Đại trại chủ lao đến, 1 tay đỡ lấy eo của nhị trại chủ, tay phải xuất quyền, kình khí theo tay kéo dài hướng đến trước ngực Diệp Thu.
- Con ruồi nhặng đáng ghét, chết đi cho ta....
Đại trại chủ hét lớn, quyền khí xuyên tâm, Nghiêm Khoan lòng kêu không ổn. Bỗng Nhiên thân hình Diệp Thu mờ ảo, rồi dần tan biết. Phía bên dưới không biết từ lúc nào lại xuất hiện 1 Diệp Thu khác, một cước đạp thẳng vào ngực đại trại chủ. Bùm 1 tiếng Đại trại chủ tay ôm theo nhị trại chủ thân hình khựng lại giữa không trung. Diệp Thu bị phản chấn văng xa ra 10 trượng, cát bụi bay tung tóe. Đại, nhị trại chủ lòng đang cười thầm, thì 1 thương xuyên thẳng từ sau lưng đại trại chủ, thế công không ngừng mủi thương xuyên tiếp qua ngực nhị trải chủ, Nghiêm Khoan đắc thủ nhất thương xuyên nhị tâm.
Lưỡng đại trại chủ máu tuôn như suối, anh mắt kinh hồn nhìn chằm chằm vào Diệp Thu, đang chống kiếm đừng dậy, khóe miệng vẫn đang chảy máu.
- Lũ súc sinh các ngươi làm ác vô biên, hôm nay thay mặt những người bị hại, ta tiễn các ngươi 1 đoạn.
Nói xong Nghiêm Khoan phát kình, khiến cho thương trong tay xoáy mạnh. Hai trại chủ hải tặc hồn lìa khỏi xác, trực tiếp mất mạng. Đám hải còn lại trên trại liền buông hết vũ khí đầu hàng. Nghiêm Khoan đến bên đỡ Diệp Thu dậy, lúc này hắn vẫn còn đang dồn nội lực chống lại phản chấn từ Đại trại chủ, công lực cách biệt quá xa, chỉ phả chấn thôi cũng làm cho chân hắn đứng không vững, phải chống kiếm mới có thể miễng cưỡng ko bị té xuống.
- Tiểu Huynh đệ, để ta giúp ngươi trừ đi nội lực của hắn.
Nghiêm Khoan vừa nói vừa dùng tay truyền chân khí vào lưng của Diệp Thu. Từ Từ khuôn mặt hắn trở lại bình thường, khí huyết thuận lợi đã thông. Diệp Thu thở ra 1 ngụm trọc khí, lau máu trên khóe miệng nói.
- Đa tạ Nghiêm Đại ca, nếu không có huynh e là ta phải mất vài ngày mới trừ hết dư lực còn sót lại.
Nghiêm Khoan nhìn toàn cục, sau đó lại nhìn Diệp Thu, ánh mắt nghiêm nghị đánh giá lại thiếu niên này 1 lần nữa. Thiên địa rộng lớn quả nhiên không chuyện gì là không thể xảy ra. hắn vừa kinh sợ lại vừa kính phục trả lời.
- Diệp tiểu đệ quá lời rồi, ta chỉ là mượn lực kết thúc cuộc chiến, công đầu phải nói đến đệ mới phải, Đệ có biết mình vừa làm được kì tích trước đây chưa từng có ở Đại Việt Quốc không. Luyện Khí cảnh mà có thể thắng Luyện Thể cảnh việc này nếu truyền ra ngoài, thì ta bảo đảm đệ sẽ vang danh thiên hạ đó.
Diệp Thu mĩm cười, đôi mắt nhìn về xa xăm phía chân trời rồi nói.
- Chút danh lợi đó có đáng là chi. bản thân đệ thân thể thiếu sót, nhưng thiên địa này có gì là hoàn mỹ chứ. chỉ cần bên người có kiếm, sống cuộc đời tiêu sái, dùng chân thực lực vì đạo cứu giúp lương dân. Đó mới chính là đại đạo của đệ.
Diệp Thu nói xong lới này, giọng nói tuy không lớn, nhưng giống như thiên lôi giáng xuống, làm cho tim tất cả mọi người trên Đào Hoa đảo bỗng nhiên đập mạnh, những người còn đang chiến đấu lập tức dừng lại.
Lúc này trong những siêu cấp tông môn trên toàn Thiên Linh thế giới, những siêu cấp cường giả đang ngủ say, bế quan trong những chiếc quan tài chạm khắc hình thù cổ xưa bỗng mở mắt ra. Họ đồng thời mở mắt, làm cho toàn bộ đại lục rung động, mặt đất nghiêng ngã, biển xanh sóng cuộn trào, mây trên trời bay tứ toán. Một giọng nói già nua, yếu ớt, nhưng vang khắp toàn bộ 1 góc trung tâm đại lục, nó vang lên trong não hải những nhân vật quan trọng ở đó.
- Thiên hạ bao la, nhắm mắt cũng 10 vạn năm, lại có người có thể khiến cho Thiên đạo chấp thuận. Mau đi tìm, nếu là người nhân tộc thì lập tức mang tới gặp ta, nếu là người tộc khác lập tức chém giết không cần hỏi.
Lúc này trong 1 ngọn núi màu đỏ cao chọc trời, 1 chiếc quan tài huyết hồng chảy quanh, cũng phát ra lời nói tương tự.
- Nếu là người Yêu tộc thì giữ lại, bồi dưỡng cấp thiên kiêu, còn là người tộc khác chém bất cần tâu...
Gần 10 thanh âm vang lên gần như cùng lúc, rồi biến mất, đều cùng một ý chỉ, nếu là người tộc mình thì bảo vệ, nếu là nguòi tộc khác thì lập tức chém giết. Cả Thiên Linh thế giới gần như sôi trào trong một khắc.
Tuy nhiên trong lúc này, những nơi khác mọi người chỉ cảm thấy như có chút việc gì đó không ổn, rồi rất nhanh mọi việc trở lại bình thường.
Trên Đào Hoa Đảo, mọi người dần khôi phục bình tĩnh, sau đó mọi người thu dọn tàn cuộc, và cũng không ai để ý chuyện vừa xảy ra là gì. còn Diệp Thu lúc này đang đừng cùng Nghiêm Khoan trước của động phủ của 3 tên trại chủ. Đây là cấm địa , nơi bọn chúng cất giấu những thứ mình cướp được. Nghiêm Khoan đẩy cửa bước vào Diệp Thu theo sau. nhìn đống bảo tàng trong này hắn thầm cảm khái.
- Bọn hải tặc này cũng thật là, thu được nhiều như thế này thì đã giết không biết bao nhiêu người.
Nghiêm Khoan kêu đám người Thiết Ngưu vào thu dọn hết đống bảo tàng, sau này khi về thì chia lại cho dân cư xung quanh Kính Hồ. DIệp Thu đứng đó thần thức tỏa ra, khiến hắn chú ý là bên dưới sơn đồng này dường như có vật gì đó đang chuyển động xoay tròn, vừa xoay tròn vừa tỏa ra sức hút như muốn mời hắn tiến đến và lấy nó. Diệp Thu theo thần thức nhảy xuống Hồ Nước bên góc phải sơn động, rồi lặn theo mạch nước xuống dưới đáy động.
Dưới sơn động này quả nhiên còn 1 sơn động nữa, Diệp Thu lặn gần 10 phút thì ngoi lên bên trong bên trong sơn động ẩn này. Thiên địa Linh khí ở đây vô cùng đập đặc, như muốn xông thẳng qua lỗ chân lông tràn vào cơ thể hắn. Diệp Thu bây giờ đã hiểu tại sao đám hải tặc này không có công pháp hoàn chỉnh mà có thể tu luyện lên đến Luyên Thể cảnh thì ra là do linh khí ở đây truyền lên cho bọn chúng.
Trung Tâm thạch động, có 1 tấm kính hình bát quái, bên trong có hai con tiểu ngư, đang bơi vòng quanh, 1 con phát ra ngân quang, vảy sáng bóng như vảy rồng, râu dài, mắt xanh. 1 con khác toàn thân đen nhánh, mắt màu đỏ. Diệp Thu cúi người nghiên cứu thì lập tức, Bát Quái kính hóa thành 1 đạo ánh sáng tiến thẳng vào trong nảo hải của hắn trôi bồng bền phía trong đó.