Kia Một Luồng Hy Vọng

Chương 16

“Đưa tôi phí mang thai.” Thì ra là muốn tiền, sự khinh thường từ đáy mắt Hứa Minh Trạch càng thêm rõ ràng, “Bao nhiêu?” Gã không ngại nhét cho cô gái này ít tiền hòng tống khứ đi.

Cô gái hồi phục tinh thần, quan sát hết thảy biểu hiện của Hứa Minh Trạch, lăn lộn ngoài xã hội lâu như thế, có loại người nào cô chưa tiếp xúc, đối với cô trình độ Hứa Minh Trạch chẳng qua chỉ là gãi ngứa ngoài da.

“Không nhiều, mấy trăm nghìn được rồi.”

“Cô bớt giỡn?” Gã chỉ không muốn đứa nhỏ này thôi, chẳng lẽ hao tốn một số tiền lớn đến vậy? Mấy trăm nghìn? Bằng với khoản tiêu phí trong hai ba năm của một gia đình bình thường.

Cô ta nghĩ rằng gã vung tiền như rác sao?!

Thật ra, là người nắm chức vụ tổng giám đốc kiêm cổ đông của một công ty trên phạm vi toàn quốc, lương hàng năm của Hứa Minh Trạch ít nhất cũng phải  một đến hai triệu. Vài trăm nghìn này đối với gã không đáng kể chút nào, gã lại còn kiếm lời thêm từ những khoản hoa hồng khác. Có điều, muốn gã tiêu tiền trên người một cô gái điếm – loại dùng việc mang thai để đào mỏ nhà mình – làm sao gã có thể nguyện ý. Dù vung tiền cũng phải xài cho ý nghĩa, thí dụ như mua quần áo này nọ……

Cô gái nhìn thấu ý nghĩ trong đầu gã, ngược lại cô không lo lắng, “Nếu không trợ cấp thì đừng trách tôi không giữ mồm giữ miệng.”

Hứa Minh Trạch nghe cô uy hiếp, sau đó nghĩ đến Bành Vũ, “Được, ngày mai tôi sai người đem tiền cho cô.” Bây giờ một khắc gã cũng không muốn ở lại đây. Sự xuất hiện của cô gái không ngờ lại là động lực cho gã, gã đã rõ hoàn toàn người yêu của mình rốt cục đang có bao nhiêu kẻ mơ ước tới. Lúc sắp đi, cô gái hô to sau lưng gã “Anh không xứng với anh ấy.” làm tâm trạng gã lại rơi xuống đáy vực.

—- Tại sao ai cũng nói vậy?

Gã bỗng nhớ đến những gì mình đối xử với anh, tinh thần trở nên hoảng hốt khi lái xe, cũng may lúc này là buổi tối, xe cộ trên lối đi không nhiều, nếu không với tâm tình thế này chắc chắn sẽ gặp chuyện không hay.

Một bước tiến vào cầu thang, đèn cảm ứng lập tức sáng lên, ánh đèn màu da cam rọi bóng dáng Hứa Minh Trạch kéo ra một mảng thật dài, mang ít cảm giác cô tịch.

Nội tâm gã lúc này thật phức tạp, vừa muốn gặp Bành Vũ ngay lập tức, vừa sợ anh ấy nghiêm khắc la mắng mình giống như mấy ngày trước.

Gã lưỡng lự ở cầu thang, đèn cảm ứng cứ sáng rồi tắt, tắt rồi lại sáng, người không biết chuyện đi ngang qua hẳn sẽ tưởng có ma trong nhà mất.

Cuối cùng, chàng trai lấy hết can đảm bước lên cầu thang đi thẳng đến trước phòng Bành Vũ rồi gõ cửa, sau đó đợi một lúc không thấy ai ra mở.

Gã ngập ngừng, suy nghĩ không biết có nên kêu cửa lần nữa không, nhưng đúng lúc đó cánh cửa mở ra.

Bành Vũ kinh ngạc một hồi, rõ ràng anh không ngờ Hứa Minh Trạch lại xuất hiện chỗ này, vẻ mặt anh rất quái dị, Hứa Minh Trạch nhìn không hiểu vì sao.

Nhưng mà rất nhanh, gã biết ngay nguyên nhân, đứng phía sau Bành Vũ là Ôn Gia.

“Tại sao cậu lại ở đây?” Câu này là gã hỏi Ôn Gia. Ôn Gia nở nụ cười nhẹ, hỏi ngược: “Tại sao tôi không thể ở đây?”

Thằng bạn thân ngày xưa bây giờ trở thành tình địch đối lập, ngẫm lại đúng là nực cười.

Bành Vũ nghe xong khẽ cau mày, Hứa Minh Trạch thấy thế vội giải thích: “Tôi…… Tôi không phải……” Không phải gì cơ chứ? Gã đặt tay lên ngực tự hỏi, quả thật mình ghen tuông phát điên rồi. Ôn Gia bước ra từ phía sau, hắn biết Hứa Minh Trạch hiểu lầm, mà việc này hắn cũng cố tình không định làm sáng tỏ.

“À…… thôi tôi về trước.” Ôn Gia mỉm cười nhẹ nhàng, Hứa Minh Trạch thấy nụ cười này chướng mắt dễ sợ.

Bành Vũ gật đầu, không cảm thấy có gì khác lạ, chủ yếu anh hoàn toàn không biết Hứa Minh Trạch đã coi anh với Ôn Gia là một cặp. Dù đôi khi Ôn Gia làm ra vài hành động rất ám muội, nhưng tốt xấu không có gì quá đáng, Bành Vũ cũng dần dần quen rồi. Có lúc trong đầu nảy sinh ý nghĩ ở bên Ôn Gia cũng ổn đấy.

Ba người đi mất một, còn lại hai người, một đứng ngoài cửa một đứng bên trong, ngơ ngác đối diện hồi lâu, rốt cục Bành Vũ vẫn chịu thua cái nhìn chằm chặp của Hứa Minh Trạch, anh lên tiếng trước: “Có chuyện gì không?”

Tôi…… Đôi môi Hứa Minh Trạch run run, những gì đã chuẩn bị thật kỹ trong bụng vẫn không thể nói ra.

Bành Vũ kiên nhẫn đợi thêm chút nữa, nhưng không ngăn nổi cơn buồn ngủ ập đến, “Nếu không có gì thì cậu về đi.”

“Đừng —-” Hứa Minh Trạch kích động bước đến một bước, kéo lấy gấu áo Bành Vũ, “Tôi…… Em…….” Nhưng thật lâu sau vẫn chẳng thể thốt nên lời.

Bất thình lình, gã bổ nhào tới trước, Bành Vũ không đỡ kịp bị cả người Hứa Minh Trạch bám lên, anh lảo đảo lùi lại vài bước hai người mới đứng vững, không đến nỗi nằm dài trên đất.

“Cậu —-” Câu quở trách còn chưa ra khỏi miệng đã bị ngăn chặn. Hứa Minh Trạch giở trò lưu manh ôm Bành Vũ thật chặt, vụng về hôn lên đôi môi người kia đang vì bất ngờ mà hơi hé mở.

“Đừng từ chối em……” Giọng nói Hứa Minh Trạch ẩn chứa tiếng khóc nức nở. Bành Vũ ngạc nhiên trợn mắt, hai tay vẫn đẩy người ra.

Hứa Minh Trạch lấy hết sức ghì chặt cánh tay anh, “Anh đừng vậy, có thể cho em một cơ hội nữa được không, đừng tàn nhẫn với em như thế.”

Bành Vũ thở dài, dùng sức đẩy người kia ra, nâng tay xoa xoa ấn đường đang căng đau, anh không nói gì nhưng thái độ anh đã biểu lộ tất cả.

—- Không muốn nhiều lời vô ích.

Hứa Minh Trạch nở nụ cười bi thương, chính tai nghe được dù sao cũng bớt tổn thương hơn tự tưởng tượng trong đầu. Gã xem như cảm nhận được đến tận cùng những gì Bành Vũ đã trải qua trước đây khi liên tục bị mình từ chối, đùa bỡn.

Quả báo không phải không có, chỉ là chưa đến lúc mà thôi.

Kỳ thực, rốt cục Bành Vũ cũng không biết bản thân mình kiên trì vì điều gì, cảnh tượng ngày ấy lúc Hứa Minh Trạch ôm ấp người đàn bà khác quá mức kích động thần kinh anh, hậu quả chính là đến tận bây giờ anh cũng không buông bỏ được. Không phải từ chối, chỉ là không dám tin tưởng lần nữa. Anh không phải người dũng cảm, trái tim tổn thương một lần là quá đủ rồi. Thấy cứu vãn vô vọng, Hứa Minh Trạch cười khổ cầu xin lần cuối, “Từ chối em cũng không sao, nhưng về sau đừng lảng tránh em nữa được không?”

“Chuyện này……” Lý trí Bành Vũ muốn cự tuyệt, nhưng nhìn dáng vẻ đáng thương của Hứa Minh Trạch, anh lại mềm lòng gật đầu.

Nội tâm thở hắt ra một hơi, nếu Bành Vũ đáp ứng rồi, gã sẽ không sợ người ấy trốn tránh mình nữa, một ngày nào đó có khi sẽ lại nhận được sự ưu ái của Bành Vũ.

Mũi ngửi được vị cồn chua nồng nặc, lông mày Bành Vũ nhíu lại, vẻ mặt thật nghiêm túc nói: “Cậu uống rượu đấy à?” Điều này làm anh bỗng nhớ đến hồi ức không tốt đẹp mấy của ngày hôm ấy —- có chút hối hận —- biết thế lúc nãy nên nhẫn tâm từ chối đối phương ngoài cửa cho rồi. Hứa Minh Trạch gật đầu đại, trong lòng thấp thỏm. Bành Vũ quan sát bộ dáng gã thật cẩn thận từ trên xuống dưới, bất đắc dĩ thở dài lần nữa, rõ ràng trước kia tùy hứng bất thường như vậy, bây giờ trở nên hèn mọn rồi. Tất cả đều khiến anh cảm giác không quen, nhưng đối với Hứa Minh Trạch anh căn bản không thể nói ra lời cự tuyệt, “Quên đi, tối nay cậu cứ ngủ lại……”

“Anh nói thật ạ?”

“Cậu cho rằng đùa giỡn thì thôi vậy.”

“Không không không.” Hứa Minh Trạch lắc đầu như cái trống bỏi.

Đương nhiên nếu ngủ chung thì càng tốt, có điều gã suy nghĩ nhiều quá, làm sao Bành Vũ có khả năng ngủ chung giường với người mang ý đồ rõ ràng như thế, chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp sao?

Tắm xong, Hứa Minh Trạch nằm một mình trên giường lăn qua lộn lại ngủ không được, gã mặc áo ngủ của Bành Vũ, người đang bên kia cách một bức tường, gã không nhịn được suy đoán bây giờ Bành Vũ hẳn chưa ngủ đâu, có lẽ còn làm gì đó khác. Những thứ tưởng tượng dần tràn ngập trong đầu không thể cưỡng lại, cậu em giữa hai chân cứ thế run rẩy dựng lên, nơi đỉnh đầu kích động từ từ thấm ra những vệt trắng nhỏ của chất lỏng mang theo mùi tanh.

“Ư…..”  Miệng gã không khống chế được mà phát ra tiếng rên rỉ. Kỹ thuật của gã tuy không đến nỗi nào, nhưng chỉ cần nghĩ đến bàn tay đang xoa nắn gốc cây này là của Bành Vũ, gã liền động tình chẳng thể kìm nén, động tác trên tay nhanh chóng tuốt lên xuống thật mạnh.

Cuối cùng thở dốc ra tiếng ồ ồ trầm đặc, gã phóng thích, chất lỏng sáng loáng trong lòng bàn tay cho thấy vừa nãy gã đã làm những gì. Cũng may đầu óc gã không bị dục vọng làm cho choáng váng, còn biết thứ dinh dính này không thể vấy lên bộ đồ ngủ đang mặc.

Gã rời khỏi giường, lén lén lút lút đi vào phòng rửa tay, nhưng không ngờ đang mở cửa thì đúng lúc Bành Vũ bước ra từ trong phòng, Bành Vũ vừa nhìn thấy gã đứng ngoài cửa phòng vệ sinh, anh hơi ngẩn người, “Cậu……” Anh chú ý đến dấu vết phía sau tay Hứa Minh Trạch.

Con người là loài sinh vật mà càng giấu diếm thì càng tò mò. Bành Vũ nhìn chằm chằm vào tay người nọ, suýt chút nữa đã phát hiện Hứa Minh Trạch làm những chuyện dơ bẩn rồi. Trong lòng gã phỉ nhổ chính mình, này có khác gì biến thái đâu, vừa hít mùi trong chiếc áo ngủ vừa làm bậy.

Nhưng…… Không kìm nén nổi, rõ ràng chỉ cách một bức tường thôi, gã chỉ có thể nhìn mà không thể ‘ăn’.

Bành Vũ tựa hồ nhìn thấu sự quẫn bách của Hứa Minh Trạch, anh thoáng dời tầm mắt, “Muộn rồi, ngủ nhanh đi.”

“Vâng……” Hứa Minh Trạch chột dạ đáp, tiếp theo chui tọt vào phòng vệ sinh với tốc độ tên bắn, chà rửa thật sạch vết bẩn dưới vòi nước. Gã nghĩ linh tinh trong đầu, hy vọng Bành Vũ không phát hiện có gì đó sai sai.

Bành Vũ lắc đầu, anh như bất đắc dĩ quay về phòng mình, sách vở chất đống trên bàn, là giáo trình anh đang soạn để giảng bài cho sinh viên. Anh bước đến khép lại những quyển sách, rồi lên giường nằm xuống.

Đôi mắt dần khép, trong đầu anh nghĩ về tất cả những chuyện xảy ra hôm nay, thái độ Ôn Gia ngày càng lộ rõ —- anh có chút lúng túng —– không muốn tiếp nhận quá nhanh như thế, nhưng lại sợ mất đi một người bạn. Anh thở dài, phát hiện gần đây số lần thở dài của mình càng tăng lên.

Thôi quên đi, tốt nhất đừng nghĩ đến, Bành Vũ lẳng lặng tự an ủi mình, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, không cần phức tạp nhiều như vậy.

Một khi tinh thần buông lỏng, anh lâm vào trạng thái lim dim rất nhanh rồi ngủ thiếp đi.
Bình Luận (0)
Comment