Yan Mochi!
Cái tên vừa thốt ra, Mochi đã lãnh đạm đi mất, để lại một kẻ ngây ngốc đến sững người.
Yan Mochi?
Họ Yan!
Là họ Yan!
Chỉ là trùng hợp thôi phải không?
Lẽ nào... Lẽ nào...
Đôi đồng tử ánh nâu khẽ co lại, Daizu nhíu mày nhớ về một buổi sáng nọ, khi cha mẹ anh vẫn còn sinh thời. Đột nhiên mẹ gọi anh lại và dặn dò kĩ càng:
- Sau này, nếu như có người nào họ Yan tiếp cận em gái con, tuyệt đối... không được phép đắc tội!
Tuyệt đối... không được phép đắc tội!
Không phải tự nhiên mà mẹ lại nghiêm túc đến thế...
Chắc chắn là có nguyên do.
Nhưng... chẳng lẽ là mẹ đã dự cảm được tương lai sao?
Hay là,,, còn một nguyên nhân nào khác?
Mơ hồ...
Quả thật quá mơ hồ...
Rốt cuộc thì trên đời này còn bao nhiêu thứ bí ẩn mà anh chưa biết đây?
---
- Onii - chan, ai bấm chuông thế?
Izu từ phòng tắm bước lên nhà ngoài. Cô mặc trên người một bộ váy ngủ xinh xắn màu xanh nhạt dài quá gối có nơ nhỏ đính trước ngực, trên tay là chiếc khăn bông êm ái dùng để lau mái tóc dài còn chưa khô hẳn. Anh trai cô đang ngồi gác chân lên chiếc bàn kiếng giữa phòng khách, hai tay khoanh lại ra chiều suy tư lắm. Mà hình như anh đang suy tư thật. Mãi đến lúc nghe cô cất giọng, anh mới bừng tỉnh mà ngước đôi mắt nâu lên:
- Bạn của em.
- Eh? Bạn em á?
Daizu không nói gì, chỉ liếc mắt sang chiếc ghế bành bên cạnh, nơi có một chiếc giỏ hồng quen thuộc. Izu ngạc nhiên đưa mắt nhìn theo. Vừa trông thấy đồ vật của mình, cô bất ngờ "a" lên một tiếng.
Phải rồi, khi đó... khi đó, cô ngã trúng người hắn. Vì quá bối rối, cô thế mà lại cắm đầu bỏ chạy, chưa kịp mang theo giỏ. Chẳng lẽ...
- Có phải, đó là người có tóc bạch kim, và đôi mắt màu hổ phách?
Đáp lại cô là cái gật đầu của anh trai.
Thật sự... cô không nghĩ đến việc hắn lại mò tới tận đây trả đồ. Thoáng trầm ngâm, cô tiến lại ngồi ở chiếc ghế đối diện Daizu:
- Nhưng... tại sao hắn lại biết nhà mình chứ?
- Đó cũng là điều anh đang muốn hỏi. Trước đây em chưa hề cho cậu ta biết địa chỉ nhà sao?
- Chưa... Em cho hắn biết làm gì... Mà lạ nhỉ? Rõ ràng ban nãy, em không có thấy hắn ta đi theo.
Dai thoáng trầm ngâm, xoa xoa cái cằm nhẵn nhụi:
- Vậy... chỉ có thể giải thích rằng, cậu ta biết nhà từ trước, và... cậu ta đang tìm cách "tiếp cận" em.
Hai chữ "tiếp cận" này, Daizu vốn ám chỉ từ lời dặn dò của mẹ, nhưng Izu nào có biết mẹ đã nói những lời đó với anh trai đâu. Cô ngạc nhiên tròn mắt:
- Không thể. Hắn tiếp cận em để làm gì kia chứ?
- Vậy anh hỏi em, ở trường, hắn có hay bắt chuyện với em không?
- Ơ... ờm, để xem... Hình như, em bắt chuyện với hắn nhiều hơn. Hắn vô kỉ luật lắm cơ, nói mãi vẫn lì như trâu ấy.
- Nghĩa là cậu ta cố tình gây chú ý cho em?
- Hắn vốn đã như thế từ trước lúc biết em cơ...
- Vậy cậu ta nói chuyện với em có dịu dàng không? Có hay nở nụ cười thân thiện trước mặt em không? Hoặc là nhìn em bằng cặp mắt trìu mến chẳng hạn?
Khóa miệng giật giật, Izu nghe anh trai hỏi mà tâm trạng cứ tụt lên tụt xuống cực kỳ khó hiểu.
Dịu dàng á?
Thân thiện á?
Trìu mến á?
Ba cái từ này, nếu đem đi diễn tả Sal thì còn phù hợp, còn Mochi...
Hơ hơ hơ, hắn ta là quỷ... không thể! Tuyệt đối không thể!
Nếu nụ cười của tên đó được xem là thân thiện, vậy thì trên thế giới này chắc chắn không còn ai gian xảo. Hắn nếu nhận đệ nhị đáng ghét, có cho vàng cũng không ai dám tranh chức đệ nhất.
Izu nhất thời cảm thấy rối rắm, cô lắc đầu nguầy nguậy:
- Anh làm cho em khó hình dung quá.
- Em thử lấy Kofu - kun so sánh xem.
Kofu đã từng đến nhà Haru, Daizu đương nhiên cũng có một chút nhận thức về cậu con trai này, huống chi, anh lại càng đặc biệt nhận thức hơn với tất cả những chàng trai trồng cây si cô em gái đáng yêu của mình.
- Kofu - kun à, nếu vậy, hắn ta... hoàn toàn trái ngược. Vô kỉ luật, tự mãn, đáng ghét, lại còn cứ kiếm chuyện trêu em nữa chứ...
Nhớ đến mấy lần bị Mochi "lật kèo", rồi cái bộ dạng tự cao tự đại ấy, Izu thật sự không kềm chế được mà tuôn ra hết uất ức trong lòng. Hắn ta, nếu mà đáng yêu như Kofu thì có lẽ cổ họng của cô đã không bị rát nhiều lần như vậy. Thế nhưng, trái với dự đoán của Izu, Daizu đột ngột vỗ đùi cái "chát" rõ kêu:
- Thế thì đúng rồi. Con trai không bao giờ chọc ghẹo người con gái mà họ không thích. Cậu nhóc đó chắc chắn là thích em rồi. Khiến cho em ghét như thế, chẳng phải là cậu ta đã thành công gây chú ý cho em hay sao?
Izu chớp chớp mắt.
Mochi... thích cô.
Ha... ha ha...
- Ha ha ha! Anh ngốc này!
Cô gái nhịn không được, bật cười thành tiếng:
- Chắc chắn là không thể...
Bị em gái cười nhạo, Daizu phẫn uất bật lại:
- Có gì mà không thể? Em gái anh xinh xắn giỏi giang như thế, đứa con trai nào mà không thích cơ chứ? Trừ phi hắn không phải con trai.
Ấy vậy mà cô bé tóc vàng kia còn cười dữ hơn:
- Ha ha, anh hiểu ra vấn đề rồi đấy! Tiểu thụ của hắn thật sự rất đáng yêu!
Daizu thoáng ngây ngẩn cả người.
Tiểu thụ? Em gái anh vừa nói gì vậy?
Chàng trai có chút không kịp tiếp thu, miệng lắp bắp:
- Ng... nghĩa là...
- Anh nghĩ đúng rồi đấy. Thế nên, tụi em vốn chỉ là bạn bè thôi. Nếu anh còn tò mò, thì... cuối tuần này, cả Hội học sinh sẽ kéo xuống nhà anh em mình họp mặt. Khi đó, nếu công việc không quá bận bịu, anh cùng có thể tiếp cận với họ một chút.
Về Hội học sinh năm nay, Izu lại cảm thấy rất tự tin. Bọn họ mặc dù so với năm ngoái, chắc chắn là không hiền lành bằng, nhưng họ chung quy đối xử với người xung quanh rất có chừng mực, lại năng động, tự tin, dễ mến, tất nhiên là trừ một tên nào đó ra... Anh trai cô thì rất có mắt nhìn người, nếu anh ấy có thể thấy được môi trường học tập của cô tốt như vậy, có lẽ anh ấy sẽ bớt chút tâm tư lo lắng cho cô mà thoải mái nghỉ ngơi nhiều hơn...
Về phần Daizu, sau khi nghe em gái trình bày, anh không khó để nhận ra cậu thanh niên tóc trắng ban nãy cũng là thành viên của Hội học sinh.
- Chàng trai đó... là người gọi điện thoại cho anh đêm đó sao?
Và là kẻ lớn gan ở cùng em suốt đêm trong Hội phòng.
- Onii - chan, lại nữa rồi. Hắn không phải là...
- À, anh hiểu mà. Chuyện này tạm gác lại đến cuối tuần đi. Anh có cái này muốn đưa cho em...
Daizu chậc lưỡi. Suýt chút nữa thì anh quên khuấy mất việc quan trọng, cái việc mà khiến anh phải bỏ cả công việc để chạy về làm một tên trộm cực kỳ khả nghi và ngu ngốc.
Daizu đưa tay rút từ trong túi áo gió ra một chiếc hộp gỗ nhỏ hình chữ nhật có cạnh hơi cong, dài chừng trên một tấc thôi, nhưng nó được thiết kế rất cầu kỳ với những hoa văn chạm khắc tinh xảo. Anh đã tìm khăn lau chùi cẩn thận nhưng cuối cùng vẫn không thể đuổi hết đám bụi cứng đầu còn sót lại trong các hoa văn nhỏ xíu ấy. Nó đã bị bỏ quên quá lâu rồi...
- Hôm qua, anh nằm mộng...
Daizu xoa xoa chiếc hộp nhỏ, nhẹ giọng bắt đầu câu chuyện:
- Anh gặp mẹ, mẹ báo mộng cho anh.