, đương nhiên phải gọi là Tam Đại Ma Binh mới chính xác. 

 Tam Đại Ma Binh này lần lượt là ma đao Thính Xuân Vũ của giáo chủ, ma kiếm Trường Tương Tư của Hồng Liên Ma Tôn, còn lại là ma thương Huyết Hồng Đề của Chiến Vũ Ma Tôn. 

 Nghe nói Huyết Hồng Đề được chế bằng xương người, dùng xương của cường giả Thiên Địa Thông Huyền thượng cổ chế thành, nó có màu trắng ngần óng ánh. 

 Nhưng sau đó Chiến Vũ Ma Tôn cầm Huyết Hồng Đề giết chóc vô số, máu tươi đã nhuộm đỏ xương trắng, cuối cùng truyền vào xương trắng, mũi thương cũng hóa thành màu máu. 

 Trong tam đại ma binh, Huyết Hồng Đề dính nhiều máu tươi nhất, thậm chí còn nhiều hơn Thính Xuân Vũ của giáo chủ. Đương nhiên là vì đối với giáo chủ thì hạng kém cỏi không xứng cho người xuất thủ, thậm chí còn không có tư cách được thấy Thính Xuân Vũ.” 

 “Vậy vì sao thứ này lại gọi là Huyết Hồng Đề?” 

 Lục Giang Hà cười ha hả nói: “Chắc ngươi biết hồng đề là gì, những kẻ bị Chiến Vũ Ma Tôn đâm thủng, nhát thương có tốc độ quá nhanh nên làm cho máu tươi bắn ra ngưng tụ thành khối, giống như một viên hồng đề óng ánh trong suốt tỏa ra màu máu!” 

 Sở Hưu nhíu mày, hắn không ngờ ma binh của Côn Luân Ma Giáo trong truyền thuyết lại rơi vào tay Hoàng Phủ lão tổ. 

 Sở Hưu đã từng gặp ma kiếm Trường Tương Tự, trước đó đã bị Tàng Kiếm Sơn Trang đoạt được, bây giờ rơi vào tay Vô Tướng Ma Tông. 

 Bây giờ ma thương Huyết Hồng Đề cũng xuất hiện, chỉ còn thiếu ma đao Tiểu Lâu Nhất Dạ Thính Xuân Vũ của Độc Cô Duy Ngã. 

 Hoàng Phủ lão tổ cầm Huyết Hồng Đề trong tay, trầm giọng nói: “Dùng đồ của Ma đạo đối phó với người trong ma đầu, cũng coi là tạo hóa trêu ngươi.” 

 Sở Hưu lắc đầu nói: “Tạo hóa trêu nhà ngươi chứ không trêu ta. 

 Hoàng Phủ thị các ngươi đúng là người tốt, biết Thánh giáo ta đánh mất tam đại ma binh năm xưa nên cố tình đưa trả cho chúng ta?” 

 Hoàng Phủ lão tổ nghe vậy hừ lạnh một tiếng, không đấu võ mồm với Sở Hưu. Hắn cũng không có thời gian đấu võ mồm.. 

 Hoàng Phủ lão tổ cầm Huyết Hồng Đề trong tay, tuy đây là một thanh ma binh nhưng Hoàng Phủ lão tổ dùng máu tươi của mình chữa trị, cho nên không có hiện tượng bài xích. 

 Thật ra binh khí chỉ là binh khí, bất luận ma binh thần binh gì, quan trọng nhất là nó nằm trong tay ai. 

 Quanh người Hoàng Phủ lão tổ tỏa ra cương khí màu vàng óng, nhưng bên trên Huyết Hồng Đề lại tỏa ra huyết mang vô tận. Một thương đâm ra, chỉ trong chớp mắt luồng khí tức hung ác như hóa thành biển máu, ập thẳng tới người Sở Hưu. 

 So với ma kiếm Trường Tương Tư đã đứt rời, Huyết Hồng Đề chỉ bị tổn hại khá nhẹ, chỉ gãy mất một đoạn chuôi thương, thậm chí khí linh vẫn còn tồn tại. 

 Một thương này đâm tới, uy lực hung ác đó khiến Sở Hưu cũng phải nhướn mày, chuyện này vượt ngoài dự liệu của y. 

 “Huyết Hồng Đề có nhược điểm gì?” Sở Hưu hỏi Lục Giang Hà. 

 Lục Giang Hà trợn mắt nói: “Binh khí làm gì có nhược điểm rõ ràng nào? 

 Năm xưa Chiến Vũ Ma Tôn được coi là chiến tướng đệ trong Côn Luân Ma Giáo, võ đạo của hắn tương tự như Trần Thanh Đế, đều là loại rèn luyện lực lượng của bản thân tới cực hạn. Gặp chuyện gì hắn có thể dùng binh khí thì chẳng muốn dùng nắm đấm. 


 Đối mặt với Huyết Hồng Đề, không có cách nào ngoài đối phó chính diện.” 

 Sở Hưu nhìn quanh. Từ khi người của Hoàng Phủ thị nhúng tay vào, tình thế đã càng hỗn loạn. 

 Bên kia Ngụy Thư Nhai còn đang gắng sức ngăn cản Khang Động Minh, đúng là y không thể đợi lâu được. 

 Cho nên một khắc sau nội lực chân hỏa và phật quang nóng rực cùng bộc phát. Hai loại lực lượng bá đạo tới cực điểm tràn vào Vô Nhị Thiên Đao trong tay y, đao chiêu Phá Hải mang theo đao ý cường hãn chém xuống. Chỉ trong chớp mắt, luồng lực lượng cường đại đó như muốn xé rách hư không. 

 Tâm thần Hoàng Phủ lão tổ đã đắm chìm trong Huyết Hồng Đề, do có khí huyết của bản thân hắn gia trì nên khả năng khống chế thanh thần binh Huyết Hồng Đề của hắn đã gần với chủ nhân trước đó. 

 Một thương hung ác tới cực điểm va chạm với đao chiêu Phá Hải của Sở Hưu, hai bên bộc phát ra uy thế khủng khiếp, tạo thành tiếng nổ vang trời. Trận văn dưới chân bọn họ bắt đầu lấp lóe, nhưng lại lao nhao dập tắt, giống như lúc Khang Động Minh và Sở Hưu giao thủ, rõ ràng đã khiến trận pháp thủ hộ khởi động, nhưng chỉ một khắc sau trận pháp đã không chịu nổi sức mạnh kinh khủng này, nhanh chóng vỡ vụn. 

 Bây giờ hai bên mới giao thủ một chiêu, cường độ đã sánh ngang với lực lượng một kiếm của Khang Động Minh. 

 Còn lúc này bên phía hoàng tộc Hạng thị, thấy đám người kia đánh đánh giết giết càng ngày càng kịch liệt, đám người hoàng tộc Hạng thị cũng thấy luống cuống. 

 Vốn dĩ lão tổ hoàng tộc Hạng thị vẫn còn bình tĩnh, nhưng sau đó Sở Hưu lần lượt lấy ra từng lá bài tẩy, sau đó không hiểu sao Hoàng Phủ thị lại nhúng tay, số lượng thế lực tham gia tranh đoạt ngôi báu quá nhiều, hơn nữa quy mô đều vượt ngoài tưởng tượng của bọn họ. 

 Nếu lát nữa vẫn không có kết quả, hoàng tộc Hạng thị cũng định xuất thủ. 

 Tay cầm thương của Hoàng Phủ lão tổ đã hơi run. 

 Đây là lần đầu tiên hắn vận dụng Huyết Hồng Đề, thanh ma binh thuộc về Tứ Đại Ma Tôn của Côn Luân Ma Giáo thật sự rất mạnh, thậm chí mạnh hơn cả tưởng tượng của hắn. 

 Nhưng Sở Hưu đối diện cũng mạnh hơn tượng của hắn! 

 Sau khi giao chiến một đòn, hai bên nhìn như ngang tay nhưng thực chất bên chịu thiệt vẫn là hắn. 

 Miễn cưỡng vận dụng lực lượng khí huyết tu bổ Huyết Hồng Đề, mỗi đòn đánh đều tiêu hao khí huyết của Hoàng Phủ lão tổ. 

 Hoàng Phủ lão tổ hừ lạnh một tiếng, Huyết Hồng Đề đâm ra một thương, va chạm với mũi tên kia. 

 Một tiếng nổ lớn vang lên, mũi tên vỡ vụn nhưng ngọn lửa diệt thế vô tận bùng lên từ mũi tên, chỉ trong giây lát đã nuốt chửng Hoàng Phủ lão tổ. 

 Đứng trong ngọn lửa diệt thế vô biên đó, Hoàng Phủ lão tổ tay niết ấn quyết. Chỉ trong chớp mắt toàn bộ thiên địa như đảo ngược, nguyên khí vô tận giáp công trên dưới, tựa như đồng hồ cát. 

 Dưới chèn ép của lực lượng này, Hoàng Phủ lão tổ mới dập tắt được ngọn lửa diệt thế này, nhưng Sở Hưu đã giết tới trước mặt hắn!

Bình Luận (0)
Comment