Đợi hết thảy chấm dứt, Mộc Thanh Lưu mỉm cười từ trên lầu đi xuống, đi đến bên người bạch y nam tử.” Phụ thân, ngươi thật sự rất lợi hại!”
Nam tử gật đầu, không định lên tiếng trả lời, ánh mắt lại hướng về phương xa, phảng phất như đang trầm tư. Sau nửa ngày, ống tay áo của hắn lay động, đi hướng về rừng cây bạch dương bị tuyết bao trùm cách đó không xa. Cũng không quay đầu lại nói:” Đi theo ta.”
Tuyết sâu vài thước, một đứa bé ở trên đất tuyết bôn ba, hiển nhiên là có phần khó khăn. Nhưng Mộc Thanh Lưu không mở miệng, Hoàng Di Nguyệt cũng không giúp hắn. Mặc dù chính hắn khinh công đủ để đạp tuyết vô ngân (không để lại vết) nhẹ không tiếng động, nhưng lại chấp nhận cùng đi bộ với Mộc Thanh Lưu.
Rừng cây bạch dương cao vút che trời. Cành trọc không lá như phảng phất nanh vuốt ác ma.
Hoàng Di Nguyệt đi liên tục không ngừng, hướng về chỗ sâu nhất trong cánh rừng mà đi. Cũng không biết trải qua bao lâu, mới thấy phía trước có một khối tuyết rõ ràng đã bị người đảo qua.
Ở giữa dựng đứng một phần mộ, mộ bia được gọt thành một khối hoa mộc, trên mặt đầu bút phong phiêu dật ba tự “Đái Cửu Ca” hiển nhiên là xuất ra từ trong tay Hoàng Di Nguyệt. Mộc Thanh Lưu đi đến bên người Hoàng Di Nguyệt, cùng hắn một chỗ lẳng lặng nhìn mộ huyệt tịch liêu không nói gì.
Hoàng Di Nguyệt lên tiếng: “Ta không kịp cứu nàng, chỉ vội vàng dựng một cái bia liền đi tìm ngươi……” Cùng ở cạnh đứa nhỏ này dây dưa tới bảy ngày, không nghĩ sẽ lại trở về chỗ này.” Khi đó ta nghĩ rằng ngươi đã chết.” Hoàng Di Nguyệt nói lời này ngữ khí rất nhạt, có một loại lạnh lùng như ai cũng không liên quan mình.
Trong lúc đó, lại một hồi tuyết bay thổi qua. Hắn đột nhiên ngồi xổm người xuống, nhấc tay gạt đi tuyết đọng trên tấm bia.
Mắt của hắn rất lạnh, rất bình tĩnh. Chính là động tác hắn gạt đi lớp tuyết lại thập phần ôn nhu, giống như mảnh lụa nhẹ cuốn đi.
Mộc Thanh Lưu im lặng nhìn xem tất cả chuyện này, đột nhiên tiến lên hai bước, đưa tay khoát lên trên vai Hoàng Di Nguyệt. Chỉ là, song phương đều không lên tiếng nói chuyện.
Mộc Thanh Lưu đã ít nhiều có chút hiểu rõ, nam tử bạch y như tuyết này thật sự đạm mạc? Thật là loại sát thủ lãnh khốc vô huyết vô lệ mất đi nhân tính?
Đáp án là– đúng vậy.
Bất luận là ai đã từng thấy qua hắn động thủ sẽ không hoài nghi hắn vô tình ngoan lệ. Bất luận kẻ nào gặp qua tư thái ngạo nghễ cô tịch của hắn cũng sẽ không hoài nghi hắn đối với nhân thế rất đạm mạc.
Nhưng, lấy việc luôn luôn ngoại lệ.
Nam tử này đồng dạng có thể vì cốt nhục của hắn làm cho mình đổ máu. Có thể vì một phong thơ phó ước ngàn dặm xa xôi mà đến.
Chỉ là trong mắt của hắn chỉ vĩnh viễn trong trẻo lạnh lùng như vậy, ai cũng không biết hắn có từng thu cái gì vào đáy lòng hay không.
” Cha, mẫu thân là chết như thế nào?” Mộc Thanh Lưu âm thầm dời chủ đề.
” Giang hồ phân tranh.”
“…… Cha……”
Hoàng Di Nguyệt liếc nhìn Mộc Thanh Lưu, từ trong tay áo xuất ra một mảnh ngọc vốn là một đôi với mảnh ngọc khắc danh tự của y, đưa tới trên tay. Mộc Thanh Lưu nhìn kỹ lại, đồng ngọc vẹn nguyên ôn nhuận không một vết trầy, lại nhìn không ra manh mối gì.
” Khuynh Thiên quyết, đệ nhất thiên hạ thần công giấu ở trong đó. Theo truyền thuyết ai luyện thành Khuynh Thiên quyết có thể độc bộ thiên hạ.” Hoàng Di Nguyệt nhàn nhạt nói.
” Khó trách……” Mộc Thanh Lưu thở dài một tiếng. Mẫu thân hắn mang theo loại chí bảo này, như thế nào không làm cho người ta chú ý?
Hoàng Di Nguyệt tiếp tục giải thích:” Nhưng bọn hắn chỉ biết Khuynh Thiên quyết ở trên người mẫu thân ngươi, lại không biết là một khối ngọc như thế.”
Mộc Thanh Lưu nhìn Hoàng Di Nguyệt nói lên khối ngọc vô cùng kì diệu này, nghe như đang giảng về một tảng đá bình thường, không khỏi nghi hoặc: “Cha không muốn cái này?” Nam tử này thật là đạm mạc không sai, nhưng, cho dù xuất phát từ tâm tính muốn bảo vệ tánh mạng của một sát thủ, cũng có thể muốn kỹ thuật mình sẽ cao hơn một tầng.
Nam tử nửa quỳ ở trên mặt tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, mặt mày bình tĩnh, ung dung nói:” Thế gian vạn vật tương sinh tương khắc, ta không tin có loại võ công thiên hạ đệ nhất.”
Mộc Thanh Lưu đang định nói cái gì, mắt thấy đột nhiên từ sau lưng Hoàng Di Nguyệt có một đạo ánh sáng lạnh lóe lên.
” Coi chừng!” Hắn cấp hô một tiếng, không chút nghĩ ngợi hướng trên người Hoàng Di Nguyệt đẩy tới.
Thoáng chốc, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bỗng, phát hiện hai người lại bay lên trời! Bạch y nam tử ôm ngang hắn, ở trên nhánh cây mượn lực nhảy lên, như thiểm điện thả người biến mất trong tàn cây bạch dương.
Hoàng Di Nguyệt còn đang giật mình, không phải vì sát thủ đang ẩn núp, hắn sớm đã phát hiện có người mai phục. Nhưng lại, hài tử chỉ có năm tuổi kia tự động có hành vi muốn bảo vệ hắn, lại làm cho hắn thoáng kinh ngạc.
Khó mà hiểu hết, huyết thống quả thật trọng yếu như thế……?
Nhưng, Hoàng Di Nguyệt chung quy vẫn là thiên tính lạnh lùng đạm bạc, suy nghĩ này chỉ vừa lóe qua liền không truy cứu nữa, hắn cũng không cho phép mình nghĩ đến……
” Đinh” Một tiếng, một bả đao ghim thẳng vào nửa tấc thân cây bạch dương bên cạnh hắn, lại đạp lên cành duy trì bay về trước vài mét mới rơi xuống đất!
Những người này rõ ràng cùng với những kẻ hôm qua và sáng nay không phải cùng một trình độ……
Mộc Thanh Lưu tâm xiết chặt, chủ động vòng qua cổ Hoàng Di Nguyệt, làm cho hắn có thể rảnh ra một tay mà ngăn địch. Tuy thời gian ở chung ngắn ngủi, nhưng Mộc Thanh Lưu đã hiểu, nam tử này ở vài phương diện có chút cố chấp, khả năng sẽ vứt bỏ y không lớn. Như vậy, y chỉ có thể hết sức để không trở thành gánh nặng của hắn. (dễ xương:”>)
Trông thấy động tác của hài tử trong ngực, Hoàng Di Nguyệt lập tức hiểu ý, từ trong ống tay áo phải mở ra, bắn ra một bả nhuyễn kiếm.
Tiếng gió bên tai đột nhiên biến đổi, trên không xuất hiện vài đạo thân ảnh nhanh như chớp, cùng bọn họ song song bay vút. Vài đen, một trắng, mấy đạo thân ảnh giao phong xuyên thấu trong rừng cây, bay vút tựa như tên bắn!
Khinh công của Hoàng Di Nguyệt trên giang hồ không người có thể địch, nếu chỉ có mình hắn, muốn thoát khỏi hay đối kháng với những sát thủ này bất quá chỉ tốn một bữa ăn sáng. Giờ phút này thận trọng mà đi, vô luận là tốc độ tránh né hay là ra tay đều hơi có nửa phần giảm xuống.
Thế nhưng, cao thủ đối địch, nửa phần chính là trí mạng.
Đôi mắt lạnh như băng bình tĩnh qua lại băn khoăn xoay người, Hoàng Di Nguyệt liền từ trong chuyển động nhanh đến khó có thể bắt thấu tàn ảnh dần dần cũng phân biệt được, tới tổng cộng có bảy người! Từ bả đao xuyên qua thân cây vừa rồi, trên tay mỗi người sát thủ lại đều thay một bả phi chuy. (chùy bay dạng dây xích có đầu treo quả chùy gai)
Không đợi Hoàng Di Nguyệt suy nghĩ, một thiết cầu đã hướng sau lưng hắn lao thẳng tới! Hoàng Di Nguyệt nương mủi chân chống đỡ lên một cành cây nhỏ, bỗng nhiên thay đổi phương hướng, nhưng một thiết cầu khác lại bay tới trước mặt. Hắn mượn lực tái diễn, đã thấy đối phương bảy phần phát chiêu phương thức thập phần cổ quái, mọi người đều tùy ý mà phát chiêu, phi chuy của mỗi người từ một cầu hóa thành bảy, liên miên không dứt, nội lực hùng hậu làm cho Hoàng Di Nguyệt không ngừng chuyển hướng!
Vòng vây lại thu nhỏ, chẳng biết từ lúc nào, bảy người đã đem bọn người Mộc Thanh Lưu vây vào giữa. Bảy người phối hợp thiên y vô phùng (hoàn hảo không chút kẽ hở), từ bất luận một góc độ nào cũng đều vô pháp đột phá phong tỏa!