Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch )

Chương 34 - Lần Sau Không Được Viện Dẫn Lẽ Này Nữa (2)

“Nói về tiệc mừng thọ ngày mai, Văn Thanh ngươi bên kia chuẩn bị thỏa đáng chưa?”

Văn Trường Kính hỏi.

Văn Trường Thanh gật gật đầu, “Một ít tông tộc cùng thế lực giao hảo với Văn gia chúng ta, đều đã tỏ vẻ ngày mai nhất định sẽ tới tham gia tiệc mừng thọ. Chỉ là...”

Hắn do dự một phen, thấp giọng nói: “Đại ca ngươi cũng biết, mấy năm nay, tình trạng Văn gia chúng ta không được như trước, ở trong ba đại tông tộc thành Quảng Lăng, đã ở vị trí đội sổ. Dưới tình huống cỡ này, muốn mời một ít nhân vật quyền quý có trọng lượng tới tham gia tiệc mừng thọ, ngược lại không dễ dàng...”

Văn Trường Kính nhất thời nhíu mày, nói: “Nơi nào xảy ra vấn đề?”

Văn Trường Thanh cay đắng nói: “Là phủ thành chủ bên kia.”

Phủ thành chủ!

Lòng Văn Trường Kính trầm xuống, ý thức được vấn đề nghiêm trọng.

Những năm gần đây, thế lực Văn gia ngày một rút xuống, thua xa ngày xưa.

Ngược lại là Hoàng gia, Lý gia cũng là ba đại tông tộc thành Quảng Lăng đều phát triển không ngừng, thế lực càng thêm cường thịnh.

So sánh như thế, liền làm nền Văn gia càng thêm không chịu nổi.

Một đoạn thời gian gần đây, trong thành Quảng Lăng cũng đã xuất hiện rất nhiều lời đồn, nói trong vòng mười năm, Văn gia chắc chắn xoá tên từ trong “Quảng Lăng ba đại tông tộc”!

Cái này đã thành một tâm bệnh của nhân vật lớn Văn gia.

Cho nên, lần này Văn gia lão thái quân đại thọ tám mươi, được cao thấp Văn gia coi là một việc lớn để đối đãi.

Vì chính là mượn tiệc mừng thọ lần này, hướng bên ngoài khoe cơ bắp một phen, nói cho tất cả mọi người thành Quảng Lăng, nội tình Văn gia còn đó, không cho phép phỉ báng!

Mà nhân vật lớn tới tham gia tiệc mừng thọ càng nhiều, tự nhiên lại càng có thể chứng minh một điểm này.

Nói ngắn gọn, chính là mời một ít nhân vật lớn đến giúp Văn gia “giữ thể diện” !

Ở trong kế hoạch của Văn gia, nếu có thể mời thành chủ “Phó Sơn” ngày mai tới tham gia tiệc mừng thọ, vậy quả thực chẳng khác nào mời một cây cột chống lớn, đủ có thể thoải mái chống đỡ trường hợp cho Văn gia.

Đến lúc đó tin tức truyền ra, người đời ai còn dám nói Văn gia không được như xưa?

“Nếu Phó đại nhân không đến, các nhân vật lớn kia tới tham gia tiệc mừng thọ, sợ là đều sẽ cho rằng, hôm nay Văn gia chúng ta... Cũng đã không mời nổi Phó đại nhân vị đại thần này...”

Sắc mặt Văn Trường Kính từng chút một âm trầm xuống.

Sau đó, hắn hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn chằm chằm Văn Trường Thanh, nói từng chữ một:

“Ngươi lát nữa lại đi phủ thành chủ một chuyến, vô luận như thế nào, cũng phải mời Phó đại nhân ngày mai cần phải tới tham gia tiệc mừng thọ!”

Văn Trường Thanh cứng đờ cả người, lắp bắp nói: “Đại ca, những ngày qua, ta đã tự mình đi phủ thành chủ ba lần, mỗi một lần đều bị từ chối ngoài cửa, ngay cả mặt mũi thành chủ cũng chưa thấy...”

Văn Trường Kính nghiến răng nói: “Ngươi đi một chuyến nữa, Phó đại nhân không đáp ứng, ngươi liền ở lì phủ thành chủ, ta không tin, bằng giao tình của Văn gia chúng ta cùng hắn mấy năm nay, hắn còn có thể từ chối mãi.”

Văn Trường Thanh tâm tình nặng nề gật gật đầu, than thở: “Nếu đặt ở lúc lão thái quân năm đó ở Ngọc Kinh thành, thành Quảng Lăng này người nào dám khinh thường Văn gia chúng ta?”

Văn Trường Kính im lặng, nỗi lòng quay cuồng.

Lúc này, một tùy tùng vội vàng chạy tới, bẩm báo một sự kiện ——

Tô Dịch đã quay về Văn gia!

“Ngươi xác định hắn chưa bị thương một chút nào?”

Văn Trường Thanh không khỏi hỏi, vẻ mặt kinh ngạc.

Tùy tùng nghiêm túc suy nghĩ, nói: “Nhìn từ bề ngoài, không mất một cọng lông nào.”

Văn Trường Thanh nhất thời sửng sốt, điều này có thể?

Hoàng Càn Tuấn chịu nhục nhã cỡ đó, Hoàng gia làm sao có thể dễ dàng buông tha Tô Dịch như thế?

Trong đó tất có kỳ quái!

“Đại ca, ngươi thấy thế nào?”

Ánh mắt Văn Trường Thanh nhịn không được nhìn về phía Văn Trường Kính.

Văn Trường Kính không kiên nhẫn nói: “So sánh với tiệc mừng thọ của lão thái quân ngày mai, Tô Dịch hắn sống hay chết lại tính là cái rắm!”

Văn Trường Thanh nhất thời nghẹn lời.

...

Ánh mặt trời sau buổi trưa xuyên qua song cửa sổ, chiếu ra vết lốm đốm đầy đất.

Bóng người Tô Dịch ngâm trong thùng gỗ, đôi mắt khép kín, thổ nạp hô hấp, trên khuôn mặt tuấn tú sạch sẽ tràn đầy điềm tĩnh.

“Ngày mai bắt đầu, phải đổi một loại phương thuốc rèn luyện cơ thể mới.”

Hồi lâu sau, Tô Dịch thở dài ra một hơi, khí tức như mũi tên đâm vào không khí, mạnh mẽ kéo dài, mơ hồ có tiếng gió sét vang lên.

Trước mắt tu vi hắn đã tới cấp bậc Bàn Huyết cảnh sơ kỳ “Luyện Bì” đại viên mãn.

Một tầng tiếp theo là “Luyện Nhục” !

Luyện Nhục, đó là rèn luyện máu thịt toàn thân, đào móc cùng kích phát tiềm năng cả thân thể, thúc đẩy lực lượng thể phách tiến một bước tăng lên mạnh lên.

Tu luyện cảnh giới này đến mức tận cùng, một thân máu thịt khi thả lỏng mềm mại như ngọc, khi căng lên vững như sắt thép, có thể ngăn được binh khí tầm thường!

“Khi dèn luyện da mô, mỗi ngày tắm thuốc tiêu hao giá trị dược liệu là năm trăm lượng.”

“Nhưng nếu là rèn luyện máu thịt, mỗi ngày phải tiêu hao dược liệu giá trị khoảng một ngàn năm trăm lượng, như thế, mới có thể phối hợp Tùng Hạc Đoán Thể Thuật, để ta rèn luyện ra lực lượng máu thịt hùng hậu mạnh mẽ nhất...”

Tô Dịch từ thùng gỗ đứng dậy, mặc quần áo, ngồi ở trước cửa sổ trầm ngâm.

Từ khi bắt đầu một lần nữa tu luyện đến bây giờ, mới sáu ngày thời gian, tuy khiến hắn một hơi đạt tới Luyện Bì kỳ viên mãn, nhưng cũng hao phí mất khoảng ba ngàn lượng bạc!

Bình Luận (0)
Comment