Tiểu Tình cười tít mắt đứng
trong vườn hoa, tưởng tượng mùa xuân năm sau, nơi đây sẽ là biển hoa rực rỡ, tưởng tượng sau này gia đình, con cái của mình sẽ vui đùa hạnh phúc ở đây… Cô không thể ngờ rằng mình chỉ được nhìn thấy những mầm cây đó gieo xuống đất nhưng
lại không được tận mắt nhìn thấy một bông hoa nào.
1
Nhà mới chính là biệt thự liền kề ở khu Long Phụng, Tiểu Tình đã chọn mấy công ty trang
trí, mức trang trí dự kiến đều trên dưới ba mươi vạn. Tiểu Tình lẩm nhẩm
trong lòng: Mẹ Hải Châu chỉ cho ba mươi vạn, nếu dùng
toàn bộ số tiền này vào việc trang trí nhà thì những chuyện khác
sẽ chẳng biết làm thế nào. Thế nên Tiểu Tình bàn bạc với Hải Châu:
- Chúng mình chịu khó một
chút, tìm người nào làm khoán tất cả có thể tiết kiệm được mấy vạn liền!
Bây giờ Hải Châu bắt đầu phải đi tiếp khách nhiều hơn, gần như tối nào cũng đi tiếp khách. Anh thấy Tiểu Tình nói vậy, không nói một
lời mà lấy điện thoại gọi điện cho mẹ, báo cáo tình hình. Sau khi cúp máy, anh
nói với Tiểu Tình:
- Mẹ anh nói rồi, công ty trang trí sẽ tìm giúp chúng ta.
Tối hôm ấy, Hải Châu uống say mèm, anh gọi điện cho Tiểu Tình:
- Lúc nãy mẹ gọi điện cho anh, nói là cuối cùng quyết định đặt của công ty trang trí
Đại Hoa, tất cả là mười vạn.
Tiểu Tình ngạc nhiên đến
nỗi nói không nên lời:
- Mười vạn? Của trên trời
rơi xuống?
Hải Châu nói không rõ
ràng:
- Giám đốc của Đại Hoa là
bạn thân của bố anh. Chỉcần bố anh nói một câu ông ấy sẽ chạy đến, can tâm tình nguyện trang trí cho chúng ta…
Nhưng bố anh không nhận, nhất định phải trả tiền vốn cho ông ấy…
Đầu dây bên kia rất ồn ào, Tiểu Tình nghe thấy có người nói: “Uống rượi uống rượi, lúc này
không chơi gọi điện thoại cho vợ”. Lúc ấy, Tống Huy lấy điện
thoại, nói với Tang Tiểu Tình:
- Em dâu, Hải Châu ở cùng với anh, uống hơi quá chén. Yên tâm, sau khi kết
thúc anh sẽ đưa cậu ấy vềnhà an toàn… - Vẫn
chưa nói hết câu đã bị Hải Châu giật điện thoại:
- Chuyện của đàn ông phụ nữ đừng có quản! – Sau đó cúp máy.
Hơn một giờ đêm, Tiểu Tình bị tiếng chuông điện thoại làm cho giật mình tỉnh giấc.
Cô nhấc máy, nghe thấy giọng nói say xỉn của Hải Châu:
- Vợ à, anh nhớ em. Nếu không có em anh sẽ không sống được.
Đầu dây bên kia ù ù,
tiếng gió rất to, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng còi ô tô gào thét bên đường, kèm
theo tiếng hét khó nghe của Hải Châu:
- Tiểu Tình, ngày mai
chúng mình đi đăng kí! - Anh nói rồi bắt đầu hát - Nếu em muốn lấy chồng, không
được lấy người khác, nhất định phải lấy anh!
Tiểu Tình vừa tức vừa
buồn cười:
- Anh đang ở đâu? Mấy giờ rồi mà còn chưa về nhà ngủ!
Hải Châu khóc hu hu:
- Tiểu Tình, anh nhớ em, em không được rời xa anh.
- Sao em có thể rời xa anh được? Mau về nhà đi, đừng để em lo lắng. - Tiểu Tình
dịu dàng an ủi.
Hải Châu tiếp tục khóc:
- Hôm nay, cuối cùng hôm
nay họ đã mở miệng rồi… Huhuhu… Tống Huy giới thiệu công việc cho
anh là có mục đích, sếp của bọn anh đối xử với anh tốt nhưthế cũng là có mục đích. Họ muốn bố anh mua thiết bịcủa công
ty họ, cuối cùng hôm nay đã mở miệng rồi, cái đuôi cáo cuối cùng cũng lòi ra… Huhu…
Tối nay ăn cơm, họ dùng thủ đoạn mềm dẻo với anh,
chuốc rượi cho anh bắt anh gọi điện cho bố. Tiểu Tình, anh chẳng làm được việc
gì cả, đi đến đâu cũng không thoát khỏi cái bóng của bố…
Tiểu Tình nhíu mày, nghĩ
một lúc rồi nói với Hải Châu:
- Ngoan, có chuyện gì
ngày mai hãy nói, bây giờ anh mau về nhà ngủ đi. Anh đang ở đâu? Có cần em ra đón không?
- Không cần, muộn rồi,
con gái ra ngoài không an toàn, anh sắp đến rồi. - Hải Châu nói rất rõ ràng,
sau đó lại lớn tiếng hát - Tang Tiểu Tình anh yêu em, anh yêu em Tang Tiểu
Tình, Trương Hải Châu yêu Tang Tiểu Tình nhất, đồ đồ la mi pha pha đố…
TTT
Hôm sau là cuối tuần,
Tiểu Tình không yên tâm vềHải Châu nên sáng sớm đã đến nhà Hải Châu.
Đứng trước cửa nhà Hải
Châu, Tiểu Tình bắt đầu thấy căng thẳng, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Trương Kiếm Long đi công tác, mẹ Hải Châu đang ngồi trên
chiếc sofa ngoại cỡ uống trà. Tiểu Tình cung kính chào một tiếng:
- Cháu chào cô!
Mẹ Hải Châu không ngẩng đầu, dường như đang nói với tách trà
trên tay:
- Ngồi đi, Hải Châu vẫn
đang ngủ, chờ một chút.
Tiểu Tình “vâng” một
tiếng rồi ngồi ngay ngắn trên ghế. Hai người không nói gì, không khí dường
nhưngưng đọng, khiến người ta rất khó chịu. Mẹ Hải Châu vẫn thư thả uống trà, chân đi đôi dép thêu hoa màu tím, để lộ bàn chân trắng nõn. Bà ta thật biết cách chăm sóc da,
mấy đường gân màu xanh có thể lờ mờ nhìn thấy. Còn Tiểu Tình thì ngồi thẳng người, muốn
dịch mông cũng phải nhẹ nhàng cố gắng không gây ra tiếng
động.
Mẹ Hải Châu đứng dậy lấy thêm nước vào tách trà bạc hà trên tay, cuối cùng
quay sang nhìn Tiểu Tình, vừa nhìn lại thấy có vấn đề:
- Hình như dạo này cô đen đi, phải đi dưỡng da đi, Hải Châu nhà chúng tôi là con
trai mà còn trắng nõn ra.
Một câu nói hay như thế mà lại thành ra ý muốn nói Tiểu Tình không xứng với
Hải Châu. Tiểu Tình ấm ức trong lòng nhưng ngoài miệng lại không dám mạo phạm
mẹ chồng tương lại, chỉ gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.
- Không còn sớm nữa, đi
xem xem Hải Châu đã dậy chưa. - Mẹ Hải Châu nói tiếp.
Tiểu Tình như trút được gánh nặng, rời khỏi phòng khách như chạy trốn. Vừa mới đi lên cầu thang, đột nhiên mẹ Hải Châu nói:
- Khoan đã, giờ sinh tháng đẻ của cô là bao nhiêu, tôi tìm thầy tính cho cô và Hải
Châu.
Tiểu Tình nghĩ thầm, mẹ ơi, thời đại nào rồi mà kết hôn còn tính giờ sinh tháng đẻ. Cô nói thật:
- Cháu sinh ngày 12 tháng
5 năm 1981, nhưng mẹcháu không nhớ cháu sinh vào lúc mấy
giờ.
Mẹ Hải Châu nhíu mày:
- Trời ơi, không có giờ sinh thì không xem chuẩn đâu!
Thấy Tiểu Tinh vẫn đứng ở cầu thang, bà thở dài và nói:
- Đi đi, đi đi, haizzz,
chưa thấy bố mẹ nào sơ ý nhưthế, ngay cả giờ sinh của con gái cũng không nhớ.
Tiểu Tinh lè lưỡi, nhanh
chóng chui vào phòng Hải Châu. Hải Châu đã tỉnh, đang nằm ngây trên giường.
Tiểu Tình bước lại:
- Thiếu gia, dậy rồi à!
Mẹ anh là bà lớn, sao lại mê tín thế? Còn tìm thầy xem
bói cho chúng ta!
Hải Châu cười rồi vươn
vai:
- Mặc kệ bà, tối nào bà cũng tụng kinh niệm Phật! Bốanh càng làm quan to thì mẹ anh càng mê tín. Đúng rồi, sao em lại đến đây?
- Nửa đêm nửa hôm anh gọi
điện cho em, vừa khóc vừa làm ầm lên. Em không yên tâm, vừa mở mẳt ra đã vội chạy đến thăm anh.
- Thật sao? – Hải Châu tỏ ra mơ màng, rõ ràng là không còn nhớ gì nữa.
- Ừ cũng không có gì. Anh nói cuối cùng Tống Huy đã mở miệng tìm bố anh làm chuyện gì đó?
- Đúng vậy, à, anh nhớ ra rồi, họ muốn bố anh mua thiết bị của họ.
- Anh nhận lời rồi à? –
Tiểu Tình lo lắng hỏi.
- Chẳng qua là chuyện nhỏ sao, anh gọi một cuộc điện thoại, bố anh đồng ý luôn. Dù sao
thì mua của ông Trương cũng là mua mà mua của ông Lí cũng là mua, anh chỉ thuận nước chèo thuyền thôi. Huống hồ Tống Huy và xếp anh đối
xử với anh rất tốt! Anh nói với Tống Huy rồi, tiếp đó xem
họ biểu hiện thế nào, nếu họlàm ăn được
thì sau này sẽ có rất nhiều vụ làm ăn với điện lực! –
Hải Châu đắc chí nói với Tiểu Tình, hoàn toàn khác với dáng vẻ buồn chán ngày hôm qua.
Đôi mắt của Tiểu Tình
xuất hiện vẻ lo lắng:
- Hải Châu, anh không
thấy như vậy là không thích hợp sao? Bọn họ đang lợi dụng anh, nếu anh không phải là con trai của Trương Kiếm Long
thì những kẻthấy lợi quên nghĩa ấy nhất định sẽ đá đít anh.
- Haha, nhưng vấn đề là anh chính là con trai của Trương Kiếm Long. Hơn nữa là con trai duy
nhất. Một câu nói của bố anh có thể khiến công ty họ phát triển hay phá sản, một chữ kí có thể làm cho họ phát tài!
Hải Châu vươn vai rồi
nhảy xuống giường:
- Cưng à, hôm nay chúng
ta đi mua nhẫn nhé.
Mẹ Hải Châu nghe nói hai người muốn đi mua nhẫn kim cương liền ngăn lại:
- Ở đây kim cương vừa đẳt vừa không có nhiều mẫu. Lát nữa
mẹ gọi điện thoại cho cô con, bảo cô ấy gửi từNam Phi về.
- Trời ơi, con muốn mua gì mẹ cũng không cho, đúng là! – Hải Châu nửa làm nũng nửa
tức giận.
- Cô nói đúng đấy ạ, Nam Phi sản xuất kim cương, chúng ta cần gì phải mất tiền oan ở đây. - Tiểu Tình khẽnói.
Hiếm khi mẹ Hải Châu nhìn Tiểu Tình bằng ánh mắt tán thưởng, bà nói:
- Comple và váy cưới cũng
đừng mua ở đây, tuần sau hai đứa đi Hồng Kông một chuyến, mẹ bảo bố đặt vé máy bay cho hai đứa.
2
Chả trách người xưa coi quan cao lộc hậu là mục đích cuối cùng của việc học,
Tiểu Tình cảm nhận một cách sâu sắc: Có quyền có tiền đúng là làm gì cũng dễ.
Kết hôn là chuyện đại sự của đời người, bao nhiêu chuyện phải lo lắng, nhưng vì
có quyền và tiền hỗ trợ nên chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió.
Một cặp nhẫn kim cương
1.5 cara, độ thuần rất cao, chế tác vô cùng tinh xảo, giá
thị trường ít nhất phải hai mươi vạn nhưng mẹ Hải Châu chỉ bỏ ra năm vạn là mua được.
Comple mà Hải Châu mặc
trong hôn lễ vẫn là Burberry mà anh thích nhất, váy cưới của Tiểu
Tình là nhãn hiệu Vera Wang nổi tiếng. Đúng là hàng hiệu, mẫu mã đơn giản nhưng
lại ẩn chưa sự quý phái sang trọng đặc
biệt. Lúc mặc thử, Tiểu Tình soi mình trong gương, không dám tin rằng cách đó
không lâu, mình vẫn vì chuyện vay bốn vạn tệ mà sứt đầu mẻ trán.
Bà chủ của công ty tổ chức tiệc cưới tốt nhất thành phố này là bạn chơi bài của mẹ Hải Châu, nghe nói Hải
Châu sắp kết hôn, lập tức vỗ ngực đảm bảo:
- Nhất định phải tổ chức cho cháu trai một buổi hôn lễ sang trọng nhất, đẳng cấp
nhất.
Hoa hồng, hoa lan chuông,
bách hợp dùng trong hôn lễ đều đã đặt xong, một ngày trước khi diễn ra hôn lễ sẽđược chuyển từ Vân nam theo đường hàng không. Xe cưới là xe
Rolls-Royce, đoàn xe đi cùng là Audi A6 màu đen, về sau Trương Kiếm Long nghĩ rằng Rolls-Royce quá khoa trương, đổi sang
Volvo S80.
Khách sạn quốc tế Vân Đỉnh, những ngày đẹp đều đã bị đặt hết, không biết
Trương Kiếm Long tìm người nào mà lại lấy được một ngày không thể đẹp hơn được nữa là ngày mồng một tháng mười, hai mươi hai bàn tiệc, sau
khi giảm giá, mỗi bàn 3.888 tệ, được ăn tôm hùm và vây cá.
Phòng cưới cũng được
trang trí gấp rút, thời gian hoàn thành nhanh đến không thể tin được, căn phòng nhỏ bé biến thành cung điện sang trọng, lộng lẫy.
Tiểu Tình và Hải Châu ăn
cơm với lãnh đạo của công ty cây xanh, vô tình nhắc đến vườn hoa nhỏ của mình, muốn trồng ít hoa cỏ. Giám đốc Quan, người tự xưng là “chuyên gia cây xanh” lập tức nhiệt tình đứng ra:
- Chuyện nhỏ, cứ để tôi!
Ngày hôm sau, Tiểu Tình
đang ở trong phòng cưới, cùng với kiến trúc sư thảo luận về bản thiết kế, giám đốc Quan gọi điện thoại đến:
- Cô Tang, chúng tôi
chuyển một số cây cảnh đến, nhà cô là nhà số mấy ở khu Long Phụng?
- Hả? Ông đến thật sao?
Để tôi ra đón ông.
Tiểu Tình cầm điện thoại
chạy ra cửa, bỗng chốc sững người vì ngạc nhiên. Bên ngoài là một chiếc xe tải
Cummins rất to, trên xe là cây xanh mỡ màng, trong đó có một cây
tán cao chọc trời. Tang Tiểu Tình kinh ngạc: Nhà chúng tôi là vườn cây sao? Là
nông trường sao?
Lúc ấy, thân hình to béo của giám đốc Quan bước xuống từ một chiếc xe màu đen bên đường, ông ta cười và nói:
- Cũng không biết vườn
hoa nhà cô to thế nào, tôi bảo công nhân chuẩn bị các loại cây cho cô.
Sau đó ông ta nhìn vườn
hoa của Tiểu Tình, ngạc nhiên nói:
- Biệt thự liền kề này là phòng cưới tổng giám đốc Trương chuẩn bị cho con trai sao? Tổng giám đốc Trương đúng là quá thanh liêm, quá thanh
liêm, đại công tử kết hôn, dù gì cũng phải sống trong biệt thựriêng chứ!
Tiểu Tình khoanh tay đứng
cạnh, thầm nghĩ ông nịnh tổng giám đốc Trương cũng vô ích, tôi sẽ không nói lại với ông ấy đau.
Các công nhân quả thực rất chuyên nghiệp, họ chỉnhìn qua vườn hoa nhà
Tiểu Tình, liền lấy trên xe mấy mầm cây. Cây quế, cây đào, cây lộc vừng trồng
dưới chân tường. Trong chậu hoa thì trồng hoa lan, hoa nhài, hoa nguyệt quế và hoa hải đường. Giàn hoa ở góc đông bắc thì trồng hoa giấy. Một chú quấn khăn mặt trắng trên đầu
nói với Tiểu Tình:
- Đến mùa xuân năm sau,
hai người có thể hóng mát dưới giàn hoa được rồi.
Tiểu Tình cười tít mắt
đứng trong vườn hoa, tưởng tượng sau này gia đình, con cái của mình sẽ vui đùa hạnh phúc ở đây… Cô không thể ngờ rằng mình chỉđược nhìn thấy những mầm cây đó gieo xuống đất nhưng lại
không được tận mắt nhìn một bông hoa nào.
TTT
Tiểu Tình muốn nhờ Diệp Thuần làm phù dâu, vốn tưởng rằng cô sẽ nhận lời ngay nhưng không ngờ sau khi nghe cô nói, Diệp
Thuần sững người, ấp úng từchối:
- Hả? Có thể mình… mình phải về quê.
- Mình kết hôn cậu không
đến? Cậu dám! – Tiểu Tình nói đùa – Mình kết hôn ngày mồng một tháng mười một,
ngày mùng hai cậu về cũng chưa muộn, cứthế nhé!
Vì chuyện này, Diệp Thuần
vô cùng phiền muộn. Trương Kiếm Long trêu cô:
- Sợ gì? Người ta nói làm phù dâu ba lần mới không lấy được chồng, em mới làm
một lần đã sợ rồi à?
Diệp Thuần ném chiếc gối
vào người ông:
- Phù dâu là người tình
của bố chồng, ông không thấy nực cười sao?
Trương Kiếm Long bị gối ném vào người, giơ tay đầu hàng:
- Bà cô của tôi, em đừng
nghĩ lung tung được không? Em là bảo bối của tôi, em làm phù dâu cho bạn thân
của em, hai chuyện này đừng có lẫn lộn với nhau.
- Được, đây là ông nói
thế, ngày Hải Châu kết hôn, nhất định em sẽ để cho mọi người nhìn thấy ông yêu em như thế nào! – Diệp Thuần lẩm nhẩm trong miệng.
Trương Kiếm Long ôm cô
vào lòng:
- Đừng giận nữa, cục
cưng, tôi mua xe cho em, coi như là đền tội, được không?
Thích xe gì nào?
- Benz, BMW! – Diệp Thuần
vẫn còn giận.
Không ngờ Trương Kiếm Long nghiêm túc nói:
- Em chọn biển số rồi nói với tôi, tôi đi làm.
Diệp Thuần trợn tròn mắt:
- Ông giàu thế sao? Ông lấy tiền ở đâu? Không phải là nguồn gốc không rõ ràng chứ!
- Haizzz, đúng là tôi
phải gọi em là bà cô rồi. Cái gì mà nguồn gốc không rõ ràng, em có biết đây là
chuyện nghiêm trọng thế nào không, sau này không được nói lung tung đấy! –
Trương Kiếm Long làm ra vẻ định đánh cô, Diệp Thuần cười khì khì tránh đi.
- Em không thoát khỏi
lòng bàn tay của tôi đâu! – Trương Kiếm Long làm ra vẻ hung thần gian ác.
- Được rồi, được rồi, em
đầu hàng, em thỉnh tội với Như Lai! – Diệp Thuần xin tha.
- Cưng à, mua xe rồi xin
thôi việc được không? – Trương Kiếm Long nghiêm túc nói – Em nghĩ xem, một
phóng viên nhỏ ở toà soạn, suốt ngày đi BMW đi làm, người ta sẽ nghĩ như thế nào?
- Thế thì có gì, chẳng phải Triệu Vân cũng đi BMW sao? – Diệp Thuần thấy
Trương Kiếm Long lại nhắc đến chuyện thôi việc, không kìm được tức giận nói.
Bỗng nhiên nhắc đến Triệu
Vân, Trương Kiếm Long thấy lòng nhói một tiếng, ông nghiêm túc nói:
- Diệp Thuần, lúc nãy em
hỏi tôi tiền của tôi có phải là nguồn gốc không rõ ràng không. Tôi có thể khẳng định với em rằng: Đúng vậy. Quan trường cũng có quy định ngầm, em
không tuân thủ thì em không thể trụvững trong đó được,
người khác sẽ đề phòng em, bài trừ em, em sẽ vĩnh viễn không có ngày mở mày mởmặt.
- Nhưng, như thế là phạm pháp! – Giọng nói của Diệp Thuần run run.
- Cưng à, còn phải xem vào
vận may, cho đến bây giờ, có thể nói là tôi rất may mắn.
Sau này em đừng hỏi những chuyện này nữa, em biết càng ít càng tôt. Bây giờ em hiểu vì sao tôi muốn em thôi việc rồi chứ? Con người ai cũng có tính
sĩ diện. Mọi người đều là nhân viên làm công ăn lương, đột nhiên em có tiền, ở nhà đẹp, đi xe xịn, nhất định sẽ có người đứng sau giở trò với em, chuyển sang vòng xã giao khác, bắt đầu lại
từđầu, em sẽ thấy thoải mái hơn. Hãy tin tôi, kinh nghiệm của tôi
phong phú hơn em.
- Vậy, vậy ông cho em suy
nghĩ một chút, em không cần xe đâu, dù sao thì bắt xe cũng rất tiện. – Diệp
Thuần có chút căng thẳng, tim đập thình thịch, cô vẫn chưa thể chấp nhận được chuyện nghiêm trọng thế này.
3
Tiểu Tình bận rộn chuẩn
bị hôn sự, cô không phát hiện gần đây bạn thân rất nhiều
tâm sự, nhưng Triệu Vân thì đã phát hiện ra. Cô ta không chỉ một lần hỏi dò Diệp Thuần:
- Dạo này không đi xem
mặt à? Tôi giúp cô giới thiệu bạn trai nhé!
Diệp Thuần chỉ cười nhạt:
- Thôi ạ, chuyện này phải xem duyên phận, tôi chán ngấy với chuyện xem mặt rồi.
Triệu Vân tiếp tục cuộc
hẹn một tuần một lần với Trương Kiếm Long. Cơ thể của họ hết sức hài hoà, mỗi lần đều vô cùng hoàn mĩ, cô
nguyện dùng bất kì cách nào để ông vui. Trương Kiếm Long cũng rất xúc động, chủ động bày tỏ sẽ giúp đỡ Triệu Vân trong công
việc. Nhưng Triệu Vân càng ngày càng lún sâu đã từ chối:
- Em không cần gì cả,
những gì cần có em đã có, anh cho em thêm một chút thời gian là được.
Để bày tỏ lòng quyết tâm, thậm chí ngay cả hoạt động quảng cáo mà Trương Kiếm Long đã phê chuẩn Triệu Vân cũng
không làm. Vì chuyện đó mà Triệu Vân bị lãnh đạo phê bình, nhưng
cô không hối hận, cô có cảm giác dường như mình quay trở về tuổi hai mươi, đơn thuần yêu một người đàn ông, đêm
nào cũng nhớngười ấy, không hề có bất kì điều kiện nào.
Mỗi lần Trương Kiếm Long
tắm, Triệu Vân đều xem trộm điện thoại của ông. Vì bà Trương cũng thường vô
tình hay cố ý xem điện thoại của Trương Kiếm Long, vì thế ông đặc biệt chú ý chuyện này, nhật kí cuộc gọi và tin nhắn đều xóa
sạch. Số điện thoại của Diệp Thuần được lưu trong điện thoại
của ông với cái tên “Tiểu Diệp tòa soạn”, còn mình thì chỉ là một chữ “Triệu”. Triệu Vân vừa vui vừa thấy mình thật nực cười
vì ghen với một con bé dưới quyền mình.
Khi triển lãm bất động
sản nhà ở sắp kết thúc, kết quả bình chọn giải Oscar của tòa soạn cũng ra lò. Tất cảnhững đơn vị tham gia đều giành được giải. Công ty bất động sản Kim Thành của Thành
Cương nhận được giải nhất về môi trường.
Triệu Vân sai Tiểu Tình
đến nhà in bên đường đặt cúp cho những đơn vị đoạt giải, đúng lúc Tiểu Tình muốn đến công ty tổ chức tiệc cưới chọn màu thiệp cưới nên vui vẻ nhận nhiệm vụ, xách túi xách đi luôn.
- Chọn loại rẻ nhất nhé! – Giọng nói của Triệu Vân vang lên từ phía sau.
Lúc chờ người tư vấn ở công ty tổ chức tiệc cưới, Tiểu Tình
tính toán sơ qua. Tiền trang trí mẹ Hải châu thanh toán, dù sao có trả hay không cũng không biết
vì lúc trang trí, giám đốc quản lí thi công một ngày nói tám lần câu: “Công ty
chúng tôi không thể lấy của nhà cô một đồng nào”. Đi Hồng Kông mua quần
áo, nhẫn cưới, đặt khách sạn… Những khoản này đều lấy trong thẻngân hàng nhà
Hải Châu đưa cho. Hiện nay trong thẻvẫn còn hơn ba vạn. Trang điểm cô dâu, làm
tóc, mua quần áo lót, mua giày, mua đồ trang trí trên giường
Tiểu Tình dùng tiền của mình, tiêu hết khoảng hơn hai vạn.
Tiểu Tình nhẩm tính,
những gì cần làm đều đã làm, những gì cần mua đều đã mua, cũng chẳng còn gì cần
đến tiền nữa. Hai tấm thẻ cộng lại, vẫn còn dư khoảng mười vạn. Tiền khách sạn có thể thanh toán bằng tiền mừng, có lẽ còn có thể kiếm được một khoản. Cô tính tiền mà thấy rất vui, gọi điện thoại cho
Hải Châu thông báo. Nào ngờ Hải Châu đang cùng lãnh đạo tập đoàn thịsát công ty
con, anh khó chịu nói:
- Anh đang bận! – Rồi cúp
máy.
Tiểu Tình khẽ nhíu mày, nỗi lo về Hải Châu lại trào dâng trong tim. Cô nghĩ một lúc,
nhắn tin cho Hải Châu:
- Bận là tốt nhưng nhất
định phải kín đáo, đừng nói những lời quá mức, đừng làm những chuyện quá đáng.
– Hải Châu không nhắn lại.
Tối hôm ấy, Tiểu Tình đến ngân hàng chuyển một phần tiền trong thẻ của Hải Châu sang thẻ của mình, cóp đủ mười vạn đưa cho mẹ,
- Cứ để chỗ mẹ, để ở chỗ con tiêu lung tung cũng hết.
Mẹ Tiểu Tình thấy tiền là sáng mẳt, thấy tiền là vui vẻ, mở hết tủ này rồi lại kéo ngăn kéo kia:
- Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ giữ giúp con gái.
Phan Lộ Lộ gọi điện tìm Tiểu Tình nói chuyện. Tiểu Tình thư thái ngồi trên sofa, kể cho Phan Lộ Lộ nghe kết hôn phải mua những thứ gì, những thứ ấy mua ởđâu, nhãn hiệu gì, giá thị trường là bao nhiêu, mình bỏra bao nhiêu tiền…
Đầu dây bên kia phối hợp
rất ăn ý, ngạc nhiên thốt lên rồi lại thở dài, cuối cùng Phan Lộ Lộ nói một câu:
- Chị Tiểu Tình, em đố kị với chị. – Mặc dù là lời nói đùa nhưng lại ẩn chứa vẻ ngiêm túc.
- Ngày hôm sau đi làm, vì
phải đến công ty bất động sản Kim Thành làm việc nên hơn mười giờ Tiểu Tình mới đến tòa soạn. Diệp Thuần kéo cô sang một bên:
- Cậu không có mắt nhìn
người hay là bị hạnh phúc làm cho mê muội đấy hả?
- Sao thế? – Tiểu Tình
không hiểu.
- Có phải là cậu đã kể hết cho Phan Lộ Lộ nghe vềnhững thứ chuẩn bị cho đám cưới? Sáng sớm ngày hôm nay cô ta đã tuyên truyền giúp cậu rồi,
nhẫn kim cương hai mươi vạn cậu chỉ cần bỏ ra năm vạn là mua được, vé máy bay đi Hồng Kông mua váy cưới cũng là do
bốchồng thanh toán, chỉ cần bỏ ra một vạn là đặt đươc hai mươi hai bàn ở khách sạn quốc tế Vân Đỉnh…
- Nói linh tinh, một vạn
đó là tiền đặt cọc, hôm tổchức hôn lễ sẽ trả toàn bộ. – Tiểu Tình tức đỏ mặt.
- Tóm lại cô Phan miêu tả bố chồng cậu là phần tử sa đọa, Hải Châu là kẻ phá gia chi tử, cậu là kí sinh trùng. – Diệp Thuần khẽ nói với Tiểu Tình – Con ranh này lòng dạ đen tối, cậu đừng có mà cái gì cũng kể hết với nó.
- Mẹ kiếp, cô ta đố kị với mình thì cũng đi tìm người mà làm kí sinh trùng
đi, hay là đến tìm bố chồng mình mà kí sinh, đồ rỗi hơi nói năng bừa bãi. – Tiểu Tình tức giận nói.
Một câu nói vô tình của
Tiểu Tình khiến Diệp Thuần nghe mà đỏ mặt, hít một hơi thật
sâu, dường như muốn nói với Tiểu Tình điều gì đó nhưng cuối cùng
không nói gì, quay người đi về chỗ ngồi của mình.
TTT
Mẹ Hải Châu là người rất cẩn thận, bà nói với con trai và con dâu tương
lai:
- Hai con có tất cả bốn mươi vạn, bây giờ chắc vẫn còn dư mười vạn chứ.
Hải Châu không cầm tiền
cũng không quan tâm đến việc chi tiêu, tùy tiện nói:
- Hết rồi, hết rồi, tiêu
hết rồi, mẹ cho thêm đi.
Tiểu Tình thấy mẹ Hải Châu lườm con trai, sợ mẹchồng hiểu nhầm là mình
dạy Hải Châu nói như thế, vội váng nói thật:
- Đúng ạ, vẫn còn mười vạn.
Mẹ Hải Châu nhìn Tiểu Tình với ánh mắt đầy ẩn ý:
- Số tiền này không cần trả lại chúng ta nữa, đưa cho nhà thông gia đi. Bố mẹ con kiếm tiền cũng không dễdàng, có thể bỏ ra mười vạn chứng tỏ họ đã tận tâm tận lực rồi.
Tiểu Tình không dám tin
vào tai mình: “Đây không phải là phong cách của mẹ chồng tương lai, bà ta bị ốm sao? Lương tâm thức
tỉnh hay ban phát lòng từ bi?”
Tiểu tình còn muốn nói gì
đó nhưng mẹ Hải Châu mỉm cười xua tay:
- Được rồi, cứ làm như thế đi, tối mai mời bố mẹ con đến nhà ăn bữa cơm nhé! Sắp kết hôn rồi, chúng ta vẫn chưa gặp nhà
thông gia!
Tiểu Tình không hiểu gì
cả, nhưng cô chỉ tin một điều: Khi kẻ địch mỉm cười với bạn, chứng tỏ màn tấn công kịch liệt
hơn sắp sửa bắt đầu.
4
Quả nhiên không sai chút nào.
Ngày hôm sau, để đến cuộc hẹn, bố mẹ Tiểu Tình đã đặc biệt mặc quần áo thật lịch sự. Bố Tiểu Tình còn ra tiệm cắt tóc đầu ngõ cắt tóc cạo râu. Trên đường đi,
mẹTiểu Tình có chút căng thẳng, không ngừng hỏi con gái:
- Mẹ mặc chiếc áo màu xanh ngọc này có màu mè quá không? Đôi giày da này mẹ mua ở chợ Kim Kiều, bốn mươi năm tệ một đôi, mẹ chồng con có nhận ra là hàng rẻ tiền không? Chắc chắn là đến nhà họ phải cởi giầy, bố con bị thối chân thì làm thế nào?
Đột nhiên bà như nhớ ra điều gì đó, gào lên với bốTiểu Tình:
- Bây giờ ông cởi giày ra, giơ ra ngoài cửa cho nó bay mùi.
Bố Tiểu Tình cũng rất căng thẳng, coi lời nói của vợlà mệnh lệnh, lập tức ấn cửa xe, cởi giầy, bỏ giày ra ngoài cho bay mùi.
- Trời ơi! – Mẹ Tiểu Tình cau mày bịt mũi – Thối chết đi được.
Sắp đến nhà Hải Châu, nào
ngờ đường Quảng Châu lại tắc đường, mẹ Tiểu Tình lại bắt đầu căng thẳng:
- Chết thật, thế này thì muộn mất, lần đầu tiên gặp đã đến muộn thì không hay, Tiểu Tình,
mẹ thấy chúng ta đi bộ thì nhanh hơn.
Tiểu Tình bị làm phiền đến mức cảm thấy bất an, gào lên với mẹ:
- Đi bộ thì vứt xe đi đâu?
- Tìm đại chỗ nào đó đỗ tạm. – Thấy con gái có tâm trạng, mẹ Tiểu Tình nhẹ nhàng nói.
- Ở chỗ này để xe một giờ mất chín tệ, có đỗ không? Nếu mẹ muốn đỗ thì đỗ! – Tiểu Tình khó
chịu nói.
- Thế thì thôi! – Mẹ Tiểu Tình khẽ lẩm nhẩm, quay sang nhìn
thấy bố Tiểu Tình vẫn đang phơi giày, lập tức cất cao giọng
nói:
- Đầu óc ông có vấn đề à? Sắp đến nơi rồi, còn không mau đi giày vào đi!
TTT
Đến nhà Hải Châu, bố mẹ Hải Châu rất lịch sự, ba người đứng ở cửa tiếp đón:
- Xin mời! Xin mời! – Mẹ Hải Châu mặc chiếc áo len màu trắng sữa và chiếc quần màu be chất đẹp
rất hợp với tuổi, đoan trang nho nhã, tuy vẻ mặt tươi cười nhưung vẫn
có một khoảng cách, giống như một quý bà sang trọng.
Mẹ Tiểu Tình thầm hối hận trong lòng vì mặc chiếc áo quá màu mè nhưng ngoài
mặt vẫn cố tỏ ra mình không phải ngừoi hèn kém:
- Chào ông bà thông gia!
– Bố Tiểu Tình thì ra sức xoa tay, chỉ biết cười.
Vì còn phải tiếp khách
nên Trương Kiếm Long chỉngồi uống trà một lúc rồi đi trước, không ngừng xin
lỗi:
- Xin lỗi ông bà, hôm nay
lãnh đạo tỉnh mời cơm, quả thực không thể từ chối được…
Bố Tiểu Tình lập tức đỡ lời:
- Lãnh đạo đúng là bận
rộn, cứ mặc kệ chúng tôi, không sao, không sao!
Mẹ Tiểu Tình lườm chồng, trách ông tự coi nhẹmình, sau đó mỉm
cười nói với bố Hải Châu:
- Sau này là thông gia
rồi, sẽ thường xuyên gặp nhau, người một nhà không cần khách
sáo.
Nghe câu nói này, mẹ Hải Châu không khỏi nhíu mày.
Đồ ăn đặt ở nhà hàng, có người mang tới. Mẹ Hải Châu gắp thức ăn, mời rượi bố mẹ Tiểu Tình bằng lòng nhiệt tình hiếm có của mình. Thấy mọi người đều đã
ăn xong, mẹ Hải Châu ân cần nói:
- Thêm chút đồ tráng miệng nữa không?
- Không cần đâu, không
cần đâu! – Bố Hải Châu miệng vẫn còn nhai chả mực, không ngừng xua tay – Chúng tôi ăn no lắm rồi.
Mẹ Tiểu Tình bổ sung bằng một câu nói học trong sách vở:
- Quả thực là quá thịnh soạn, cảm ơn sự tiếp đón của bà thông gia.
- Hải Châu, con đưa Tiểu
Tình lên trên chơi, người lớn cần bàn chút chuyện. – Mẹ Hải Châu nói với con trai.
Hải Châu đã ăn no, đang
nhàm chán vì không biết làm gì, thấy mẹ nói như vậy, lập tức kéo Tiểu Tình lên tầng chơi game. Nhưng Tiểu Tình lại có
chút bồn chồn bất an: Hôm nay mẹ chồng tương lai nhiệt
tình nhưvậy, không biết có ý đồ gì.
Mẹ Hải Châu tươi cười nhìn bóng con trai và Tiểu Tình biến mất ở góc rẽ cầu thang, quay sang nói với mẹTiểu Tình:
- Người lớn chúng ta nói
chuyện một chút.
Lời nói ấy ẩn chứa khí thế của người trên với người
dưới, nói đến đây liền chuyển chủ đề nói chuyện:
- Thật sự tôi rất thích Tiểu Tình, vừa thông minh vừa giỏi giang, không biết là
hơn Hải Châu nhà chúng tôi bao nhiêu lần.
Mẹ Tiểu Tình không biết bà thông gia có ý gì, chỉcười trừ, bố Tiểu Tình nói theo:
- Hải Châu cũng rất tốt,
rất hiểu chuyện, rất biết cách sống.
Nói chuyện phiếm một hồi,
cuối cùng mẹ Hải Châu đi vào vấn đề chính:
- Có một chuyện tôi không
biết có nên nói hay không?
Mẹ Tiểu Tình nói:
- Bà thông gia khách sáo
rồi, sắp thành người một nhà rồi, còn có cái gì mà nên nói không nên nói! Có
chuyện gì bà cứ nói thẳng, Tiểu Tình có khuyết điểm gì bà cũng nói với
chúng tôi, tôi sẽ xử lí nó!
- Là thế này, bây giờ rất thịnh hành kê khai tài sản trước khi kết hôn, dĩ
nhiên… Hải Châu và Tiểu Tình sẽsống đến đầu bạc răng long, nhưng tất cả mọi chuyện đều có ngộ nhỡ, đúng không? Ngộ nhỡ một ngày nào hai đứa chúng nó bất hoà, bây giờ làm kê khai để đềphòng sau này đỡ rắc rối.
Mẹ Tiểu Tình đỏ mặt rồi tái mặt, không nói một câu, đứng dậy gọi Tiểu
Tình:
- Tiểu Tình, chúng ta về!