Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên ( Bản Dịch )

Chương 46 - Lạnh Lùng Thoáng Nhìn Tan Thành Mây Khói (3)

Lý Mặc Vân giận rồi, khuôn mặt tuấn tú hiện lên một mảng âm trầm, nói: “Hoàng thúc, thúc hẳn sẽ không cho rằng, ta ngay cả Tô Dịch đó cũng không bằng được chứ?”

Ánh mắt Hoàng Vân Xung thương hại, lắc đầu nói: “Ngươi cái này gọi là tự rước lấy nhục.”

Tự rước lấy nhục!

Bốn chữ ít ỏi, lại làm mọi người ngẩn ngơ, thiếu chút nữa cho rằng nghe lầm.

Lý Mặc Vân nhân vật cỡ nào, hắn là nhân vật lãnh tụ một thế hệ trẻ tuổi của thành Quảng Lăng, là nội môn đệ tử Thanh Hà kiếm phủ, bằng thân phận này, còn có thể không so được với một phế vật mất hết tu vi?

“Hoàng huynh, ngươi hôm nay tại sao như biến thành một người khác, không chỉ khắp nơi làm khó ta, ngay cả chuyện của con trai ta cũng muốn nhúng tay vào!”

Trong mắt Lý Thiên Hàn nổi lên sự lạnh lùng, trong lòng tức giận.

Hắn vốn là đến gây phiền toái cho Văn gia, nào ngờ, lại liên tiếp bị Hoàng Vân Xung phá hư!

Hoàng Vân Xung vừa muốn nói gì, một giọng nói trầm ổn đã vang lên ở ngoài đại điện:

“Hoàng huynh nói không sai, có một số việc một khi làm, chính là dẫn lửa thiêu thân!”

Theo thanh âm, thống lĩnh cấm vệ phủ thành chủ Niếp Bắc Hổ bóng người ngang tàng cao lớn đã sải bước đi vào.

Toàn trường chấn động, tất cả mọi người ở đây đều có chút ngây dại, nhìn không thấu tình trạng trước mắt.

Bọn Văn Trường Kính, Văn Trường Thanh cũng đều như thế, hoàn toàn không ngờ, thống lĩnh cấm vệ phủ thành chủ Niếp Bắc Hổ lại sẽ chủ động tới nhà.

Càng kỳ quái là, Niếp Bắc Hổ vừa mới đến, đã trực tiếp chỉ đầu mâu hướng về phía cha con Lý Thiên Hàn!

“Niếp Bắc Hổ, ngươi lại là có ý tứ gì?”

Lý Thiên Hàn rõ ràng cũng có chút bất ngờ không kịp phòng bị, sắc mặt lập tức trở nên đặc biệt âm trầm, cũng phát hiện tình huống hôm nay rất không thích hợp.

Hoàng Vân Xung hôm nay biểu hiện rất không thích hợp, ngay cả Niếp Bắc Hổ vừa đến cũng tỏ ra rất khác thường!

Ngày xưa, bọn họ nào dám đối đãi mình như thế?

Còn không đợi Lý Thiên Hàn phản ứng, lại một thanh âm vang lên ở ngoài đại điện:

“Ý tứ của Niếp thống lĩnh là nói, hôm nay là ngày đại thọ lão thái quân Văn gia, ngươi cùng con ngươi tốt nhất nhanh chóng rời khỏi, đỡ quấy nhiễu hứng thú của mọi người!”

Ngoài đại điện một mảng xôn xao, kinh hô không ngừng.

Sau đó, ở dưới từng ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn chăm chú, một nam tử trung niên mặc nho bào tay áo rộng đi vào đại điện.

“Phó đại nhân!”

Khi nhận ra thân phận người tới, Văn Trường Kính quả thực mừng rỡ, vội vàng cất bước nghênh đón.

“Ra mắt Phó đại nhân.”

“Phó đại nhân cũng đến đây?”

... Giờ khắc này, mọi người ở đây đều chấn động, các quý tộc đại nhân vật ở đây ùn ùn đứng dậy, ai cũng kinh sợ, khuôn mặt tươi cười đón chào.

Người tới chính là Phó Sơn, thành chủ thành Quảng Lăng!

“Phó đại nhân... Ngài... Sao lại đến đây?”

Lý Thiên Hàn thì có chút trợn tròn mắt, hoàn toàn không thể bình tĩnh, trong lòng sôi trào.

Hắn sớm nghe nói, Phó Sơn căn bản không tính tham gia bữa tiệc mừng thọ này của Văn gia, ai có thể ngờ được, Phó Sơn cố tình ở lúc mấu chốt này tới đây!

“Ta đến tự nhiên là vì chúc thọ Văn lão thái quân.”

Phó Sơn lạnh nhạt nói, khi nói chuyện, đã từ trong tay áo lấy ra một hộp trang sức, cười đưa cho lão thái quân ngồi ở thượng thủ, nói, “Đây là một ít tâm ý của Phó mỗ.”

Lão thái quân cười không khép được miệng, liên tục cảm tạ.

Phó Sơn lúc này mới xoay người, nhìn về phía Lý Thiên Hàn, vẻ mặt lạnh nhạt, “Lý huynh, lời ta vừa rồi đã nói rất rõ ràng, khuyên ngươi chớ chấp mê bất ngộ, mau dẫn con trai ngươi rời khỏi đi.”

Sắc mặt Lý Thiên Hàn cứng ngắc.

Ánh mắt hắn lần lượt đảo qua trên thân ba người Hoàng Vân Xung, Niếp Bắc Hổ, Phó Sơn, tựa như đã hiểu một số cái gì, vẻ mặt không ngừng biến hóa, trong lòng cũng theo đó dâng lên từng đợt hàn ý lạnh như băng nói không nên lời.

Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng Lý Thiên Hàn chắp tay, nói: “Quấy rầy rồi, Lý mỗ cáo từ!”

Dứt lời, đã bắt lấy cánh tay con trai Lý Mặc Vân, xoay người mà đi.

Đầu cũng không quay lại.

Nhìn theo bọn họ rời khỏi, trong lòng mọi người ở đại điện đều xao động không thôi, không thể bình tĩnh.

Ai cũng nhìn không ra, đường đường gia chủ Lý thị, hôm nay ở đây gặp hạn ngã đau?

Đắc ý mà đến, xám xịt mà đi!

Mà ở ngoài đại điện.

Thấy bộ dáng chật vật bỏ đi của cha con Lý Thiên Hàn, ánh mắt Văn Linh Tuyết cũng hoảng hốt một trận, đây... Đây là tình huống gì vậy?

Hoàng Càn Tuấn thì lại nhịn không được bật cười, nhìn xem, cái này không gọi tự rước lấy nhục lại gọi là gì?

Lại nhìn Tô Dịch, vẻ mặt lạnh nhạt như trước, hắn tùy tay cầm bầu rượu lên, rót đầy cho mình một chén rượu, khoan thai uống một hơi cạn sạch.

Từ đầu đến cuối, hắn không đếm xỉa đến.

Nhưng trận sóng gió này do cha con Lý Thiên Hàn mang đến, lại cứ thế tan thành mây khói.

Từ Niếp Bắc Hổ cùng Phó Sơn lục tục xuất hiện, Hoàng Càn Tuấn đã ý thức được, vở kịch hay thật sự lên đài rồi.

Quả nhiên, chỉ một lát sau, cha con Lý Thiên Hàn liền mất hết mặt mũi, xám xịt rời đi!

Mà lúc này, khi chú ý tới từng ánh mắt nhìn về phía Tô Dịch khu vực phụ cận đều xảy ra biến hóa, Hoàng Càn Tuấn lại thầm sướng một trận.

Bởi vì ở đây, chỉ có hắn sớm đã đoán được kết quả!

Bình Luận (0)
Comment