Nguyên văn “Thần triển khai” – chỉ sự phát triển tình tiết vô cùng mau lẹ, vượt khỏi dự đoán của độc giả. Ví dụ như đang nói về một con bướm, lập tức liên tưởng đến gió lốc (hiệu ứng bươm bướm).
Tiêu Hàm ngẩng đầu nhìn trời, Ôn Mộ Ngôn ngẩng đầu nhìn trời, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn trời, sau đó đồng loại nhìn trời vẫy tay, tỏ vẻ bye bye~...“Hai người… Hai người… xem hai người đã làm chuyện tốt gì sau lưng tôi?!” Trác Phồn giận dữ công tâm, sắc mặt nhăn nhó, môi tức giận đến phát run, mắt trợn trắng dã chỉ sợ sẽ ngất xỉu. Nhưng mắt đã trợn đến vài lần, sao vẫn chưa ngất nhỉ?
Tiêu Hàm dụi dụi mắt, day day huyệt Thái Dương, cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Loại chuyện cẩu huyết như bị “tiểu tình nhân bắt gian tại trận” này xảy ra quả thật ngoài dự kiến của hắn. Nhưng hắn là ai cơ chứ? Kinh ngạc hay bối rối, không hề liên quan đến hắn dù chỉ là nửa cọng lông, về phần áy náy… Áy náy là cái gì? Có ăn được không?
Ôn Mộ Ngôn nằm bên trong ngủ như lợn chết cũng đã hoàn toàn tỉnh lại. Hắn xoa xoa thắt lưng đau nhức rồi ngồi dậy, đặt đầu lên vai Tiêu Hàm, xốc mí mắt nhìn vẻ mặt màu phân [76] của Trác Phồn, cũng lười phải giả bộ làm nam phụ dịu dàng nặng tình nữa. Lấy ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai, hắn dùng chất giọng khàn khàn từ tính miễn cưỡng nói: “Bạn giai cậu bị tôi ngủ mất rồi, cậu tính sao?”
[76] Nguyên văn: 脸屎色.
Tiêu Hàm xoay đầu qua nghiêm túc phản bác: “Là cậu bị tôi ngủ chứ.”
“Giống nhau cả.” Ôn Mộ Ngôn ngáp một cái, oan ức nhỏ giọng thì thầm: “Tiện nghi trên người tôi anh cũng chiếm đủ cả rồi, còn cái tiện nghi ngoài miệng cũng không chịu cho tôi chiếm hả?”
“Hai người quá đáng! Phản bội tôi!” Thấy hai gã này chẳng những không kinh hãi, lại còn coi mình như người trong suốt, còn phối hợp liếc mắt đưa tình, Trác Phồn tức đến muốn nổ phổi, giận đến nói năng lộn xộn, đầu đuôi không rõ.
Nhưng không đúng, kịch bản rõ ràng không phải như vậy!
Phải là sau khi trở về, mình nhìn thấy Tiêu Hàm đã đợi cả đêm, giận dữ ôm chặt lấy mình, bá đạo uy hiếp mình không được đi lại với đám bạn nữa. Tiếp theo mình tức giận khó chịu, lại bị hắn ép OO rồi XX, sau đó đủ kiểu lấy lòng giải thích cười làm lành mặt chịu tội chứ!
Tại sao nội dung vở kịch lại biến thành thế này? Chẳng lẽ hai người này không sợ chết hay sao…
Trác Phồn nắm chặt tay, sắc mặt âm trầm. “Ngài kịch bản” đã vắt hết óc an bài ba lượt kịch bản, nhưng kết quả thì không có lần nào yên ổn đi đến kết cục như đã chờ mong, lần nào nội dung vở kịch cũng bị hủy hoại rối tung rối mù. Kịch bản lần thứ tư này, hắn vẫn chưa nghĩ kỹ phần sau đã bị bắt phải diễn. Chính vì không thể chịu được cảnh mỗi lần kịch bản đều chỉ có thể diễn đến phần tiện thụ Trác Phồn bị ngược đãi mà chưa được phản kích, vì thế kịch bản đã tự mình ra trận, hóa thân thành ngạo kiều nữ vương Trác Phồn, định sẽ tự mình dẫn đường cho nội dung vở kịch đi đúng hướng, nhưng lại không thể khống chế suy nghĩ của những người khác, càng không thể khống chế hành vi, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn những tình tiết quỷ dị này phát triển càng ngày càng xa. Thê thảm hơn, vì trước đó không đặt ra kịch bản hoàn chỉnh nên không tồn tại sự vi phạm kịch bản, càng không thể để họ xuyên việt lần nữa…
Lúc này, ngài kịch bản vẫn luôn ngồi tít trên cao, ngoảnh mặt làm thinh với tình tiết vở kịch đã cảm nhận được sâu sắc cái gọi là đau trứng.
Không được, thân là kẻ sáng tác kịch bản, hắn không thể dễ dàng tha thứ cho nhân vật không vây quanh nhân vật chính là hắn được! Trong thế giới kịch bản của hắn, toàn bộ thế giới đều phải lấy hắn làm trung tâm mới đúng!
Nhưng bây giờ, hắn nên làm gì?
Trác Phồn thần sắc biến ảo, không ngừng lầm rầm, Tiêu Hàm và Ôn Mộ Ngôn nhìn hắn như nhìn thằng ngốc. Cuối cùng bọn họ liếc nhau, Ôn Mộ Ngôn có chút lo sợ nói: “Tôi cảm thấy có chỗ nào không đúng, không phải sẽ xuyên tiếp chứ?”
Tiêu Hàm nhỏ giọng nói: “Chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy thôi…”
“Hừ, tôi sẽ không cho hai người muốn làm gì thì làm đâu!” Ngay trong lúc hai người đang nói chuyện, Trác Phồn đột nhiên phục hồi tinh thần, gào to một tiếng, ánh mắt biến hoá kỳ lạ mà điên cuồng nhìn họ.
Tiêu Hàm vừa chạm vào ánh mắt kia đã cảm thấy phải lập tức tránh đi, nhưng hắn vẫn chậm một bước. Tiêu Hàm và Ôn Mộ Ngôn thấy trước mắt tối sầm rồi ngã quỵ xuống, bất tỉnh nhân sự.
Trác Phồn mang vẻ mặt điên cuồng được ăn cả ngã về không, cười lạnh rồi biến mất tại chỗ.
***
Sau khi tỉnh lại, Tiêu Hàm phát hiện mình đang nằm trên một chiếc ghế salon trong phòng thay quần áo, đầu tóc hỗn loạn, trên người mặc một bộ lễ phục tây trang màu trắng vừa vặn, lại không có di động trên người. Hắn trầm mặt, ánh mắt lạnh lùng như lưỡi dao nhìn quét căn phòng một lượt, dừng lại trên đồng hồ báo thức và lịch treo trên tường, ngày mười hai tháng mười.
Hắn bỗng dưng ngẩn ra, nhớ tới ngày hắn xuyên việt đến thế giới thứ tư này là ngày mùng hai tháng tám, tại sao chớp mắt đã hơn hai tháng trôi qua thế này.
Kí ức trong đầu nói cho hắn biết, hắn vẫn có thân phận như cũ trong kiếp thứ tư, nhưng lại có thêm một đoạn kí ức, chính là… hôm nay là hôn lễ của hắn và Trác Phồn!
Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ lại một phát nhảy đến kết thúc luôn?
Sắc mặt Tiêu Hàm nhất thời trở nên vô cùng khó coi, hắn đứng dậy từ ghế salon, cảm thấy đầu óc choáng váng, tứ chi vô lực, lại nghe “cạch” một tiếng, cửa phòng thay quần áo bị người bên ngoài mở ra, người tới chính là Trác Phồn mang vẻ mặt vui sướng. Hắn ta cũng đang mặc một bộ tây trang màu trắng, trong tay ôm một bó hoa, vừa vào cửa đã nói: “Tiêu Hàm, hôn lễ sắp bắt đầu rồi, mau ra đây đi, đừng để khách chờ sốt ruột.”
“Hôn lễ?” Tiêu Hàm nghiến hai chữ này trong kẽ răng, cảm thấy đầu trướng lên đau đớn, sắc mặt âm trầm: “Mau hủy hôn lễ!”
Trác Phồn vừa khiếp sợ vừa phẫn nộ vừa đau lòng nhìn hắn: “Anh đang nói bậy bạ gì vậy? Lần trước khi cầu hôn em, anh rõ ràng đã nói nếu em không kết hôn với anh thì anh cũng không muốn sống nữa mà!”
“Có mà kết hôn với mi thì ta mới không sống được ấy!” Tiêu Hàm ở trong lòng nôn một ngụm máu, này là lời thoại quỷ quái gì? Hắn không buồn để ý tới người này nữa, đứng dậy bước thẳng ra khỏi phòng thay quần áo.
“Anh đừng hòng chạy, đã đến hồi kết rồi, đến lúc đó anh sẽ vĩnh viễn ở lại trong kịch bản này, còn những người khác đến từ đâu thì về lại đó!” Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng hét không che giấu được sự đắc ý của Trác Phồn, nháy mắt đã khiến bước chân của Tiêu Hàm đông cứng tại chỗ.
Hắn quay đầu lại, ánh mắt chằm chằm đặt trên người Trác Phồn: “Đầu óc mi có bệnh à!”
Trác Phồn đỏ mặt lên, phẫn nộ nói: “Sao anh có thể nói chuyện như vậy với tôi!”
Hắn đã phải vận dụng mọi sức lực để đưa nhân vật này đến đoạn gần kết thúc, nhưng không phải là không cần trả giá. Cái giá đó chính là khiến họ vĩnh viễn mất đi năng lực xuyên việt, và không thể đặt ra kịch bản mới nữa.
Cái gì, bạn hỏi hắn vì sao lại làm vậy ư? Đi mà hỏi Trác Phồn ấy.
***
Tiêu Hàm không để ý đến hắn nữa, chạy khỏi đấy. Thời gian không còn nhiều, hắn phải lập tức tìm được Ôn Mộ Ngôn. Ai ngờ khi hắn vừa xuất hiện trong đại sảnh thì lập tức đã bị một đám “bạn bè thân thích” không biết từ chỗ nào xuất hiện bắt lấy, không nói một lời đưa hắn vào lễ đường, gần như lấy cách thức bắt cóc ép hắn đứng lên lễ đài. Đầu kia, Trác Phồn mỉm cười xuất hiện ở cửa lớn, sau đó chậm rãi đi lên lễ đài, đắc ý nhìn hắn một cái.
Vị linh mục chứng giám cao giọng đọc lời thề, sau đó hòa ái hỏi Trác Phồn: “Con có đồng ý lấy Tiêu Hàm tiên sinh, vĩnh viễn không chia lìa hay không?”
“Con đồng ý.” Trác Phồn khẽ cười trả lời, ngón tay vén tóc: “Cha không cần hỏi anh ấy nữa, anh ấy cũng đồng ý.”
“Ư ư…” Đây đồng ý cái quỷ ý!
Tiêu Hàm rất muốn nói như vậy, nhưng hắn bị người ta bịt miệng, cảm giác toàn thân vô lực vẫn không biến mất.
“Ồ vậy cũng được.” Linh mục ho khụ hai tiếng, lại cao giọng hỏi: “Còn có ai có bất kỳ nghi vấn nào với sự kết hợp của họ hay không? Nếu không, tôi xin tuyên bố…”
“Khoan đã!”
Cánh cửa lớn bị đá văng ra, một tiếng hét thất thanh dồn dập cắt đứt lời kế tiếp của vị linh mục.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, tâm trạng đang treo lơ lửng của Tiêu Hàm đột nhiên bình tĩnh lại. Hắn dùng hết sức xoay người sang chỗ khác, thấy một bóng người thon dài chạy tới đây cực kỳ nhanh, đeo một chiếc kính râm cực kỳ lớn, phong trần mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi, đúng là Ôn Mộ Ngôn.
Linh mục có chút kinh ngạc, nhưng vẫn nhẫn nại hỏi hắn: “Vị tiên sinh này có nghi vấn gì hay sao?”
“Tôi có vấn đề!” Ôn Mộ Ngôn cau mày nhìn Tiêu Hàm bị một đám người giữ chặt ba chân bốn cẳng, sau đó nỗ lực xông lên muốn cứu người đàn ông của mình ra, kết quả hắn hổn hà hổn hển lay một hồi mới phát hiện kéo mà không nhúc nhích được chút nào…
Vì thế Ôn tiên sinh – ngôi sao nổi tiếng Thái Lan phẫn nộ. Hắn gỡ kính râm xuống ném sang một bên, lộ ra gương mặt tuấn lãng vốn có, cười nhẹ: “Muốn tôi kí tên không? Muốn thì buông hắn ra.”
“…”
Ôn Mộ Ngôn, đầu cậu bị heo ủi vào rồi à? Chuyện này cũng gọi là dụ dỗ sao?
Tiêu Hàm đang phỉ nhổ trong lòng, đột nhiên trừng mắt nhìn những người này ném mình sang một bên như ném một bịch rác, sau đó như ong vỡ tổ tràn đến phía Ôn Mộ Ngôn…
Lúc này, ngoại trừ hai chữ “ngọa tào [77]” thì không có từ ngữ gì có thể biểu đạt nội tâm bình tĩnh như cơn bão Katrina [78] của Tiêu Hàm.
[77] Ngọa tào: Chửi rủa bằng cách chơi chữ đồng âm: Ngoại tào = Ngã thảo (đồ rác rưởi) = Ngã kháo (mẹ kiếp…).
78] Bão Katrina: Cơn bão mạnh đã tàn phá miền Đông Nam Hoa Kỳ và đã trở thành thiên tai kinh khủng và tốn kém nhất trong lịch sử Hoa Kỳ kể từ trận động đất tại San Francisco năm 1906 đến nay.
Sự phát triển thần kỳ này thật khiến người ta lệ rơi đầy mặt.
“Mộ Ngôn, tôi biết anh trách tôi không đi cùng anh, nhưng anh cũng không thể quấy rối trong hôn lễ của tôi!” Trác Phồn bị người ta lãng quên nay hổn hển đứng ra, mỗi câu nói ra vẫn không quên cường điệu quan hệ tình tay ba “chính xác” của ba người bọn họ.
Ôn Mộ Ngôn tống cổ đám diễn viên quần chúng A B C đi, nhìn Trác Phồn, khẽ cười cười: “Nghe nói hai người ở đây cử hành hôn lễ, ‘bạn tốt’ như tôi chẳng lẽ không thể đến dự?”
Sắc mặt Trác Phồn hơi dịu lại một chút: “Đương nhiên có thể, nhưng nếu đến dự lễ thì phải mang theo quà mừng chứ? Nếu không có, tôi phải hoài nghi là anh tới quấy rối.”
“Quà cưới? Đương nhiên là có!” Ánh mắt Ôn Mộ Ngôn chuyển tới trên mặt Tiêu Hàm, đôi mắt đen bóng âm trầm di chuyển lòng vòng, nói: “Tôi đi rất vội, chưa kịp chuẩn bị gì, vậy để tôi tặng hai người một bài hát nhé, live concert của tôi không phải ai cũng được nghe đâu.”
Trực giác nói cho Tiêu Hàm biết sẽ có kịch hay để xem. Hắn ngoan ngoãn ngồi sang một bên, khóe miệng mỉm cười, tiếc nuối ước gì nếu ở đây có thêm nước ngọt và hạt dưa thì tuyệt.
Trác Phồn tuy mất hứng, nhưng lời đã ra khỏi miệng thì chỉ có thể đồng ý.
Ôn Mộ Ngôn quyết đoán đi lên đẩy linh mục sang một bên. Đám fan hâm mộ và diễn viên quần chúng A B C của hắn, cộng với linh mục vừa biến thành người qua đường đều ngồi vào hàng ghế đã được sắp xếp dưới đài, chuẩn bị lắng tai nghe đại thần hát live.
Ánh mắt lướt qua dưới đài một lượt, Ôn Mộ Ngôn hắng giọng một cái, cầm lấy microphone, mỉm cười, tập trung tinh thần bắt đầu hát lời “thành tâm chúc phúc” của hắn đối với con người này:
“Mùa xuân ở nơi nào, mùa xuân ở nơi nào, mùa xuân ở trong núi rừng xanh tươi ~ nơi đó có hoa hồng, nơi đó có cây cỏ màu xanh, còn có một chú chim hoàng anh nhỏ biết ca hát ~
Ly ly ly ly ly ly ly ~ Ly ly ly ly ly ~ Ly ly ly ly ly ly ly ~ Ly ly ly ly ly [79]…”
[79] Đây là hài hát thiếu nhi nổi tiếng ở TQ, tên là “Mùa xuân ở nơi nào” Link youtube: http://youtu.be/XAFVUAhJQPY
Bạn đang �
“….”
Bài hát vui nhộn này còn chưa kết thúc, tất cả mọi người đã hóa đá.
“Bộp bộp bộp…” Chỉ có Tiêu Hàm dùng vẻ mặt bình tĩnh nén cười, sau đó vỗ tay nhìn hắn.
“Anh… hai người! Dám trêu tôi!” Sắc mặt Trác Phồn lúc trắng lúc xanh. Hắn không biết tại sao kịch bản lại biến thành thế này, rõ ràng kịch bản không phải như vậy! Không phải như vậy!
Trác Phồn đứng vụt dậy, tức giận đến run rẩy như sốt rét, tức giận đến thất khiếu[80] xì hơi, tức giận đến cả người hóa khói.
[80] Thất khiếu (Bảy lỗ): Gồm hai hốc mắt, hai lỗ tai, hai lỗ mũi, miệng.
Bốc hơi dần dần như vậy, cuối cùng cả người hắn cũng hóa thành một đám khói, trực tiếp thăng thiên luôn.
“Ta còn sẽ quay lại!!!” Ngài kịch bản không cam lòng giống như gã boss trong tất cả phim hoạt hình, sau khi chính nghĩa chiến thắng tà ác thì để lại một câu như vậy, biến thành một ngôi sao rồi biến mất trên bầu trời.
Tiêu Hàm ngẩng đầu nhìn trời, Ôn Mộ Ngôn ngẩng đầu nhìn trời, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn trời, sau đó đồng loạt nhìn trời vẫy tay, tỏ vẻ bye bye [81]~.
[81] Nguyên văn ở đây là债见 (trái kiến), từ này đọc giống再见 (tạm biệt), mình để bye bye~ (xem lại chú thích [3])
***
Trước kia có một thứ gọi là xã hội, có một ngày, nó bị trả thù.
Trước kia có một thứ gọi là kết cục, có một ngày, nó phát triển thần kì.
Trước kia có một người tên là Tiêu Hàm, có một ngày, hắn và Ôn Mộ Ngôn sống hạnh phúc bên nhau.
…
Lời tác giả: Truyện này mở đầu một cách quái dị thì tất nhiên cũng phải kết thúc một cách quái đản rồi!!!