[Kid X Shinichi/Conan] Nhóc Thám Tử Đáng Yêu Của Ta

Chương 12.2

Kính chào hai vị cô nương

Thằng bé này có thể nào cho tôi mượn một chút?

Kaitou KID ký tên.

Cái thể loại gì đây?????

“Cô Nhân Mỹ, cô đã bị bắt” Khi chiếc còng tay lạnh lùng chụp vào cổ tay Nhân Mỹ, người ta thấy nước mắt trên mặt cô không kiềm được mà rơi xuống. Thằng nhóc kia nói không sai, cô có tư cách gì trở thành cô bé lọ lem chứ…

“Nhân Mỹ tiểu thư, tôi vẫn muốn hỏi một chút, còn viên Mộng Huyễn Nhãn Lệ đó…??”

“Lúc tôi tới đây, chỉ nhìn thấy Hải Lệ thôi, viên đá đó sớm đã không thấy đâu rồi…”

“Giờ còn cần phải nói sao? Khẳng định là tên Kaitou KID kia rồi!”

“Được rồi, có thể nào nhờ các vị đi tìm giúp anh hai tôi không?”

“……..”

“Tiểu trinh thám ~~~ bộ dạng em hôm nay thật quá sức dễ thương nha~~~” Bên trong nhà Kudo, một thiếu niên bày ra dáng cười mê đắm tán thưởng nhìn Conan khiến người ngồi đối diện không khỏi sởn tóc gáy…

“Anh lôi tôi tới chỗ này làm cái gì?” Người Conan bất giác run run, đang muốn cởi thứ y phục lằng nhằng trên người ra để quay trở về hình dáng “nam tính” vốn có, nhưng nhìn tới vẻ mặt chờ mong của Kaito- một bộ dạng nhất-định-sẽ-không-buông-tha nên Conan có phần đắn đo lại. Thử mà nghĩ nếu bây giờ cởi ra, lại còn không xảy ra chuyện lớn đi???

“Tiểu trinh thám~~~ em nhớ tôi không vậy? Tôi thế nhưng nhớ em lắm lắm lắm >w<”

“Ờm… một chút, lưu ý là chỉ có một chút thôi…” Conan vươn ngón tay minh hoạ “chỉ chút xíu thôi đó”

Ha hả, Kaito không nói, chỉ cười nhẹ nhìn cậu

“Được rồi, mấy nay anh chết ở đâu vậy?” Conan hỏi

“Tôi là muốn len lén nhìn em trong bộ dạng….”

“Anh đã thích con gái như vậy sao không tìm một bé gái cho rồi đi”

“NO,NO chỉ có tiểu trinh thám giả thành nữ nhi tôi mới thích, người khác đều không hứng thú!”

“…………”

“Tiểu trinh thám, làm sao em biết tôi ở đó?”

“Anh nói xem, Kết Thành là một tên háo sắc bạc tình, vậy mà ở đó nhiều mỹ nhân như vậy, anh cư nhiên không hề liếc mắt tới. Đấy là quá rõ rồi, nếu không phải mắt mũi Kết Thành kia tự nhiên có vấn đề, thì chính là đó vốn là một người khác. Mà khả năng lớn đương nhiên là anh rồi…”

“Hơn nữa, lúc tôi bị Tân Du ẵm lên, anh không phải cũng ầm ĩ cả lên sao? Sau đó lúc tôi phá án, Tân Du ngã là bị anh ngáng chứ ai….” Đương nhiên đây cũng là nhờ Conan đoán đúng, nếu như Kết Thành Ấu Bình thật là Kaito, vậy chắc chắn có thể ngầm nhờ anh sắp đặt, đem Tân Du vừa xô ngã vừa để cho anh ta giật trúng tóc Nhân Mỹ thì chỉ có thể là tên đạo tặc nào đó thôi…

“Tiểu trinh thám, em sao lại để người ta tuỳ tiện ôm vậy =.=” Kaito vươn hai tay đem Conan ôm vào trong lòng, “Tôi thực sự rất nhớ em…” Nếu như không phải ở nhà anh xảy ra chút chuyện, anh cũng sẽ không lâu như vậy không đi gặp tiểu trinh thám.

“À tôi có lễ vật đem tới… ”

“Nếu như là viên Mộng Huyễn Nhãn Lệ đó, anh nhanh đem nó trả lại đây!”

“Tiểu trinh thám??” Kaito giọng điệu dẫn theo mấy phần ai oán, viên Mộng Huyễn Nhãn Lệ đó ánh lên màu giống với đôi mắt của tiểu trinh thám như đúc, làm anh kiềm lòng không đặng mà nghĩ, nếu như tiểu trinh thám mang trên người bảo thạch này, sẽ lay động người khác đến mức nào?

“Sao?? Vậy hết một ngày hôm nay, ngày mai, anh tự đem trả về.” Conan cam chịu ra lệnh, Kuroba Kaito thật là thiên địch của cậu. Bây giờ bộ dạng thế này, cũng không có cách nào ép anh ta trả lại. Cậu xoay người bỏ đi.

“Tiểu trinh thám?”

“Làm sao? Bây giờ anh đem trả hay tôi đem trả?” Conan ác thanh ác khí nói thẳng

“Tiểu trinh thám… Tôi thật sự yêu em mà…” Cài bảo thạch lên áo Conan, trong lòng Kaito có chút xúc động, cũng hơi mất mác. Không phải vì viên đá, mà vì lâu như vậy cậu gặp lại anh, chỉ biết nói mỗi chuyện viên đá thôi à?

Tới gần Conan một chút, rồi hôn lên môi cậu…

“Kuroba Kaito…….”

“Chuyện gì?” Luyến tiếc buông Conan ra, ánh mắt Kaito vẫn còn lưu luyến lãng mạn…

“Anh đã phạm luật!”

“………”

“………”
Bình Luận (0)
Comment