Huyết Thần Ma Công của Lục Giang Hà là thích hợp nhất trong loạn chiến như lúc này, cho nên Sở Hưu mới nói một mình hắn đã bằng vài võ giả cùng cấp.
Tuy Sở Hưu cũng biết Huyết Thần Ma Công nhưng dù sao y cũng không phải người sáng tạo như Lục Giang Hà. Không thể không nói tuy cùng là Huyết Thần Ma Công nhưng khi Lục Giang Hà sử dụng, uy lực còn mạnh hơn Sở Hưu ba phần.
Chỉ thấy Lục Giang Hà xung phong giữa đám người, xung quanh hắn là từng luồng tơ máu, thủ đoạn quỷ dị tầng tầng lớp lớp, cứ giết được một người, hấp thu khí huyết của đối phương, cảm nhận được lực lượng mới, hắn lại cười lên điên cuồng. Dáng vẻ này còn biến thái hơn lúc hắn trần truồng hiện thân.
Ở đây có nhiều võ giả Ma đạo như vậy, nhưng nếu nói ai giống Ma đạo nhất, ngoài Lục Giang Hà ra thì không còn ai khác.
Thậm chí ngay cả Ngụy Thư Nhai cũng thấy hiếu kỳ, rốt cuộc Sở Hưu lôi đâu ra một người như vậy, thậm chí công pháp này còn có vẻ quen quen.
Hơn nữa bên phía Lục Giang Hà càng giết chóc thì thực lực càng mạnh, khi Huyết Thần Ma Công tái tạo lại thân thể, chỉ cần tình cảnh thích hợp, tốc độ khôi phục thực lực có thể coi là thần tốc.
Lần trước Lục Giang Hà đã thán phục, không ngờ Sở Hưu lại tự bố trí một trận giết chóc cực lớn, không ngờ lần này hắn cũng gặp được tình huống như vậy.
Có Lục Giang Hà nhúng tay, thế cục hoàn toàn xoay chuyển.
Đám người của Hoàng Phủ thị thấy lão tổ của mình đã bị giết, Hoàng Phủ Duy Minh và lực lượng trung kiên của Hoàng Phủ thị bi thương gầm lên một tiếng rồi trực tiếp dẫn người rời khỏi.
Xem ra bọn họ cũng biết suy nghĩ của Hoàng Phủ lão tổ.
Liều mạng một lần, kết quả lại thất bại, bọn họ còn ở lại đây thì chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Tình hình bên dưới đã ổn định nhưng vẫn còn Khang Động Minh và Hạng Sùng chưa giải quyết.
Sở Hưu đưa mắt nhìn Khang Động Minh, trầm giọng nói: “Ngụy lão, lui lại trước đã.”
Vừa rồi Ngụy Thư Nhai đỡ vài chiêu của Khang Động Minh, đã sớm không chịu nổi.
Nghe vậy lão lập tức lui lại phía sau vài bước, xoa cổ tay nói: “Già rồi, không dùng được nữa. Giang sơn đời nào cũng có nhân tài, tới đời này trên giang hồ không có ai đơn giản cả.”
Ngụy Thư Nhai sống cả đời rồi, lão còn biết cả người chấp chưởng Ngũ Đại Kiếm Phái đời trước và đời này, nhưng đây là lần đầu tiên lão gặp người mạnh như Khang Động Minh. Phải nói là mạnh tới mức không nói lý.
Ngay sau khi Ngụy Thư Nhai lui lại, quanh người Sở Hưu tỏa ra một luồng ma khí tinh thuần tới cực hạn.
Luồng ma khí đó không bao hàm bất cứ thuộc tính nào, âm tà giá rét, rõ ràng là ma khí nhưng lại khiến người ta có cảm giác cực kỳ tự nhiên, tựa như bản thân nó là một loại lực lượng vốn phải tồn tại giữa thiên địa.
Thủ Chân Tử và Hư Ngôn cùng đưa mắt nhìn nhau, kinh ngạc nhìn Sở Hưu.
Luồng ma khí trên người Sở Hưu tinh thuần tới cực điểm, cũng cường đại tới cực điểm. Thậm chí luồng ma khí đó cường đại tới mức bọn họ không khỏi run rẩy!
Lục Giang Hà đang giao thủ với người khác cũng nhìn về phía Sở Hưu, âm thầm run sợ.
Lại là luồng lực lượng này! Lại là lực lượng của Bất Diệt Thiên Ma Điển của giáo chủ!
Sở Hưu rất lạ lẫm với lực lượng này, nhưng lại rất quen thuộc, cứ như nó vốn đã tồn tại trong cơ thể y.
Trước đó Lục Giang Hà có nói, bản thân hấp thu tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã đã từng để lộ ra lực lượng này. Nhưng Sở Hưu không có ấn tượng gì, sau đó y cũng không phát hiện trong cơ thể mình có loại lực lượng này.
Nhưng ngay lúc vừa rồi, y thấy hình ảnh lưu lại trong Huyết Hồng Đề, khi vận ma khí lần nữa, khí tức trong người lại bất giác chuyển hóa thành loại ma khí kinh khủng tinh thuần tới cực hạn này. Loại khí tức đó, loại lực lượng đó khiến cho người sử dụng là Sở Hưu cũng cảm thấy kinh hãi, cảm giác không khống chế được!
Chppứng kiến Sở Hưu thể hiện lực lượng này, Khang Động Minh đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Cả đời này hắn chỉ hứng thú với kiếm đạo, thứ khiến hắn hứng thú cũng chỉ có kiếm đạo.
Nhưng lực lượng mà Sở Hưu sử dụng lúc này khiến hắn sửng sốt, xưa nay hắn chưa từng thấy lực lượng nào cường đại đến vậy.
Sở Hưu cầm Vô Nhị Thiên Đao trong tay, ma khí vô biên lượn lờ quanh thân đao.
Tinh thần lực của Sở Hưu đắm chìm trong ảo cảnh vừa rồi, khoảnh khắc Độc Cô Duy Ngã xuất đao không phải thi triển đao pháp mà chém ra đao ý.
Sở Hưu không phải thiên tài, không thể nhìn một lần mà lĩnh ngộ triệt để đao ý. Thậm chí đến bây giờ cảm nhận của y đối với đao ý trong nhát đao của Độc Cô Duy Ngã vẫn rất hỗn độn, không thể tìm được chân ý.
Nhưng không biết vì sao, y luôn có cảm giác mông lung, có thể nói là bản năng nhưng lại không phải, rất khó hình dung.
Men theo cảm giác mông lung này, Sở Hưu xuất đao chém xuống, một tiếng đao ngâm thanh thúy lập tức vang vọng đất trời.
Ma khí tung hoành trên không, mây đen phủ kín mặt trời!
Uy thế khi đao này chém xuống khiến cả Sở Hưu cũng bất ngờ, mọi người xu quanh cũng lao nhao biến sắc.
Đao mang lướt qua bầu trời, đao ngâm vang vọng trong lòng mọi người. Chỉ trong chớp mắt đao mang lóng lánh đã xé rách mây mù ma khí, gió bão vô viên bao phủ Khang Động Minh!
Khi còn ở hải ngoại, với tính cách của Khang Động Minh, hắn đã từng tử chiến với người khác nhiều lần. Đương nhiên hắn cũng không ý thức được bản thân đắc tội với người khác.
Nhưng tất cả những trận chiến trước đây đều không như hiện tại, nhát đao này gây ra áp lực cực lớn đối với hắn. Khang Động Minh rất ít khi cảm thấy áp lực.
Khoảnh khắc này, phong mang trên trường kiếm của Khang Động Minh nội liễm, nhưng một khắc sau quanh người hắn lại tỏa ra một luồng kiếm khí sắc bén hơn. Từ xa nhìn lại, không ai có thể thấy rõ thân hình của Khang Động Minh, chỉ có thể thấy một thanh thần kiếm tuyệt thế mang theo khí thế sắc bén ngập trời!
Dùng thân hóa kiếm, trảm thiệt tuyệt địa!
Lão tổ của hoàng tộc Hạng thị cũng không thể giữ bình tĩnh nổi.
Đây là đại trận tối thượng mà bọn họ bố trí từ khi Bắc Yên khai quốc, kết quả lại bị người ta đánh nổ. Cứ đánh tiếp không khéo toàn bộ Yên Kinh Thành cũng bị bọn họ phá hủy!
Trước đó hắn còn nói lần tranh đoạt hoàng vị này chỉ là chuyện nhỏ, không đổ máu nhiều như những lần trước.
Mà thực tế cũng vậy, tuy lần này hai bên đông người nhưng thực lực sàn sàn với nhau, ngược lại không dễ chết người.