Hai con thằn lằn nhìn nhau từ xa một hồi, Trác Phồn kinh hỉ đến cực điểm, nước mắt cảm động chảy xuống: “Mộ Ngôn, anh tới cứu em ư?”.
.
.
Sáng ngày hôm sau, thời tiết không tồi, mặt trời chiếu sáng xuyên qua cửa sổ, nghiêng nghiêng rọi nắng xuống cặp đùi của hai kẻ trần truồng hãy còn đang say rượu chưa tỉnh.
Tiêu Hàm đang ngủ mơ mơ màng màng bỗng trở mình, cảm thấy tay và chân đụng phải cái gì đó khiến hắn khó chịu, hồi lâu mới mê man mở mắt ra, cảm thấy huyệt Thái Dương giật giật đau liên hồi.
Hắn vuốt vuốt ấn đường, sau đó không thể không nhìn thấy kẻ nằm bò hình chữ đại (大) bên cạnh, cũng trần truồng và đang ngủ say.
“… Hình như đêm qua còn cùng người này trong phòng tắm… Sao lại không nhớ ra sau đó xảy ra chuyện gì nữa…” Tiêu Hàm nghiêng đầu nhíu mày nghĩ nửa ngày vẫn không có kết quả, cuối cùng tầm mắt quét một cái từ cặp mông vểnh cao của đối phương đi lên, ánh mắt chợt lóe lên, hạ quyết định.
Hắn xoay người ngồi dậy, vươn một bàn tay quơ quơ trước mặt Ôn Mộ Ngôn, lại kề sát tai hắn nhỏ giọng gọi: “MacDonald? MacDonald?”
Xác định người này vẫn chưa tỉnh, Tiêu Hàm đứng lên ngồi chồm hỗm bên chân hắn, dùng một tư thế thập phần đáng khinh vạch mông người nào đó ra, nhìn kỹ một chút: Cúc hoa bình thường, không hồng không sưng không trĩ, càng không có “chất lỏng sinh mệnh màu trắng” nào đó đã nguội lạnh chảy ra.
Thế này rõ ràng chứng minh mọi chuyện đều bình thường, lại khiến Tiêu Hàm đột nhiên căng thẳng: “… Không thể nào, chẳng lẽ tối qua… người bị đè là mình?”
Tuy biết rõ chuyện đó rất không có khả năng xảy ra, nhưng Tiêu Hàm vẫn không nhịn được nghiêng mặt qua, đổi thành tư thế ngồi xổm, nhô người lên, bàn tay đưa đến khe mông mình sờ sờ. Sự thật chứng minh phía sau hắn vẫn an toàn, cũng không thấy bất kỳ cảm giác đau đớn gì, đến lúc này mới khiến hắn nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại.
… Một đôi mắt đen nhánh không nói một lời đang chằm chằm nhìn mình!
Tiêu Hàm bị dọa đến lệch đầu, lại nghe Ôn Mộ Ngôn lẩm bẩm một câu: “Tiêu Hàm chủ động cưỡi? Chắc mình còn đang nằm mơ…” Rồi nghiêng đầu một cái ngủ tiếp.
“…”
Sắc mặt Tiêu Hàm đen như đáy nồi, hắn thề với trời một ngày nào đó sẽ làm người này đến chết đến tàn đến chửa luôn, cuối cùng vẫn mặc lại quần áo nhẹ tay nhẹ chân bò xuống giường, đi dép lê của Ôn Mộ Ngôn, đá dép của mình vào sâu trong gầm giường, thuận tiện còn nhặt lên từng chiếc từng chiếc áo quần của người họ Ôn nào đó đang rơi tán loạn trên nền đất, “tốt bụng” đem đi giặt.
***
“Thiếu gia dậy rồi ạ? Tối hôm qua có ngon giấc không ạ? Tôi đã dẫn người chờ lâu bên dưới khách sạn ngài ngủ lại, bữa sáng đã kêu phục vụ đưa lên lầu…”
“Được rồi.” Tiêu Hàm uống một ngụm sữa, hàm hồ ngắt lời Nhàn Phúc: “Ở nhà thế nào rồi?”
“Mọi chuyện đều tốt, chỉ là hôm qua Trác thiếu gia nhiều lần có ý đồ đào tẩu, đều không thành công. Nhưng không cẩn thận làm trật chân, đã mời bác sĩ đến khám, không có gì trở ngại, trong mấy ngày nữa sẽ không thể xuống giường.”
Nghe đến đó, Tiêu Hàm không khỏi cười lạnh một tiếng: “Vậy thì tốt, rốt cuộc đã có thể sống yên vài ngày.”
“Thiếu gia còn chuyện gì sai bảo không ạ?”
“Mấy người đi về trước đi.” Tiêu Hàm xem giờ, dựa theo an bài của kịch bản, xế chiều hắn phải đi thăm Trác Phồn bị thương, trước đó còn một chút thời gian tự do.
“Vâng, thiếu gia.”
“Khoan đã…” Tiêu Hàm đổi di động từ tai trái sang tai phải, thoáng nhìn qua cửa phòng khép nửa, thấp giọng nói: “Mang hai bộ quần áo sạch sẽ đến đây, cả đồ lót nữa, theo số đo của tôi.”
“Vâng, thiếu gia.” Cúp điện thoại, quản gia Nhàn Phúc lấy mệnh lệnh thiếu gia là chỉ đạo cao nhất lập tức nghiêm túc xuất phát tới cửa hàng quần áo.
***
Ôn Mộ Ngôn đói quá mới dậy, theo tiếng kêu của bụng, hắn vừa vò vò mái tóc lộn xộn, vừa hít hít mũi ngửi mùi bữa sáng từ phòng ngoài bay đến, nhưng hắn rất nhanh phát hiện ra có chuyện xấu hổ – dép lê và quần áo không cánh mà bay!
Hắn lập tức đã đoán được là ai làm, Tiêu Hàm coi mình là nông phu trộm quần áo tiên nữ chắc?
Quấn khăn tắm quanh hông, Ôn Mộ Ngôn bước chân trần ra ngoài cửa phòng, quả nhiên thấy Tiêu Hàm tay cầm một tờ báo, miệng gặm một quả táo, mang dáng vẻ tiểu tư sản nhàn nhã.
“Tiêu Hàm, anh giấu quần áo của tôi đâu rồi?” Ôn Mộ Ngôn cả người trần truồng ngồi trên ghế, thuận tay nhét một cái bánh bao vào miệng mình.
Tiêu Hàm ló nửa cái đầu ra khỏi tờ báo, tà ác cười lạnh: “Đưa đi giặt rồi, cả quần lót nữa.”
Ôn Mộ Ngôn tức giận vỗ bàn: “Nhân tính ở đâu!”
Tiêu Hàm nhấc mí mắt lên nhìn hắn: “Cái đó không tồn tại.”
“… Đừng đùa nữa.” Ôn Mộ Ngôn cảm thấy đau đầu, vừa ăn bữa sáng vừa nói thầm: “Hôm qua có làm gì anh đâu, nhỏ mọn như vậy làm gì… Quả nhiên chờ anh ngoan ngoãn ngồi trên người hầu hạ tôi đúng là chỉ có thể đợi khi nằm mơ…” Cũng không biết nghĩ đến hình ảnh mộng xuân gì, bắt đầu cười ngây ngô.
Tuy hắn nói thầm rất nhỏ, nhưng Tiêu Hàm được an bài là có lỗ tai siêu thính một chữ cũng không lọt, nghe thấy hết toàn bộ. Mỗi một chữ nói ra lại khiến sắc mặt hắn đen hơn một phần, cuối cùng quăng tờ báo xuống, lạnh giọng nói: “Cậu cười cái gì?”
Bánh mì nhét đầy trong miệng, Ôn Mộ Ngôn nhai một hồi rồi nuốt xuống, ha ha cười lạnh: “Không có gì, tôi sẽ không giống ai đó, chết vì cười đâu…”
“…”
Tiêu Hàm im bặt giống như băng ghi âm đứt điện, mặt không chút thay đổi cầm lấy tờ báo, rồi lại mặt không chút thay đổi rụt đầu về chăm chú đọc báo.
“Này, đồ ngốc nhà anh cầm ngược tờ báo rồi!”
***
Tiêu đại thiếu gia tuy rằng không có nhân tính, nhưng cũng may quản gia Nhàn Phúc còn giữ lại được tí xíu. Sau khi mặc xong quần áo, Ôn Mộ Ngôn lệ trâu đầy mặt, nhưng vẫn có cảm giác số đo hơi rộng một chút. Có người ngoài ở đây, hắn không thể nói thêm cái gì. Cuối cùng, hắn ném cho Tiêu Hàm ánh mắt lần sau gặp lại rồi đi thẳng.
Kéo dài thời gian đến tận lúc thật sự không thể kéo dài thêm nữa, Tiêu Hàm lúc này mới không tình nguyện lái xe quay về Tiêu gia.
Vệ sĩ trông coi Trác Phồn vừa thấy thiếu gia âm trầm tiến vào, sợ tới mức không dám thở mạnh, không nói hai lời liền đóng chặt cánh cửa.
“Tiêu Hàm, anh làm gì Mộ Ngôn rồi?”
Trác Phồn đang nằm ngay đơ trên giường nghe thấy động tĩnh, lập tức ngồi dậy, mặt đầy nước mắt giãy dụa xuống giường, bị Tiêu Hàm túm lấy ném lại vào giường.
“Chà, không ngờ tình cảm của hai người tốt ngoài ý muốn. Tôi vốn đồng ý hắn cho hai người gặp nhau một lần, bây giờ lại muốn thay đổi chủ ý rồi.” Tiêu Hàm một tay đè vai đối phương, ghì chặt cậu trên giường, con ngươi tối đen phản chiếu trong đôi mắt Trác Phồn, ánh mắt lạnh như băng hình như đang giấu diếm lửa giận nào đó, khiến người ta thở không ra hơi.
Trác Phồn nhếch môi, trong mắt bối rối không giấu được vui sướng. Nhận ra điều này, Tiêu Hàm càng phẫn nộ. Hắn cũng không biết vì sao mình lại phẫn nộ, chẳng lẽ Trác Phồn không chỉ là quân cờ trong tay để mình cướp lấy quyền lực của Trác gia hay sao?
Vì sao nghe Trác Phồn luôn mồm gọi người tên là Ôn Mộ Ngôn kia, mình sẽ ghen ghét như thế? Chẳng lẽ…
“Nói, có phải em đã yêu gã họ Ôn kia không? Có phải các người đã sớm lên giường rồi hay không?” Tiêu Hàm hơi nheo lại hai mắt, ngón tay lướt qua đôi môi run run của Trác Phồn, đặt tay lên cần cổ mảnh khảnh của cậu, chậm rãi tăng thêm sức.
Trác Phồn không thể tin, trừng to đôi mắt, bởi vì hít thở không thông mà hai má đỏ bừng: “Anh nói hươu nói vượn cái gì đấy! Mộ Ngôn là anh em tốt của tôi. Tiêu Hàm, anh có thể trả thù tôi, có thể hận tôi, nhưng sao anh lại hoài nghi tôi? Mộ Ngôn từ nhỏ đã lớn lên bên tôi, nay tôi bị anh bắt, anh ấy lo cho tôi nên mới nhiều lần ra tay cứu tôi. Về phần anh, dù sao thì tôi có nói gì anh cũng không tin, trong lòng anh chỉ có Lương Thần Lễ đã chết kia mà thôi! Anh bóp chết tôi đi, dù sao thì tôi cũng không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Dứt lời, cậu nhắm lại đôi mắt đỏ bừng, không giãy dụa nữa, yên lặng đợi chết.
Tiêu Hàm hừ lạnh một tiếng thật mạnh, buông tay ra, lại cởi quần áo cậu. Trác Phồn quả nhiên mở mắt, phẫn nộ đau lòng trừng mắt nhìn hắn.
“Trác Phồn, em nghe kỹ cho tôi, dù họ Ôn tới gặp em, hắn ta cũng đừng mơ tưởng chạm được vào em!”
Tiêu Hàm cất cao giọng, có vẻ vô cùng phẫn nộ, trong động tác thô bạo tràn ngập lửa tình. Ngay khi Trác Phồn mất hết can đảm, cho rằng mình sẽ bị làm nhục thì ngoài cửa phòng đột nhiên có tiếng gõ: “Thiếu gia, điện thoại riêng của ngài, nói là việc gấp sống còn.”
Nghe thấy như thế, Tiêu Hàm lập tức buông tay, nhảy dựng lên như một con thỏ, chạy như thiêu như đốt ra khỏi phòng.
***
Nhốt mình vào thư phòng, Tiêu Hàm gào lên trong điện thoại: “Cậu là tên khốn kiếp, chậm chút nữa là đời này của tôi khó giữ được!”
Bên trong truyền đến tiếng trả lời chậm chạp của Ôn Mộ Ngôn: “Thật không, tôi còn tưởng là mỹ nhân trong ngực, anh giận tôi nhiều chuyện ấy chớ~.”
Tiêu Hàm tự nhiên ngồi xuống uống một ngụm trà an ủi mình: “Đừng lo, cho dù không nhận được điện thoại của cậu tôi cũng sẽ không làm đến cùng đâu. Kịch bản chỉ là một dấu chấm lửng rồi sang hôm sau luôn, dù tôi có làm cả đêm hay ngủ một giấc tới hừng sáng thì cũng thế cả.”
“… Ai lo?”
Tiêu Hàm vui vẻ: “Vậy mười bảy cuộc gọi nhỡ này là ai gọi?”
“…”
Ôn Mộ Ngôn bên kia đầu dây ho một tiếng, lại nói: “Trong óc cái kịch bản này ngoại trừ XXOO thì không có cái gì khác à? Sao mà anh tức giận cũng được trả thù cũng được ghen tuông cũng được, còn Trác Phồn kia vĩnh viễn là đâm cúc hoa và đâm cúc hoa với đâm cúc hoa?”
Tiêu Hàm liếc mắt: “Sao tôi biết được? Hơn nữa đều là ghen, tra công là lửa tình đốt người, tiện thụ là đau lòng phẫn nộ. Cậu nói xem, đều là đàn ông, sao lại khác biệt nhiều như thế?”
Nghe hắn oán giận, Ôn Mộ Ngôn đầu dây bên kia cười vài tiếng: “Kịch bản hẹn sẵn là ba ngày sau, ngày mai tôi đến tìm anh nhé?”
“Cẩn thận đừng để vệ sĩ bên ngoài phát hiện.” Tiêu Hàm thầm lọc ra những chuyện sẽ xảy ra trong ba ngày tới. Ngoại trừ việc Trác Phồn ngày ngày chạy trốn không có kết quả thì không còn chuyện gì nữa.
“Yên tâm, tôi đến nhà anh như dạo hậu hoa viên thôi.”
Trả lời hắn là tiếng Tiêu Hàm hung hăng dập máy.
***
Tuy nói như thế nhưng Tiêu Hàm vẫn cố ý vô tình điều một phần tay chân của quản gia đi chỗ khác, để tiện cho người nào đó nhập cư trái phép đến đây, giở trò dưới mí mắt kịch bản.
Ôn Mộ Ngôn lẻn vào Tiêu gia là chạng vạng ngày hôm sau, vừa giao ban sau bữa cơm tối, cũng là thời điểm phòng bị lơi lỏng nhất.
Ngay khi hắn bám trên vách tường lầu hai như thằn lằn, lần mò theo hướng phòng Tiêu Hàm, hắn không ngờ lại bắt gặp Trác Phồn cũng đang bám tường như thằn lằn chuẩn bị đào tẩu!
Hai con thằn lằn nhìn nhau từ xa một hồi, Trác Phồn kinh hỉ [46] đến cực điểm, nước mắt cảm động chảy xuống: “Mộ Ngôn, anh tới cứu em ư?”
[46] Kinh hỉ: “Kinh” trong kinh ngạc, “hỉ” trong mừng rỡ.
Ôn Mộ Ngôn cũng kinh ngạc, nhưng không có nửa điểm “hỉ” nào hết, hắn mặt mày méo mó nhìn chằm chằm bàn tay bị Trác Phồn nắm chặt, vừa đau vừa thương nói: “… Đúng… rồi…”
Trác Phồn liền kéo hắn đến một ban công nhỏ có thể đạp chân lên, ôm chặt thắt lưng hắn: “Mộ Ngôn, sao anh lại tốt với em như vậy? Em không đáng.”
Đáng cái mả cha nhà mi ấy! Đây tới tìm Tiêu Hàm nhé!
Gió đang rít, ngựa đang hí, Ôn Mộ Ngôn trong lòng đang gầm thét [47]: Lượn đi cho nước nó trong, đồ gay chết tiệt!
[47] Câu này lấy từ lời “Gió đang rít, ngựa đang hí, Hoàng Hà đang gầm thét…” trong bài hát “Hoàng Hà đại hợp xướng” hay “Bảo vệ Hoàng Hà”.
Ôn Mộ Ngôn sức yếu cúi đầu nhìn đôi tay như vòng sắt của Trác Phồn, đón gió rơi lệ, đây đúng là một câu chuyện bi thương.