Kiếm Có Lời Nói

Chương 25

Trong linh khí vốn tinh khiết cuồn cuộn như biển của núi Lăng Dương lại trộn lẫn một cỗ tanh chát, cánh hoa xanh thẳm của hoa thương khung vỡ đầy khắp núi đồi, lá sen của bích hồ Vạn Khoảnh chỉ còn lại một mảng tàn phá.

Huyền Long gầm một tiếng từ trên trời rơi xuống, bên ngoài lầu trúc nhỏ đã sập là loang lổ vết máu, còn có một chiếc huyền y bị thấm đẫm máu. Dưới chân Phong Thính Lan lảo đảo một cái, đưa tay nhặt lên huyền y trên mặt đất, hoa văn chìm màu vàng nhạt trên ống tay áo dính đầy máu đỏ tươi, chói đến hai mắt hắn đau đớn.

"Thần Quân..." Hai mắt Phong Thính Lan đỏ thẫm, nơi đây đã không còn khí tức của người nữa rồi. Lại là một tiếng rồng ngâm, Thiên Đế đích thân tới, nhìn thấy cảnh tượng này của núi Lăng Dương, mi tâm cũng nhíu chặt lại, quay đầu chất vấn Phong Thính Lan: "Ngươi không trông coi Thần Quân ở núi Lăng Dương, lại đi tới đâu?"

Lòng bàn tay của Phong Thính Lan nắm chặt huyền y, sắc mặt trắng bệch một mảng. Hắn chẳng qua chỉ rời đi một lát... Không, là hắn sơ suất, lúc đầu hắn đã đồng ý với Sư Yển Tuyết một khắc không rời, thế nào mà bối rối một lần lại rời đi ngay lúc này chứ. Đầu ngón tay của hắn lướt qua một góc rách nát của huyền y, bên trên còn lưu lại một chút khí tức của Ma Tộc.

"Ma Tộc... Ta muốn đi Nam Minh Lĩnh!" Phong Thính Lan nghiến răng nói. Nếu chủ của thiên hạ thần binh xảy ra chuyện gì, đại hoang nhất định sẽ sinh ra dị tượng, bây giờ núi Lăng Dương không có khí tức của Sư Yển Tuyết, nhất định là bị người của Ma Tộc bắt đi rồi. Hắn một khắc cũng không đợi được, thu huyền y vào trong tay áo, muốn đi về hướng của Ma Tộc.

Thiên Đế giơ tay áo lên, một chiếc khóa trói tiên(*) vàng nhạt lập tức phi ra, trói cứng Phong Thính Lan lại.

(*) Gốc là Khốn tiên tỏa.

"Phụ hoàng!" Phong Thính Lan giãy dụa, tức giận nói.

Ánh mắt của Thiên Đế lạnh như băng: "Liều lĩnh! Ngẩng đầu lên nhìn thử kiếp vân trên trời xem, bây giờ đại kiếp sắp đến, ngươi tưởng rằng vẫn còn là đánh lộn ầm ĩ ngày thường sao? Ma Tộc ẩn nấp ở Nam Minh Lĩnh nhiều năm như vậy, vì sao dám cả gan tới núi Lăng Dương gây hấn sinh sự? Liều lĩnh đi vào như vậy, há chẳng phải là tự tìm đường chết."

Phong Thính Lan không quan tâm nhiều như vậy: "Con đi Nam Minh Lĩnh cứu người trước, mọi người muốn ứng kiếp thế nào, thì tùy ý mọi người đi thương nghị. Con chỉ biết Thần Quân không đợi được, cũng không thể kéo dài được!" Khóa trói tiên xiết chặt, trói cứng đờ làm cho Phong Thính Lan cong đầu gối xuống, quỳ thẳng xuống mặt đất.

Thiên Đế một tay xách con trai lên, nói: "Đừng làm liều, ngươi chưa trải qua đại kiếp, không biết nông sâu. Cùng ta về Tử Tiêu thiên đình triệu tất cả Thần Tộc cùng đến Nam Minh Lĩnh đòi người." Phong Thính Lan trán đầy mồ hôi, vùng vẫy muốn nói chuyện, lại nghe thấy Thiên Đế nói: "Nếu ngươi thật sự đặt hắn vào trong lòng, thì sẽ không vào lúc quan trọng này rời khỏi cạnh hắn."

"Là sai lầm của con." Lòng Phong Thính Lan nóng như lửa đốt: "Phụ hoàng, người thả con đi trước, Ma Tộc thủ đoạn tàn nhẫn, bây giờ hắn như vậy sao có thể chịu đựng được!"

Thiên Đế buông mắt nhìn Phong Thính Lan một cái: "Ngươi xem thường Sư Yển Tuyết rồi, năm đó mười vị Ma Quân của Ma Tộc thì sáu tên chết ở trong tay hắn, nếu không có Thiên Đạo không cho phép, Ma Tộc đã sớm bị hắn san thành đất bằng rồi."

Phong Thính Lan cúi đầu xuống, một lúc lâu sau mới nói: "Phụ hoàng, ở trong mắt người hắn là chiến thần năm xưa làm Ma Tộc tử thương nặng nề. Cho dù bây giờ không thể so với năm đó thì cũng sẽ không trở thành chủ thần binh bị người khác tùy ý chém giết."

Lòng bàn tay của Thiên Đế hơi thả lỏng, Phong Thính Lan không biết cưỡng ép giãy khỏi khóa trói tiên từ lúc nào, chớp mắt đã trượt ra mấy trượng. Hắn đứng xa xa, đáy mắt một mảng ảm đạm, bả vai bị ghì ra vết máu, chầm chậm làm ướt huyền y: "Nhưng ở trong mắt con, hắn chỉ là một đạo lữ yếu ớt chờ sinh của con mà thôi."

"Thính Lan!" Thiên Đế nhíu mày quát lớn.

Phong Thính Lan kiên định nói: "Con sẽ cẩn thận, cũng sẽ mang hắn ra ngoài."

Nam Minh Lĩnh Bất Dạ Thiên.

Đỉnh núi nguy nga quanh năm mây đen dày đặc, cành lá của cây bất tử kéo dài vô hạn, che trời lấp đất. Quạ sợ sệt lượn quanh phía chân trời, thỉnh thoảng phát ra tiếng khóc khàn khàn. Đỉnh núi trong động ngầm, đường nhỏ u ám gồm chín khúc ngã rẽ dẫn thẳng đến hình lao bí mật nhất.

Trống rỗng, u ám, một cột đá cao chót vót đứng giữa đầm chết đen sì, trên cột trói một người, nửa người ngâm vào trong đầm nước, xiềng xích màu bạc cài trên cổ tay nhỏ gầy của hắn, hắn cúi đầu xuống, tóc dài che khuất gương mặt, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy cái cằm mảnh khảnh tái nhợt.

Một chiếc thuyền nhỏ thong thả khoan thai trôi tới trước cột đá, ngồi trên thuyền có một thiếu niên thanh sam. Bộ dạng thiếu niên môi hồng răng trắng, trên cổ treo một vòng vàng chuỗi ngọc tinh khiết, hai chân của hắn nhẵn bóng trắng nõn, dưới chân thoải mái vẩy vẩy trên mặt nước, đợi đến trước cột, mũi chân trắng như tuyết giương lên, cuộn bọt nước vẩy lên đầy mặt của người bị giam cầm.

"Khụ..." Mi tâm Sư Yển Tuyết nhíu chặt, chậm rãi mở mắt ta, cố hết sức nâng đầu lên.

"Tỉnh rồi?" Thiếu niên cười đến trong trẻo lảnh lót, hơi nghiêng nghiêng đầu.

Sư Yển Tuyết chậm lại một lúc lâu, mới dần dần ngìn rõ cảnh tượng trước mặt, hắn giật giật đầu ngón tay dẫn theo thanh âm trầm đục của xiềng xích, đau nhức từ cổ tay truyền tới, xông thẳng lên đầu, đau đến trước mắt hắn lại nổi lên từng trận tối đen.

"Đừng cử động loạn." Thiếu niên mỉm cười nói: "Chu Sát đóng chặt khí mạch của ngươi, không cảm giác thấy sao?"

Sư Yển Tuyết chậm rãi thở ra một hơi, mím chặt môi mỏng tái nhợt, tiên thiên thần linh vốn sinh ra nhờ đoạt tạo hóa trời đất, từ khi sinh ra đã là thân thể Đại La Kim Tiên, chỉ cần là chỗ có linh khí liền có thể sử dụng là của mình, tốc độ tu luyện so với Thiên Tộc đời sau không biết nhanh hơn gấp bao nhiêu lần. Bây giờ hắn bị phong kín khí mạch, liền ngăn cách với linh khí trời đất, trong thân thể chỉ còn sót lại chút linh lực căn nguyên.

"Ma Quân Hầu Thanh..." Sư Yển Tuyết thần sắc mệt mỏi nhìn thiếu niên thanh y trên thuyền nhỏ lắc lắc lư lư một cái, trong thanh âm mang theo chút khàn khàn suy yếu.

Thiếu niên thanh y nhướn mày, vẻ mặt hào hứng nói: "Sư Yển Tuyết, lâu rồi gặp gặp nha."

Sư Yển Tuyết ép xuống thấp giọng ho, vô lực dựa vào cột đá: "Chu Sát đâu..."

"Chu Sát nói Thần Tộc không bao lâu nữa sẽ đánh tới đây, hắn phải chuẩn bị sẵn sàng trước." Hầu Thanh cười híp mắt nói: "Đến lúc đó sẽ giết hết Thần Tộc một mảnh giáp cũng không để lại."

Sư Yển Tuyết cảm thấy thắt lưng bị cột đá dày lạnh chèn đến phát đau, cố gắng chịu đựng đau đớn điều chỉnh lại tư thế dựa vào một chút. Trước đó, lúc hắn giao thủ cùng với Chu Sát ở núi Lăng Dương thì khí hải bị chấn thương, phòng dột lại cứ gặp mưa suốt đêm, càng coi như phế càng thêm phế.

Hầu Thanh yên lặng nhìn hắn một lúc, lại không nhịn được mà thở dài theo: "Sao lại rơi đến bước đường này?"

"Khụ..." Toàn thân Sư Yển Tuyết phát lạnh, hàn khí trong nước đọng như kim châm đâm vào người hắn. Hầu Thanh duỗi tay, một cây giáo dài nổi lên ánh sáng lạnh lẽo quét về phía xiềng xích, nghe thấy vài tiếng bén nhọn vang lên, xiềng xích đứt ra, cổ tay Sư Yển Tuyết nới lỏng, cả người tức khắc cắm vào trong nước đọng.

Chân trần của Hầu Thanh chơi đùa trong nước, đợi một lúc lâu không thấy Sư Yển Tuyết đi lên, nhất thời có hơi gấp, cúi người nói: "Người đâu?" Vừa dứt lời, mặt nước "Rào" một tiếng, một đôi tay trắng bệch bám vào mép thuyền, Sư Yển Tuyết lúc này mới chui lên, trán chống lên mép thuyền ho lên.

"Còn tưởng đường đường là Thần Quân lại bị chết đuối chứ." Hầu Thanh đưa tay kéo hắn lên, lại không ngờ rằng Sư Yển Tuyết nhìn gầy gò mà xương cốt lại nặng như vậy, túm một hồi lâu mới kéo được lên trên thuyền nhỏ. Sư Yển Tuyết che bụng dựa vào thuyền thở hổn hển, bọt nước theo lông mi lã chã rơi xuống, nhìn lại giống như nước mắt dụi vỡ rơi xuống dưới.

Hầu Thanh ngây người ra, vừa nãy hơn nửa người của Sư Yển Tuyết ngâm trong nước đọng đen sì, hắn cũng không biết Sư Yển Tuyết còn có cái bụng lớn. Hầu Thanh không khỏi nghĩ đến con báo Chu Sát dưỡng lúc sắp sinh con cũng như vậy, con ngươi xinh đẹp ướt sũng, bên tay Chu Sát rụt lại thở gấp, cái bụng lông lá nảy nảy lên, con báo đó liền phát ra tiếng kêu yếu ớt.

Hầu Thanh nhìn nhìn Sư Yển Tuyết, lại nghĩ tới con báo, khẳng định nói: "Ngươi này cũng sắp sinh con rồi."

Sư Yển Tuyết lau nước trên mặt, dựa vào mép thuyền chịu đựng đau đớn một hồi, mới ngẩng đầu lên nói: "Ngươi thả ta rồi, không sợ Chu Sát đánh ngươi sao?"

Hầu Thanh trút một ngụm hơi lạnh, bất chấp khó khăn nói: "Sợ gì, bây giờ hắn chưa hẳn đã đánh được ta."

Sư Yển Tuyết nhìn dáng vẻ rõ ràng là sợ sắp chết của hắn mà miệng còn ngang ngạnh, không nhịn được liền muốn cười, khóe môi vừa cong lên một chút lại đau đến kéo căng, chỉ đành chống ngồi thẳng người hỏi: "Nói chút xem, lần này Thiên Đạo sẽ cho các ngươi thêm lợi thế gì?"

Đầu ngón tay Hầu Thanh khẽ nhấc lên, thuyền nhỏ rung rung lắc lắc trôi về hướng bên bờ, hắn khoanh chân ngồi đối diện Sư Yển Tuyết, không chút giấu diếm nói: "Tru tiên kiếm trận." Bốn thanh sát kiếm đều là tiên thiên chí bảo, chuyên khắc Thần Tộc. Ngược lại Sư Yển Tuyết cũng không bất ngờ, nếu không có đủ sức mạnh, sao Chu Sát dám đến núi Lăng Dương bắt người chứ.

Thuyền nhỏ tới gần bờ, Hầu Thanh lật người nhảy lên, xoay người nhìn Sư Yển Tuyết: "Có thể đi không?"

Sư Yển Tuyết thở một hơi đuổi theo, nhíu mày gật gật đầu.

Hầu Thanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía vách đá cao cao một cái, nói: "Bọn họ gọi ta, Thần Tộc sắp đánh tới đây rồi. Ta đi đây, ngươi tự mình ra ngoài, bên ngoài tộc nhân không nhiều, bây giờ đều bị Chu Sát triệu đi rồi." Thiên niên phất một sợi tóc đen ở trước mặt ra, quay đầu nói: "Sư Yển Tuyết, năm đó ngươi bỏ qua cho ta một lần, bây giờ ta trả lại cho ngươi. Nhân quả ngươi và ta xong rồi, ngày khác gặp nhau trên chiến trường, không cần thủ hạ lưu tình."

"Hầu Thanh." Sư Yển Tuyết vươn tay ra, đầu ngón tay chạm chạm vào cổ tay Hầu Thanh, quệt xuống một vệt xanh trong suốt trên cổ tay hắn.

"Thứ gì vậy?" Hầu Thanh lắc lắc cổ tay, thứ đồ chơi xanh trong suốt này chợt hiện lên, giống như một nhánh liễu nhỏ bé, chợt hiện lại chợt ẩn.

Sắc mặt Sư Yển Tuyết tái nhợt hơn vài phần, ánh sáng trong mắt ảm đạm, cả người lung lay sắp đổ: "Ngươi giữ lại."

Hầu Thanh không nói chuyện, vết xanh trên cổ tay lộ ra chút lạnh lẽo, linh lực thuần khiết không chút vết nhơ, nên là loại pháp khí bảo vệ vô cùng trân quý. Đợi đến lúc hắn xoay người đi, đầu ngón tay dưới tay áo của Sư Yển Tuyết bắn ra một cái, một sợi ánh sáng bạc yên lặng không tiếng động bám vào sau gáy hắn. Hầu Thanh hoàn toàn không phát hiện ra, ném lại Sư Yển Tuyết đi một mình.

Sư Yển Tuyết nheo mắt lại, thở ra một hơi vừa dài vừa chậm, mắt thấy Hầu Thanh đi rồi. Hắn đưa tay lên bấm đốt ngón tay tính toán qua loa, kiếp nạn lớn bị Thiên Đạo làm nhiễu đến rối tung mờ mịt, cái gì cũng không thể tính ra, chỉ đành từ bỏ. Bức tường đá dưới lòng bàn tay trắng muốt lạnh băng, trong không khí lưu chuyển một tầng mùi máu tanh. Đầu Sư Yển Tuyết choáng váng muốn nôn, trong bụng đau thắt trận này sang trận khác, hắn đi chậm men theo con đường nhỏ, kiếm khí trong lòng bàn tay nhè nhẹ từng đợt từng đợt cố gắng ngưng lại thành một thanh chủy thủ màu bạc, hắn giữ thanh chủy thủ trong bàn tay, từ từ ẩn người vào trong bóng tối.

Bên ngoài cũng giống như lời Hầu Thanh nói, người của Ma Tộc không nhiều, chỉ là nơi chân trời phía xa xa huyết khí không dứt, kiếp vân cuồn cuộn. Chủy thủ trong lòng bàn tay của Sư Yển Tuyết dính máu, vừa nãy ra ngoài đã giết hai tên thủ vệ Ma Tộc, ngoài lần đó cũng chưa gặp phải phiền phức gì. Đang nghĩ như vậy, phiền phức lại đến rồi, ma khí cực kì cường hãn quanh quẩn ở cửa động, tu vi trên Đại La Kim Tiên.

Sư Yển Tuyết dựa người trong góc của tường đá, gom được chút sức lực, cố sức nhắm mắt lại, đợi đến lúc mở mắt ra, sát ý đã bao phủ toàn bộ đáy mắt. Tiềm lực của tiên thiên thần linh, chỉ cần cố dồn một chút, dù sao vẫn sẽ có thể, hắn an ủi bản thân, tiện thể kề lòng bàn tay lên trên bụng, nghĩ thầm: Con ngoan, căn cốt của hỗn nguyên Huyền Long, con cũng không kém đâu.

Trứng rồng được phụ thân khích lệ, hơi thở vốn im lìm đột nhiên sôi sục lên, một bộ dáng nhỏ đằng đằng sát khí. Khóe môi tái nhợt của Sư Yển Tuyết hơi hơi cong lên, chủy thủ trong tay dần biến dài ra thành một thanh kiếm ảnh màu bạc.

Tướng lĩnh của Ma Tộc cho tới lúc chết cũng không nhìn thấy được người phía sau lưng, một đạo kiếm khí xuyên thủng hắn, ánh sáng màu bạc trong suốt, màu máu dâng lên.

Sư Yển Tuyết rút kiếm ra, loạng choạng lui về sau hai bước, mồ hôi ướt đẫm sau lưng. Trong bụng đau trĩu khiến cho cơ thể hắn đứng không vững, buộc phải đưa tay chống ra sau eo, dựa vào một gốc cây bất tử chậm rãi khuỵu nửa xuống. Huyết khí của Ma Tộc tản ra, kinh động đến vài bóng người phía xa xa, càng có nhiều hơi thở của Ma Tộc ngửi thấy được mùi máu, thấp thoáng có chiều hướng đi về phía này.

Trường kiếm trong tay Sư Yển Tuyết chống đỡ thân thể, suy xét có cần tự bạo cho xong không. Nếu tiên thiên thần linh bùng nổ tại chỗ, không chính xác thì cả Nam Minh Lĩnh này có thể sẽ cuộn trào lên, ngược lại cũng không thiệt. Hắn cúi đầu nhìn phần bụng mơ hồ trĩu xuống một cái, thầm nghĩ, con là con ta, cha con chúng ta đồng sinh cộng tử, con không được sợ.

Trứng rồng trong bụng khe khẽ nhô lên một cái, giống như là đồng ý, không sợ hãi.

Ma khí dần dần tới gần, Sư Yển Tuyết nắm chặt trường kiếm trong tay nhắm mắt lại, ba trượng, hai trượng, một trượng...

Ngay lúc đó, trong gió có tiếng rồng ngâm trầm thấp xao động, dưới kiếp vân, chín đỉnh sấm sét thu hết vào một cái chớp mắt, ngoài sóng vỗ bờ bắc mười dặm, cây thông dày đặc, sông đục ngầu, ma khí bị móng rồng sắc bén hung hăng xé rách, màn sương máu phun tung tóe đổ như một trận mưa ngọt tanh nhầy nhụa.

Mắt Sư Yển Tuyết còn chưa mở ra đã bị một cỗ hơi rồng ôm chặt lấy, cả cơ thể bị ép vào trong lồng ngực. Đầu ngón tay của Phong Thính Lan run rẩy phủ lên tấm lưng gầy gò của người trong lòng.

"Đến vừa đúng lúc." Sư Yển Tuyết nắm chặt vạt áo của Phong Thính Lan, chớp chớp đôi mắt chua xót, cố gắng mỉm cười nói: "Đến muộn thêm một bước nữa, con của ngươi đã bị ta cho nổ rồi."
Bình Luận (0)
Comment