Kích Tình, Ông Xã Muốn Thăng Chức

Chương 55.2

Lâm Tĩnh Hảo và Lâm Tĩnh Thu lại mua ít thứ rồi mới trở về nhà, Thu Vân thấy hai chị em xách đồ rất nhiều, liền gọi thẳng: "Mệt chết đi được."

"Mẹ, nóng đến chết rồi, có nước đá không?" Lâm Tĩnh Thu chạy thẳng tới ghế sofa để túi xách xuống, sau đó ngã người trên ghế, quay mặt về phía quạt máy.

"Có, tự con đi lấy đi." Thu Vân nhận lấy những túi xách trong tay Lâm Tĩnh Hảo.

Lâm Tĩnh Thu không thể làm gì khác hơn là tự mình đứng dậy đi phòng bếp mở tủ lạnh cầm hai chai nước đá đi ra, trong đó một chai đưa cho Lâm Tĩnh Hảo, bởi vì rất nóng, da thịt trắng mịn của Lâm Tĩnh Hảo hơi đỏ động lòng người, trong trắng lộ hồng, rất là xinh đẹp.

"Sao mua nhiều đồ như vậy?" Thu Vân liếc nhìn túi xách.

"Mẹ, con mấy bộ đồ cho cha với mẹ. Mẹ mang về phòng xem thử đi." Lâm Tĩnh Hảo không còn hơi sức nào, cầm lên chai nước lạnh mà em gái đưa, mở nắp uống một hớp, nước lạnh như băng chảy vào khoang miệng, cái nóng trong người như bị dập tắt.

"Trời ạ, sao các con lại mua quần áo đắt thế này? Tĩnh Hảo, tiền lương một tháng của con có bao nhiêu đâu, sao lại mua quần áo đắt như vậy? Hai người các con quá lãng phí?" Thu Vân nhìn hai bảng giá xa xỉ trong mỗi bộ quần áo, hai mắt mở to như muốn trợn ra ngoài, "Xem ra mẹ không giáo dục tốt các con thì các con sẽ không biết thế nào là truyền thống tiết kiệm của dân tộc ta."

"Mẹ, hai bộ lễ phục này là do bạn thời đại học kiêm bạn bè cũ của chị tặng." Lâm Tĩnh Thu ực một hớp nước, giải thích, "Mẹ, chúng ta lãng phí cũng là tiền của người khác, không phải của chúng con."

"Bạn bè cũ? Nam hay nữ vậy?" Ánh mắt Thu Vân cảnh giác nhìn về phía Lâm Tĩnh Hảo vẫn trầm mặc.

"Nam, hơn nữa rất rất đẹp trai đó, đẹp trai không chê được." Vẻ mặt Lâm Tĩnh Thu khoa trương, hơn nữa còn ngồi xuống bên cạnh mẹ mình nói, "Mẹ, mẹ không thấy anh trai đẹp đó cười lên khiến người thần hồn điên đảo cỡ nào đâu. Anh ấy khá tốt với chị, còn mời chị làm bạn gái của anh ấy tham gia tiệc rượu từ thiện tối hôm nay."

"Có tiền còn đẹp trai sao?" Thu Vân để lễ phục trong tay xuống, nhìn con gái lớn ở phía tay trái mình, "Cậu ta có ý với con sao?"

"Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi. Bạn gái của anh ta còn hơn một đại đội, con chẳng là gì cả, còn không lọt nổi mắt xanh của anh ta mà. Mẹ đừng đoán mò." Lâm Tĩnh Hảo xấu hổ cười, "Đây là chuyện không thể nào."

Nhưng trong chớp mắt cô chợt nhớ đến khoảng thời gian năm năm trước, ba tháng trước khi Cố Hạo Thần đi. Có một ngày anh ngăn cô dưới lầu túc xá, hai người đã nói chuyện với nhau. Những lời anh nói khiến cho cô rất khiếp sợ, chỉ là cô tưởng anh đang nói giỡn, mà cuối cùng anh cũng thừa nhận anh nói giỡn, cho nên bọn họ vẫn coi như không có xảy ra chuyện gì. Hơn nữa mối quan hệ sau đó còn tương đối tốt.

"Chị, nếu như có anh trai đẹp nào có ý tứ với em, em nhất định cảm động khóc lóc nức nở. Sao chị lại không có chút cảm xúc nào vậy? Chẳng lẽ anh ta đắc tội với chị sao?" Lâm Tĩnh Thu lại uống một hớp nước lạnh, u oán nói, "Chị, chị đúng là sinh ra trong phúc mà chẳng biết."

"Chị và anh ta trong sạch mà." Lâm Tĩnh Hảo để chai nước xuống, đưa quần áo mà cô mua cho mẹ xem, "Mẹ, đây là của cha và mẹ."

"Chị, chị không có cảm xúc gì với anh Tiếu sao? Nếu như chị không thích, em có thử được không?" Một tay Lâm Tĩnh Thu kéo tay chị mình, một tay khẽ vuốt tóc, "Có lẽ anh ấy sẽ thích em sao."

"Thu Nhi, phụ nữ thích Tiếu Vân Đào đếm một ngày còn chưa đếm xong, em không cần vì một người đàn ông trăng hoa mà đi tranh giành với những đám phụ nữ đó. Chị hi vọng em có thể tìm được một người đàn ông chung tình." Lâm Tĩnh Hảo không ủng hộ Lâm Tĩnh Thu thích Tiếu Vân Đào.

"Chị, có lẽ anh ấy chỉ là giả bộ phong lưu, biết đâu nội tâm của anh ấy rất chung tình. Hơn nữa anh ấy như vậy có lẽ là do anh ấy chưa tìm thấy người anh ấy yêu thôi. Em không thử sao biết anh ấy không thích mình." Lâm Tĩnh Thu lại không cho là như vậy, người đàn ông phong lưu càng hấp dẫn, đàn ông có kinh nghiệm yêu đương nhiều, mới biết thế nào là thương yêu.

"Suy nghĩ kỳ quái." Lâm Tĩnh Hảo chỉ ngón tay vào trán em gái, "Chị cho em biết, chị có một người bạn thời đại học tên là Trịnh Huệ Nhã, cô ấy rất xinh đẹp, ban đầu quen Tiếu Vân Đào thì Tiếu Vân Đào rất yêu thương cô ấy, tiền xài không hết, nhưng mà chỉ được ba tháng, ba tháng sau Tiếu Vân Đào chia tay với cô ấy. Trịnh Huệ Nhã khóc lóc uống rượu, còn đòi tự sát, thật may là bọn chị khuyên nhủ cô ấy, mới không xảy ra chuyện gì. Mọi mặt của Trịnh Huệ Nhã đều hơn người, cô ấy không thể níu giữ lòng của Tiếu Vân Đào, huống chi là em. Em gái, em đừng ngốc thế, hẹn hò với Tiếu Vân Đào không chỉ nếm khổ sở, còn có thể xảy ra chuyện bất trắc. Đến lúc đó chính em cũng bị hao mòn." Lâm Tĩnh Hảo ý chỉ quá đắng đó có thể là mang thai....

Thu Vân vừa nghe, dĩ nhiên là khẩn trương thay con gái, vội vàng gia nhập hàng ngũ khuyên can: "Thu Nhi, con nhanh chóng bỏ ý niệm này đi. Không thể có quan hệ gì tới người đàn ông nguy hiểm như vậy. Làm bạn bè mẹ cũng thấy lo lắng, nếu như gần hơn một bước, mẹ sẽ tức giận đó."

"Mẹ, mẹ đừng nghe chị nói càn. Mấy chuyện như vậy không nói lên điều gì cả. Đó là do Trịnh Huệ Nhã không phải là thiên mệnh của anh Tiếu, cho nên mới không có bản lãnh giữ trái tim anh Tiếu." Lâm Tĩnh Thu vẫn kiên trì giữ quan điểm của mình, "Em còn chưa khẳng định là làm thật, mẹ và chị đừng có khẩn trương mà."

"Tốt nhất là đừng có ý niệm đó." Thu Vân và Lâm Tĩnh Hảo đều nghĩ như vậy.

Năm giờ chiều. Tiếu Vân Đào đến nhà đón Lâm Tĩnh Hảo và Lâm Tĩnh Thu dự tiệc rượu, vừa vào cửa Tiếu Vân Đào rất là lễ phép thưa: "Xin chào, Chú Lâm dì Lâm, cháu là Tiếu Vân Đào."

Tiếu Vân Đào mặc áo sơ mi màu trắng, tinh xảo không nếp gấp, bên ngoài cũng là lễ phục màu trắng sữa, đeo nơ đen, càng tăng thêm nét ưu nhã tuấn mỹ, giữa hai lông mày thiếu một phần tà khí, nhiều hơn một phần lạnh nhạt.

Tiếu Vân Đào hào hoa bất phàm vừa xuất hiện trong Lâm gia, toàn thân anh là nguồn sáng, ánh sáng bắn ra bốn phía chiếu sáng Lâm gia. Nửa ngày sau Thu Vân vẫn chưa lấy lại tinh thần, đắm chìm trong nét đẹp của Tiếu Vân Đào: "À......Tốt tốt, mời ngồi." Nhìn Tiếu Vân Đào và nhớ lại lời Lâm Tĩnh Hảo hình dung hoàn toàn không giống nhau, rõ ràng là một thanh niên ưu tú mà.

"Vậy cháu cũng không khách khí." Tiếu Vân Đào ngồi xuống thì Lâm Tĩnh Hảo và Lâm Tĩnh Thu cũng đổi lễ phục xong đi ra, "Chúng ta đi thôi."

Lễ phục của Lâm Tĩnh Hảo là trắng đen, nửa trên lễ phục là màu trắng, từ đầu là màu trắng trong suốt viền tơ cho đến giữa thắt lưng, viền tơ thiết kế mở, mà ở ngực cũng viền tơ trắng, dưới lưng là thân váy màu đen, ôm lấy đường cong xinh đẹp, phía dưới là đôi chân thon dài trắng nõn nửa kín nửa hở.

"Đúng là thật bất ngờ." Tiếu Vân Đào tỉ mỉ quan sát, đáy mắt lộ ra vẻ tán thưởng, đáy mắt hiện lên tia hài lòng, "Cực kỳ xinh đẹp. Tiếu Vân Đào tôi thật là có mặt mũi."

"Anh Tiếu, em thì sao?" Lâm Tĩnh Thu tiến lên mấy bước, trên người là lễ phục mà Tiếu Vân Đào chọn giúp cô, là lễ phục màu hồng trễ tới ngực, bên hông gấp nếp, còn có thủy tinh nhỏ vụn tỏa sáng, rất thích hợp với phong cách hoạt bát của Lâm Tĩnh Thu.

"Đương nhiên rất là xinh đẹp." Tiếu Vân Đào cũng ca ngợi: "Chúng ta đi thôi."

Sau đó ba người liền trực tiếp đến tiệc rượu được tổ chức ở khách sạn, khách mời quần là áo lụa, người có mặt đều là đại nhân vật ở Hải Thành. Bên trong dòng người tấp nập, rượu ngon thơm nồng.

Đèn thủy tinh chiếu sáng từng khuôn mặt khách mời. Mà Lâm Tĩnh Hảo thì âm thầm sợ hãi, nơi này quá xa hoa sáng chói, mở rộng tầm mắt của cô.

Khi Tiếu Vân Đào dẫn theo chị em Lâm Tĩnh Hảo xuất hiện, đưa tới ánh mắt của mọi người, ai nấy cũng đều kinh ngạc với đôi chị em xinh đẹp này, đặc biệt là Lâm Tĩnh Hảo giống như là một giọt nước trong suốt, không nhiễm bụi trần.

Vương Quang Lỵ kéo Tiêu Kiến Đức nhìn lại, nhìn thấy Lâm Tĩnh Hảo bà không khỏi hài lòng cười một tiếng. Tiếu Vân Đào dẫn Lâm Tĩnh Hảo qua: "Cha, mẹ."

"Xin chào, chú Tiếu dì Tiếu." Hai chị em khách khí lễ phép thưa.

"Lâm tiểu thư cứ tự nhiên." Tiêu Kiến Đức đã nghe vợ mình nhắc tới Lâm Tĩnh Hảo, cho nên không có kinh ngạc, "Tự nhiên đi, không cần gò bó."

Bán đấu giá còn chưa bắt đầu, Lâm Tĩnh Hảo cùng Vương Quang Lỵ cùng nhau trò chuyện, Lâm Tĩnh Thu ở một bên uống nước trái cây chờ đợi. Lâm Tĩnh Hảo không biết nên nói gì với cô em này.

"Cháu đi theo dì một chút." Vương Quang Lỵ vỗ nhẹ vào tay Lâm Tĩnh Hảo.

Phía trước có mấy quý phụ, vừa nói chuyện với Vương Quang Lỵ, nhưng ánh mắt lại quan sát Lâm Tĩnh Hảo: "Tiếu phu nhân, bộ lễ phục này của bà thật đẹp."

"Là Tĩnh Hảo chọn giúp tôi, tôi cũng rất hài lòng." Lúc Vương Quang Lỵ mặc vào còn được Tiêu Kiến Đức ca ngợi.

"A, thì ra là vị tiểu thư bên cạnh Tiếu phu nhân sao. Cô gái xinh đẹp này là bạn gái của Vân Đào  nhà bà sao? Là tiểu thư nhà nào vậy? Sao tôi chưa từng thấy?"

Vương Quang Lỵ nhìn Lâm Tĩnh Hảo một cái, lúc muốn mở miệng, Tiếu Vân Đào lại vượt lên trước một bước: "Đúng vậy. Tĩnh Hảo chưa từng gặp mọi người."

Cánh tay dài của Tiếu Vân Đào duỗi một cái nắm chặt thắt lưng Lâm Tĩnh Hảo, đầu ngón tay nắm ngang hông cô, có thâm ý khác. Cô ngẩng đầu nhìn về phía anh, anh dùng ánh mắt ý bảo cô không cần phủ nhận. Anh không thích quý phụ danh môn lôi kéo làm quen với anh, muốn giới thiệu con gái cho anh. Thiên kim tiểu thư trong xã hội thượng lưu 89% là tùy hứng nuông chiều, anh không muốn đi hầu hạ họ.

"Xin chào mọi người." Lâm Tĩnh Hảo không thể làm gì khác hơn là làm theo ý tứ của anh.

"Bên kia có mấy người bạn, chúng ta qua đó chào họ đi." Tiếu Vân Đào nắm eo thon của Lâm Tĩnh Hảo kéo nàng đi, đi tới trong góc.

Tiếu Vân Đào đưa tới trước mặt Lâm Tĩnh Hảo một ly rượu đỏ, cô lại trừng mắt với anh, hơi tức giận với hành động vừa rồi của anh. Anh đương nhiên biết, liền giải thích: "Tôi sợ bọn họ giới thiệu con gái của họ cho tôi, không thể làm gì khác hơn là nói mình đã có bạn gái. Chỉ là giả bộ thôi, không sao đâu, tôi sẽ giải thích với A Thần, cậu ấy sẽ hiểu."

"Chẳng lẽ anh không cần những tiểu thư kia thì bọn họ sẽ không giới thiệu tiếp sao." Lúc này Lâm Tĩnh Hảo mới nhận lấy ly rượu cao cổ, "Anh như vậy sớm muộn gì chuyện cũng sẽ bại lộ."

"Cô không biết da mặt bọn họ dày như thế nào đâu? Trong nhất thời khiến bọn họ im miệng chính là biện pháp hữu hiệu nhất. Ngăn được lúc nào thì đỡ lúc ấy." Tiếu Vân Đào tựa vào một trụ màu trắng, một tay cắm vào trong túi quần, một tay lắc lắc ly rượu, chất lỏng màu đỏ sậm lắc lư trong ly trong suốt, ly bị nhuộm đỏ, dưới ánh đèn chiết xạ ra tia sáng chói mắt.

Lâm Tĩnh Hảo không nói thêm nữa, tròng mắt yên lặng khẽ nhấp rượu: "Cuộc sống của người có tiền thật là không hiểu nổi."

"Sau này cô tiến xa hơn với A Thần cũng phải tiến vào giới thượng lưu thôi, vòng luẩn quẫn của Cố gia còn lớn hơn nữa, để tránh đến lúc đó cô lực bất tòng tâm, không bằng bắt đầu từ bây giờ tập thích ứng đi." Tiếu Vân Đào đưa ly rượu đến bên môi, hơi ngước đầu, ngậm một ngụm rượu, khẽ đảo rượu trong miệng một hồi rồi mới nuốt xuống, hầu kết khêu gợi cũng chuyển động theo.

Lâm Tĩnh Hảo không thể không thừa nhận Tiếu Vân Đào là một người đàn ông hấp dẫn. Nhưng chỉ dừng lại ở mức thưởng thức. Nhưng vừa rồi anh nói vòng luẩn quẫn của Cố gia còn lớn sao? Cô phải thích ứng thế nào đây? Cô chuyển mắt nhìn khách mời quần áo sang trọng, lại cảm thấy lực bất tòng tâm. Chỉ như thế đã làm cô khó thở, như vậy cô càng khó có thể bước vào Cố gia. Nhưng cô không muốn suy nghĩ nhiều, lắc lắc đầu quên đi mọi ưu phiền.

"Tôi đi tìm tiểu Thu. Một lát sẽ quay lại." Lâm Tĩnh Hảo đột nhiên không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Tĩnh Thu.

Tiếu Vân Đào gật đầu một cái, một mình thưởng thức rượu, bên tai lại truyền đến âm thanh thanh thúy của giày cao gót nện trên nền gạch màu đen sáng bóng. Một đường cong lả lướt xuất hiện trước mắt anh. Anh khẽ ngẩng đầu, ánh mắt nhẹ giật mình, rồi sau đó bên môi nâng lên nụ cười: "Là em."

"Là em, chúng ta lại gặp mặt." Hôm nay Trịnh Huệ Nhã ăn mặc càng thêm xinh đẹp động lòng người, một bộ lễ phục màu đỏ của rượu lóe sáng, phô bày những đường cong của cô, "Anh nói xem có phải chúng ta có duyên không?"

"Em biết là anh chưa bao giờ tin vào những điều này mà." Lời này của Tiếu Vân Đào không thể nghi ngờ là dội nước lạnh vào người cô.

"Có khi tin vẫn là một chuyện tốt." Trịnh Huệ Nhã đứng trước mặt Tiếu Vân Đào, giữa hai người chỉ cách nhau một bước, đôi mắt sáng của cô chống lại tầm mắt của anh, "Có phải anh tò mò tại sao em lại xuất hiện ở nơi này?"

"Em quen một kẻ có tiền." Hàng mi của Trịnh Huệ Nhã khẽ run, "Anh ta cũng tốt với em như anh từng làm."

"Vậy rất tốt, em rất đáng được như vậy." Gương mặt Tiếu Vân Đào rất bình tĩnh, không có chút nào dao động, "Em tốt nhất cách anh xa một chút, để tránh bị bạn trai của em thấy, sẽ gây hiểu lầm."

Trịnh Huệ Nhã cũng khẽ cười hai tiếng, càng tới gần anh hơn: "Hiểu lầm cũng tốt, không phải sao?"

Dứt lời, cô thế nhưng cắn lên vành tai Tiếu Vân Đào, bởi vì Tiếu Vân Đào đứng che khuôn mặt của cô, xung quanh lại không nhiều người, cho nên không ai nhìn thấy.

Tiếu Vân Đào nắm cánh tay trơn nhẵn của cô, kéo cô ra: "Trịnh Huệ Nhã, em làm cái gì đó!"

"Thế nào, anh sợ sao? Nhưng rốt cuộc anh đang sợ cái gì đây?" Trịnh Huệ Nhã nhìn lạnh giá trong đôi mắt thâm sâu của Tiếu Vân Đào, "Không phải anh nói Lâm Tĩnh Hảo đang quen Cố Hạo Thần sao? Tại sao vừa rồi anh lại tuyên bố với bên ngoài cô ấy là bạn gái của anh?"

Thì ra là cô nghe thấy, cũng là vì chuyện này mà tới chất vấn anh?

"Đây là chuyện của anh, không cần phải giải thích với em." Khóe môi Tiếu Vân Đào lạnh lẽo nói, "Trịnh Huệ Nhã, chuyện này không liên quan tới Tĩnh Hảo, em đừng hiểu lầm cô ấy, hơn nữa đừng giống như Thẩm Giai Liên tự cho là đúng, làm ra mấy chuyện thần kinh. Như vậy em cũng chẳng khác gì cô ta."

"Nếu là sợ em hiểu lầm, vậy anh nói rõ cho em biết, anh thích cô ấy sao?" Trịnh Huệ Nhã chớp mắt, muốn từ trong miệng anh biết rõ ràng đáp án.

"Nếu như em là thật muốn học theo Thẩm Giai Liên, anh không ngăn được em." Tiếu Vân Đào cười lạnh, "Chỉ là Trịnh Huệ Nhã, em sẽ tự hủy tương lai của mình."

"Em muốn anh trả lời, anh thích cô ấy sao?" Giọng của Trịnh Huệ Nhã mềm nhũn một phần, mang theo chút cầu xin.
Bình Luận (0)
Comment