Lạ thay, giờ phút này anh chỉ cảm thấy chết lặng. Khi con người ta đánh mất năng lực suy nghĩ, ngược lại có thể biểu hiện ra một loại bình tĩnh dị thường.
Minh Dục nâng tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, 9 giờ 28 phút. Trong phòng đã kết thúc cuộc gọi, có lẽ anh nên chờ đợi, sau đó thì gõ cửa.
Không phải đau khổ, cảm xúc đầu tiên hiện ra chính là châm chọc. Một loại châm chọc khiến kẻ khác phải bật cười —— Vận mệnh luôn thích trêu đùa anh. Thực sự buồn cười, trên phương diện yêu đương, ai có thể chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận thất bại như anh chứ?
Dần dần, anh nhớ tới. Nhớ đến vé máy bay sáng ngày mai anh đã mua xong, nhớ đến nhà hàng Italy anh đã đặt bàn, nhớ đến những lời bào chữa đã chuẩn bị sẵn để giải thích với Phương Thư Giai.
Đúng là một sự hoang đường khó có thể chấm dứt.
Nói theo một cách khác thì, vận mệnh vẫn rất nhân từ với anh, nó cảnh tỉnh anh trước khi mọi chuyện trở nên tồi tệ, gọi anh kìm cương trước vực thẳm, để anh không tự chuốc lấy nhục.
Nếu lúc này dừng lại —— Có lẽ bọn họ vẫn có thể làm bạn.
Minh Dục sâu sắc hiểu được rằng, anh nên dừng lại đúng lúc, chứ không phải là khư khư ôm chặt phần may mắn lừa mình dối người này. Chỉ là anh cũng không kiềm chế được mà run rẩy —— Bất cứ ai cũng có thể nói ra những lời này, duy chỉ có em ấy là không thể.
Rõ ràng em ấy đã nói sẽ luôn ở bên mình, sẽ chờ đợi mình, sẽ cho mình một cơ hội. Em ấy nghiêm túc sao?
9 giờ 30 phút. Anh gõ cửa văn phòng, Lý Dụ Hoà cất giọng nói mời vào. Hai người bọn họ trao đổi về công việc cùng với những chuyện vụn vặt khác đầy có lệ. Những lời Lý Dụ Hoà chuẩn bị sẵn còn chưa kịp nói, lại nhìn thấy gương mặt trắng bệch của Minh Dục, ân cần hỏi: “Giám đốc Minh không khoẻ à?”
“Có chút ạ.” Minh Dục nở nụ cười, đáp: “Cảm ơn Lý tổng đã quan tâm.”
“Vậy thì về nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Lý Dụ Hoà nói: “Công tác vất vả cũng đừng khiến bản thân quá mệt mỏi.”
“…. Cảm ơn.”
Anh lo được lo mất hồi lâu, bởi vì luôn nghi ngờ mỗi câu nói của người khác đều có ẩn ý. Mình Dục nằm trên giường lớn trong khách sạn, nhìn chằm chằm trần nhà, chẳng buồn thu dọn hành lý để ngày mai trở về.
Phải làm gì bây giờ? Anh không rõ. Đến lúc đó nếu gặp mặt thật, cũng chỉ có thể rơi vào kết cục cả hai đều xấu hổ mà thôi. Anh không muốn lại lỡ hẹn hết lần này đến lần khác, không muốn sự chờ mong của đối phương hết lần này đến lần khác đều biến thành hụt hẫng —— Nhưng nếu không như vậy, thì anh nên làm gì?
Chỉ cần cắt đứt mọi hi vọng của đối phương, thì sẽ không phải thất vọng nữa rồi.
[ L: Chúng ta chia tay đi. ]
Ngủ một giấc dậy, Phương Thư Giai đang tràn ngập hi vọng bắt đầu một ngày mới thì nhìn thấy tin nhắn này. Hắn sửng sốt thật lâu, ban đầu còn tưởng mình đang nằm mơ, dụi mắt nửa ngày trời mới xác nhận năm con chữ màu đen trên màn hình trắng này.
Từ giờ đến ngày Cá Tháng Tư còn nửa năm nữa, chẳng lẽ đây là trò đùa dai mới ư? Phương Thư Giai nôn nóng mà đi tới đi lui trong phòng, nhắn lại một chuỗi dấu chấm hỏi, nhưng không nhận được câu trả lời.
Thật sự là kẻ lừa tình sao?
Thời điểm tín nhiệm mà bản thân đã cưỡng chế xây dựng sắp sụp đổ, Phương Thư Giai vội vàng hỏi đối phương: “Anh uống say à? Tỉnh lại đi, xem anh vừa nói cái gì kìa!”
May mà cuối cùng cũng nhận được hồi âm.
[ L: Ý trên mặt chữ. ]
[ Đăng Các Mộng Ức:????? ]
Dẫu tính tình Phương Thư Giai có tốt đến mấy thì giờ phút này cũng không kiềm chế được cơn giận. Hắn gõ ra dòng chữ có tính công kích nhất mà bản thân có thế nghĩ ra: “Trêu đùa tôi thú vị lắm sao? Anh có bệnh đấy à?”
[ L:……. ]
[ L: Em cứ coi là thế đi. ]
Đúng là một tên cố chấp, muối dầu không thấm! Phương Thư Giai chẳng biết nên làm gì, nhưng vẫn kiên định một suy nghĩ: “Muốn chia tay cũng được, nhưng phải nói thẳng mặt. ]
[ L: ….. Không được. ]
[ Đăng Các Mộng Ức: Chí ít anh cũng phải cho tôi một cái lý do chứ? ]
[ L: Không muốn yêu nữa, yêu qua mạng không đáng tin.]
[Đăng Các Mộng Ức: Anh có thể thuyết phục bản thân bằng những lời này không? Là ai chủ động add tôi, là ai chủ động hẹn gặp mặt? Lừa tôi hơn một năm trời, anh có cảm giác thành tựu lắm đúng không? ]
[ L: ….. Thực xin lỗi. Tôi có thể đền bù phí tổn thất tinh thần cho em. ]
[ Đăng Các Mộng Ức: Mẹ kiếp, tôi thèm mấy đồng tiền đấy của anh chắc! ]
Hắn cảm thấy adrenaline trong cơ thể mình đang tăng vọt, tim đập thật nhanh, cơn ngái ngủ buổi sáng nháy mắt đã tan biến, đầu óc tỉnh táo cực kỳ.
Sau khi bình tĩnh lại một chút, Phương Thư Giai cũng ý thức được sự hung dữ của bản thân, bèn dịu giọng đáp: “Nếu anh có nỗi khổ gì, anh có thể nói cho em biết. Lúc trước anh nói muốn em chờ anh, em đều nói được rồi. Bất kể anh thiếu nợ hay gặp phải khó khăn gì cũng không quan trọng, em có thể đợi anh giải quyết xong, hoặc là giải quyết cùng với anh.”
[ L: Không có khó khăn gì cả. ]
[ Đăng Các Mộng Ức: Vậy tại sao lại không gặp mặt chứ? ]
[ L: Vì muốn tốt cho em. ]
“Vì muốn tốt cho em” cái đậu xanh rau má nhà anh! Hắn trực tiếp gọi điện cho đối phương, đương nhiên là không có ai bắt máy. Lại gửi tin nhắn qua, cũng chẳng có hồi âm.
Phương Thư Giai đứng bên cửa sổ thở dốc, nhìn dòng người qua lại dưới lòng đường. Xe cộ là những khối nhỏ, con người là những điểm nhỏ. Phải chăng L cũng là một trong những người này?
Chỉ có điều những người đó đều cách hắn xa như vậy, hắn nhìn thấy được, nhưng lại không có cách nào chạm tới. Hắn cảm thấy một loại bất lực khiến con người ta tuyệt vọng —— Tựa như tất cả những người hắn muốn níu giữ đều lần lượt rời đi.
Sau khi tốt nghiệp, trước lúc gặp L, giống như hết thảy những sinh viên ưu tú của y khoa đại học C, hắn cũng đến bệnh viện số Một. Trong tổ có một vị bác sĩ có quen biết hắn thời đi học, xem như là tiền bối, rất quan tâm đến hắn.
Ở trong khoa, đàn anh chính là người liều mạng nhất. Liều mạng nhận người bệnh, đi ra ngoài dạy học kiếm thêm thu nhập, nói tóm lại, chỉ cần là nơi có thể kiếm ra tiền, thì đều có bóng dáng của anh ấy. Nhưng đồng nghiệp trong khoa luôn tỏ vẻ khoan dung đối với chuyện này, bởi vì mặc dù tất cả mọi người đều khó khăn, nhưng vẫn biết tiền bối đặc biệt khó khăn.
Anh ấy sinh ra và lớn lên ở nông thôn, gia cảnh nghèo khó, cả nhà phải tích cóp dành tiền cho anh ấy đi học, chỉ trông cậy anh ấy có thể làm rạng danh tông đường, giúp đỡ cả nhà bớt khó khăn hơn. Mà đàn anh cũng không cô phụ sự kỳ vọng của mọi người, trở thành bác sĩ của bệnh viện số Một, quả thật là tiền đồ vô lượng.
Bà con thân thích ở quê nhà đi khám bệnh đều tìm đến nhà anh ấy, thiếu tiền cũng tìm đến anh ấy, con cái của họ hàng chú bác không có việc làm cũng muốn tìm anh ấy. Là bác sĩ trên thành phố lớn sao có thể thiếu mánh kiếm sống, sao có thể không có tiền chứ?
Phương Thư Giai biết được những chuyện nà sau khi đã trở thành bạn bè thân thiết với đàn anh. Trước mặt lãnh đạo và người bệnh, đàn anh luôn duy trì một khuôn mặt tươi cười xán lạn. Ngẫu nhiên ngồi trong quán đồ nướng uống rượu, đối phương mới dám khóc rống một lần trước mặt hắn. Khi đó là một đêm cuối thu, quán đồ nướng vắng vẻ, xiên nướng giảm giá 20%, bia hơi giảm giá 30%.
Trước mặt người ngoài và người nhà, anh ấy tuyệt không phàn nàn bất cứ điều gì —— bởi anh ấy biết, bản thân, chính là hi vọng của cả gia đình. Nhất là khi ba anh ấy bệnh nặng, phải nằm ICU. Viện phí đắt đỏ, em trai kết hôn chưa mua được nhà, ngoại trừ việc liều mạng kiếm tiền, anh ấy đã chẳng còn lựa chọn nào khác rồi.
Cũng vào lúc này, Phương Thư Giai mới biết đàn anh được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm nặng. Là chẩn đoán của khoa não bệnh viện C thị, rất có uy tín ở trong nước.
Hắn không biết mình phải làm gì. Hắn cố khuyên đàn anh xin nghỉ phép chữa bệnh, bọn họ có thể xin hỗ trợ xã hội, hoặc là hắn có thể vay tiền trước cũng được.
Nhưng đàn anh chỉ nhẹ nhàng cười với hắn, nói rằng mình cũng là bác sĩ, đương nhiên sẽ cẩn thận chữa bệnh. Còn nói bệnh tinh thần cũng có thể chữa trị, bảo hắn không cần làm quá lên.
Sao Phương Thư Giai có thể không làm quá lên được. Hắn vay ba mình một khoản tiền, chuẩn bị nộp viện phí giúp đàn anh, cứ “tiền trảm hậu tấu” trước đã, rồi lại nghĩ cách để đàn anh xin nghỉ sau. Bất luận thế nào, hắn cũng không thể để đàn anh phải nếm trải nỗi đau mất đi người thân được.
Chỉ là trước đó đã xảy ra một chuyện ngoài ý muốn. Đàn anh vô tình để xảy ra một sự cố nho nhỏ trong lúc chữa bệnh, mặc dù chủ nhiệm đã ra mặt giải quyết, thế nhưng trạng thái tinh thần thất thường của anh ấy đã không thể che giấu được nữa.
Chủ nhiệm nghiêm khắc nói chuyện với anh ấy, đề nghị anh ấy nghỉ ngơi một thời gian, chuyện trong nhà mọi người sẽ nghĩ biện pháp hỗ trợ, khuyên anh ấy không cần lo lắng quá.
Sau lần đó, Phương Thư Giai rõ ràng cảm nhận được trạng thái của đàn anh đã chuyển biến tốt đẹp. Mỗi buổi chiều tan làm nào đó, đàn anh mỉm cười nói với hắn: “Ôm anh một cái nào, đây ca đêm cuối cùng đó, trực hết đêm nay là anh được nghỉ rồi.”
Tuy ngoài miệng Phương Thư Giai nói mình đã thay quần áo rồi, không thèm ôm áo blouse trắng dính đầy vi khuẩn đâu, nhưng vẫn cười hì hì mà ôm đối phương một cái.
“Chúc anh đêm nay không nhận được người bệnh nào.” Hắn nói.
Quả nhiên, một đêm không có người bệnh, ngay cả cô nàng y tá cũng được ngủ một giấc vô cùng an ổn. Ngày hôm sau, Phương Thư Giai đến bệnh viện thật sớm để giao ban, vừa mới đẩy cửa phòng trực ra, chỉ thấy trên chiếc giường tầng buộc một chiếc dây thừng cùng với một người.
Về sau hắn rời khỏi bệnh viện số Một, cũng phải đi tư vấn tâm lý không biết bao nhiêu lần. Nhưng hắn không có lúc nào không nhớ tới, nếu như hắn có thể giúp đỡ đàn anh sớm hơn một chút, nếu hắn có thể phát hiện sự khác thường của đàn anh sớm hơn, phải chăng hết thảy đều sẽ khác?
Cũng chính lúc này, hắn tải Meet U về điện thoại, muốn trút bỏ hết nỗi u sầu trong lòng. Chỉ có điều nói tới nói lui, cuối cùng vẫn là lâm trận lùi bước, lúc bấy giờ, hắn gặp được L.
Hắn đã không thể giữ lại mẹ, không thể giữ lại đàn anh, vậy thì lúc này đây, cũng không thể đánh mất người yêu được.