Kiếm Có Lời Nói

Chương 34

Editor: Lục Thất Tiểu Muội.

***

Pháp hội phải kéo dài trăm ngày, đằng sau Phong Thính Lan có nhiều thêm một cái đuôi nhỏ gọi là Trạc Anh.

"Điện hạ, ngươi uống Thái Thanh Hồng Vân không?" Trạc Anh cười tít mắt ngồi bên cạnh hắn, rót đầy rượu đưa đến trước mặt Phong Thính Lan.

"Không cần." Phong Thính Lan cự tuyệt.

Trạc Anh chọn ra một chùm nho tím từ trong đống tiên quả, ngón tay trắng nõn vô cùng khéo léo lột vỏ ra, lại đưa đến trước mặt Phong Thính Lan: "Điện hạ thử đi?"

Phong Thính Lan nâng mắt nhìn đầu ngón tay dính chút nước của Trạc Anh, đôi mắt ngậm ý cười sáng long lanh nhìn sang hắn.

"Không ăn."

Trạc Anh đổi sang một quả khác, lại muốn hỏi, nhưng bị Phong Thính Lan cắt lời.

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Phong Thính Lan không biết vì sao con giao long trước mắt này lại ân cần như vậy.

Trạc Anh quăng quả trong tay lên lại vững vàng đón được, nghe vậy nghiêng đầu mỉm cười, nói: "Ta nghe ca ca nói lúc đại kiếp trăm năm trước, điện hạ một kiếm phá vạn trận pháp, quét sạch sát trận bậc nhất đó, trong lòng cũng cực kì ngưỡng mộ đối với điện hạ. Bây giờ gặp mặt, càng cảm thấy điện hạ thân thiết, muốn nói chuyện nhiều cùng ngươi."

Vẻ mặt Phong Thính Lan hơi trầm xuống, trong đại kiếp đó, hắn mất đi người mình yêu, vốn là vết thương trong lòng không thể động đến.

Trạc Anh hoàn toàn không phát hiện ra, lắc lắc bình rượu trước mặt, nhìn nước rượu đỏ sậm hơi sóng sánh, lan ra một cỗ hương rượu. Trứng rồng dưới tay áo của Phong Thính Lan lặng lẽ lăn đến bên tay Trạc Anh.

Trạc Anh nhìn trứng rồng tròn vo trơn bóng thú vị, không nhịn được dùng đầu ngón tay dính chút rượu sờ sờ lên vỏ trứng. Thái Thanh Hồng Vân thuần hương ngọt cay mạnh, trứng rồng nào chịu được cái này, bị sặc đến lăn thẳng ra đằng sau. Trạc Anh vỗ bàn cười lớn, dứt khoát gối đầu lên bàn, nghiêng đầu nhìn Phong Thính Lan.

Phong Thính Lan ôm trứng rồng lén lăn đi về trong lòng mình, hơi nhíu mày lại.

"Điện hạ, đây là con ngươi sao?" Trạc Anh hỏi.

Phong Thính Lan phủi khí tức của Trạc Anh trên trứng rồng đi, cất vào trong tay áo: "Phải."

Ngược lại Trạc Anh cũng không ngạc nhiên, các ca ca của hắn thê thiếp mĩ cơ hàng đàn, thỉnh thoảng trong tộc cũng có thể sinh thêm vài quả trứng Giao Long. Phong Thính Lan còn chưa có đạo lữ, trứng rồng kia là của tiên nga nào sinh ra, cũng không phải quan trọng mấy.

"Bao giờ nó phá vỏ?"

Lòng bàn tay Phong Thính Lan phủ lên trứng rồng trong tay áo, thần sắc dưới đáy mắt ôn hòa hơn rất nhiều: "Không biết, thời cơ đến, tự nó sẽ ra ngoài thôi."

"Tên nó gọi là gì?" Trạc Anh tự mình uống hết nửa chén rượu còn lại, tiện miệng hỏi.

Phong Thính Lan ngẩn ra.

Trạc Anh nhìn hắn như vậy, không nhịn được cười nói: "Không phải vẫn chưa đặt tên?"

Phong Thính Lan buông mắt xuống, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này. Một lúc lâu sau, trứng rồng từ trong tay áo của hắn ngã ra ngoài, nhẹ nhàng vỗ vỗ, nói: "A Trì(*), gọi là A Trì có được không?" Trứng rồng lăn một cái dưới lòng bàn tay của hắn, coi như đồng ý rồi.

(*) Trì (迟): Nghĩa là muộn màng, trì trệ, chậm chạp.

Trạc Anh hỏi: "Vì sao gọi là A Trì, vì nó chậm chạp không phá vỏ sao?"

"Không phải nó muộn." Phong Thính Lan nhẹ nhàng xoa xoa trứng rồng, thấp giọng nói: "Là ta."

"Mẫu thân của nó đâu?" Trạc Anh vẫn có chút hiếu kì.

Phong Thính Lan trầm mặc, ôm trứng rồng lại vào trong lòng, đứng dậy liền muốn đi, lại bị Trạc Anh kéo ống tay áo lại:"Được rồi, ta không hỏi nữa. Chuyện quá khứ của điện hạ, ta sẽ không hỏi thêm, ta cũng rất thích A Trì." Nói xong, hắn lấy ra hai vò rượu từ trong tay áo Càn Khôn.

"Coi như chúc mừng A Trì có tên, điện hạ thật sự không uống một chén sao?" Trạc Anh lần nữa rót đầy rượu cho Phong Thính Lan, rượu lần này màu xanh nhạt, hương rượu xa xăm.

Phong Thính Lan chần chừ một thoáng, đưa tay đón lấy, uống một hơi cạn sạch. Tư vị lạnh lẽo mát rượi chậm rãi chảy xuống cổ họng, chốc lát lại trở về hương vị ngọt mềm, trong lòng mơ hồ nổi lên vài phần rung động, hắn không nhịn được nói: "Đây là rượu gì?"

"Là A Nương của ta đặc biệt ủ đó, ngon nhỉ." Trạc Anh lại rót một chén đưa cho hắn: "Rượu này gọi là Tình Trường. Nếu không có tình, thì uống ngàn chén cũng không say, nếu có tình..." Lời còn chưa dứt, Phong Thính Lan đã say ngã xuống bàn.

Trạc Anh: "..." Hắn đưa tay chọc chọc Phong Thính Lan, nhưng thấy người thật sự say rồi.

"Không phải chứ." Trạc Anh lắc lắc rượu trong chén, ngửa đầu uống hết, chép chép dư vị trong miệng một lát, hai mắt trong veo không có chút say nào.

Trứng rồng chui từ trong ống tay áo của Phong Thính Lan ra ngoài, lo lắng cọ cọ bên tay hắn. Trạc Anh chớp chớp mắt, đưa tay giữ trứng lại, nâng lên.

"A Trì?" Trạc Anh sờ sờ trứng rồng trơn bóng, cười nói: "Đừng ồn hắn, một lúc sau sẽ tỉnh lại thôi. Ta mang ngươi đi chơi trước nhé."

------------------

Editor: Không hiểu sao lại cảm thấy Trạc Matcha khá đáng yêu a~

Bình Luận (0)
Comment