Mưa rơi trên lá chuối, gió thổi lay lá sen.
Cái gì gọi là tàn hoa bại liễu?
Chu Hằng nhìn chằm chằm lên trần nhà, trang sức hoa lệ, dùng vật liệu tinh mỹ, tùy tiện gỡ xuống một mảnh là có thể giúp ột gia đình người thường cả đời không lo ăn lo mặc.
Hắn cứ mở to mắt như vậy thật lâu, nhưng suy nghĩ vẫn không có trở về.
Khoảng cách lần trước bị đẩy ngược đã qua bao lâu? Dường như đã lâu đến giống như chuyện của kiếp trước!
Lần đầu tiên trong đời hắn chính là An Ngọc Mị trúng mị độc đã "cưỡng chiếm" hắn. Lúc ấy cũng bởi vì cảnh giới chênh lệch nhiều lắm, có chống cự, nhưng vẫn "bị cưỡng chiếm"! Tuy rằng rất nhanh thì hắn báo được mối thù đó, nhưng là một nam nhân kiêu ngạo, bị đẩy ngược thật sự không phải là hồi ức tốt đẹp gì.
Không nghĩ tới lại lần nữa bị đẩy ngược!
Hắn cũng phản kháng... phản kháng kịch liệt, nhưng vô dụng, "kẻ hành hung" so với hắn cường đại hơn nhiều lắm, trừ phi hắn có thể trước tiên tế ra hắc kiếm, triển khai Lăng Thiên Cửu Thức!
Tinh Thạch Nguyên Dịch ư? Có tác dụng gì đâu! Nó chẳng qua là gia tăng phòng ngự, cũng không phải gia tăng lực lượng, nên bị lên hay là muốn bị lên!
Vì sao hắn lại bị đẩy ngược chứ?
Bộ dạng hắn rất giống công tử bột hay sao?
Chu Hằng thực mờ mịt! Thực ra toàn bộ quá trình vẫn là rất kích thích, nhưng càng làm cho hắn có cảm giác tội lỗi: đây chính là mẫu thân của Liễu Duẫn Nhi a! Về sau gặp lại nha đầu này không phải rất xấu hổ ư?
Nha đầu kia nên gọi hắn là cha dượng hay là gian phu đây?
Cha dượng thì quá già, gian phu thì thật khó nghe!
- Công tử thật lợi hại! Từ tối hôm qua tới giờ làm cho người ta còn dư vị! "Kẻ hành hung" quấn lấy hắn, thân thể nõn nà trắng như tuyết, phản xạ mê người, xem bộ dáng như vậy đúng là không có mảy may liên quan tới "kẻ hành hung".
Thế nhưng Chu Hằng cũng không biết đêm qua nàng vui đùa bao nhiêu lần, 15 lần hay 17 lần? Hắn đã rất lợi hại, nhưng đối mặt với "kẻ hành hung" này, mỗi lần có thể kiên trì được mười mấy phút đã tính là đáng giá rồi.
Nên làm đều làm, lúc này hai người bắt đầu xưng hô đã không cần phải nói cái gì "Bệ hạ" "Công tử" "Thiếp" "Tại hạ"... Không thể không nói, chuyện nam nữ đúng là kéo gần quan hệ dễ dàng nhất.
- Vì cái gì? Chu Hằng không còn chút thần sắc, dường như bị nhồi vô số lần đến bơ phờ.
- Bởi vì lời hứa hẹn gì đều là giả dối, chỉ có đã làm qua mới có thể chắc chắn! Triệu Lạc Nhạn dựa sát vào lồng ngực hắn, một bàn tay mịn màng như ngọc thì không an phận xoa xoa trên người của hắn: ý đồ dẫn lên chiến đấu kịch liệt lần thứ 16 hay lần thứ 18 nữa đây...
Chu Hằng thở dài, nói: - Trên đời này có rất nhiều người ăn xong chùi miệng, nàng không cảm thấy thiếu không trả tiền mới là đại gia sao?
- Khanh khách khách... Triệu Lạc Nhạn cười khanh khách, hôn một cái trên môi Chu Hằng: - Chàng không phải là người như thế!
- Vì cái gì, ta lần này là ngoại lệ? Ta vẫn có thể phủi mông một cái chạy lấy người, không tin nàng có thể thử xem! Chu Hằng xoay đầu lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Triệu Lạc Nhạn, ánh mắt lạnh như băng.
"Nam nhân này là nghiêm túc rồi đây!" Trong lòng Triệu Lạc Nhạn chợt nghiêm lại, cũng thu hồi thái độ mê hoặc, tuy nhiên không có ý định tách rời trên thân Chu Hằng, nói: - Bởi vì ta muốn đặt chú ý ở trên người chàng và vị cường giả phía sau chàng kia!
- A! Lâm Vô Bệnh không phải là Hắc Động Hoàng sao, vì sao nàng lại không coi trọng hắn? Chu Hằng thấy hơi kỳ lạ: người bình thường hẳn là sẽ xem trọng Lâm Vô Bệnh, dù sao Bách Long Tinh đã có ức năm không có sinh ra cường giả như vậy.
- Bởi vì, nếu quả thật Lâm Vô Bệnh lợi hại hơn vị phía sau chàng kia, thì hắn hẳn là bảo con hắn làm thịt Bạch Cốt Khô Lâu, mà không phải chính hắn ra tay! Triệu Lạc Nhạn nói, lộ ra một nụ cười tự tin mà mê người.
Bộ dáng động lòng người này lại làm cho tim Chu Hằng đập nhanh hơn, thân thể mỏi mệt bơ phờ cũng có dấu hiệu tro tàn lại cháy... hắn sợ tới mức vội vàng ổn định tâm thần. Hắn cũng không muốn làm một con trâu cày mệt chết người!
- Vị cường giả phía sau chàng có thể bảo chàng dùng lực đánh đuổi Bạch Cốt Khô Lâu, nhưng Lâm Vô Bệnh thì không làm được, chỉ có thể tự mình đi giết chết Tử Linh kia, đây là chênh lệch! Triệu Lạc Nhạn nói rất nghiêm túc, phong thái tự tin càng ngày càng mê người.
Nàng không chỉ là vưu vật đẹp đẽ quyến rũ, mà còn là một người thông minh!
Chu Hằng gật đầu. Lâm Vô Bệnh đương nhiên không có khả năng làm cho Lâm Hiến Dương có được năng lực đấu với Bạch Cốt Khô Lâu, đây chính là 2 cái phù văn cấp Hỗn Độn Cảnh. Khắp thiên hạ, người có được năng lực như Hồng Nguyệt tuyệt đối không vượt qua hai mươi người, thậm chí còn ít hơn!
Người có thể nhìn ra điểm huyền diệu trong đó cũng không ít, nhưng bởi vì đây chính là đặt tiền cược trên người hắn, nên người có được dũng khí như thế khẳng định không nhiều lắm!
Mặc dù Triệu Lạc Nhạn là hạng nữ lưu, nhưng phần quả quyết này còn độc đoán hơn so với vô số nam nhân!
Chu Hằng nhìn nàng một cái, nói: - Tuy nhiên, điều này vẫn không đủ để cho ta tha thứ cho nàng làm ác!
- Cùng lắm thì... người ta cũng để cho chàng tận tình chà đạp một hồi đi! Triệu Lạc Nhạn nói rất là buông thả.
Chu Hằng mặt tối đen xuống, nếu hắn nghe vậy còn "leo lên" nữa, thì đến tột cùng là chà đạp nàng hay là để cho nàng hưởng thụ... cái này thật khó nói.
- Khanh khách khách... Nhìn vẻ mặt của chàng này đúng là thực ngộ nghĩnh! Triệu Lạc Nhạn xem lồng ngực của hắn trở thành gối đầu: - Những nam nhân ta từng gặp qua, đâu có người nào không muôn dung vật kia tiến vào cơ thể của ta, vậy mà chàng lại làm như bị vô cùng ủy khuất?
- Người khác là người khác, ta là ta, không cần nói nhập làm một! Chu Hằng cau mày nói: - Còn nữa, tay nàng không nên lộn xộn!
- Thực ra, ta là người số mạng rất khổ! Triệu Lạc Nhạn thì thào nói, giọng điệu có phần bi thương: - Từ lúc còn rất nhỏ, ta đã bị chọn vào trong cung, cái gì cũng đều không biết, tuổi nhỏ đã bị tên Ma Long kia chiếm đoạt. Lần đầu tiên thật sự rất đau, nhưng tên Ma Long kia chỉ trong một đêm đó muốn ta tới bảy lần. Ta còn nhớ rõ, dường như cả người ta đều sắp chết rồi!
- Thời gian ba năm đầu, ý thức của ta vốn không có lúc nào thanh tỉnh, không phải nằm ở trên giường dưỡng thương, thì nằm ở trên giường bị hắn làm đi làm lại, cảm giác mình giống như một con heo mẹ!
- Đến sau này, cảnh giới của ta chậm rãi tăng lên, tình huống mới hơi tốt hơn một chút, có thể dần dần chịu đựng nổi, nhưng mỗi lần vẫn bị làm đến chết đi sống lại!
- Người khác không biết còn ganh tỵ với ta, cho rằng ta độc hưởng thánh ân, nhưng nào có ai biết: cả thân xác lẫn tâm hồn ta khổ sở biết bao? Lúc đầu ta chỉ mới mười bốn tuổi, còn là một cô bé cái gì cũng không biết, vậy mà mỗi ngày đều phải chịu đựng thân thể thống khổ như vỡ tan ra, mỗi lần đêm xuống đều đầy lòng sợ hãi!
- Đến sau này, ta học được cách làm thế nào bảo vệ mình, tên Ma Long kia mỗi lần đều chỉ có thể kéo dài một hai phút, tiếp lần sau cũng chỉ có mấy chục giây! Có một đoạn ngày, hắn đều xấu hổ khi chạy đến với ta!
- Khi đó mọi người đều cho rằng ta sắp bị thất sủng, ngay cả thái độ của tỳ nữ đều trở nên phóng túng hơn! Thực buồn cười! Một đoạn ngày đó thật ra là thời điểm ta vui vẻ nhất! Thế nhưng cũng không lâu lắm, tên Ma Long kia lại tới tìm ta. Thời điểm đó chàng không thể tưởng tượng bộ dáng kinh hoàng của những hạ nhân kia đâu! Ta đã giết chết toàn bộ bọn chúng!
- Có phải lòng dạ ta rất độc ác hay không? Nhưng khi ta bị tên Ma Long kia làm đi làm lại đến chết đi sống lại, thì có ai đồng tình với ta chứ?
- Tên Ma Long kia vì để có thể đùa bỡn với ta lâu một chút, cũng tránh cho vạn nhất không cẩn thận một cái đùa chết ta... nên hắn phí hết tâm tư tăng lên tu vi của ta tới Tuệ Tinh Cảnh! Ha ha ha... Người khác đều nói hắn dành cho ta biết bao nhiêu ân sủng, nhưng có ai biết: thực ra hắn chỉ làm vì chính mình!
- Hắn vì để chơi đùa ta cho thỏa thích, còn cố ý làm thịt một con rồng, dùng máu rồng bôi lên đồ chơi kia, nghe nói có thể gia tăng phương diện năng lực kia. Kết quả sau đêm hôm đó, ta nằm liệt trên giường suốt mười năm mới khôi phục lại!
- Vì mạng sống, vì ít chịu làm đi làm lại, ở phương diện này công lực ta cũng càng ngày càng cao thâm... đến sau rốt cục tên Ma Long kia nhận thua, đáp ứng một tháng chỉ tới chỗ của ta một lần, nhưng ta nhất thiết phải phối hợp với hắn, để hắn chơi đùa tận hứng!
- Chàng nói xem, đến tột cùng ta là hoàng hậu, hay là "kỹ nữ" gì đó trong chốn thanh lâu?
Triệu Lạc Nhạn nhìn Chu Hằng, ánh mắt bình tĩnh.
Chu Hằng thở dài, nói: - Nếu bàn tay nàng không có luôn lộn xộn, ta sẽ có vài ba phần đồng tình! Hiện tại, một phần cũng không có!
- Khánh khách khánh khách... Triệu Lạc Nhạn cười duyên không ngừng, áp sát đôi môi bên tai Chu Hằng thấp giọng nói: - Tối hôm qua, là một lần ta thoải mái nhất từ lúc chào đời tới nay!
- Một lần? Chu Hằng da mặt co giật bật nói. Đêm hôm qua hắn đâu chỉ bị "cưỡng chiếm" một lần? Mặc dù trong lời nói của đối phương rất là thỏa mãn hư vinh trong lòng đại nam tử hắn.
- Không chỉ một lần? Đừng để ý loại chi tiết này đi!
Chu Hằng lườm một cái. Làm sao có thể đừng để ý: hắn thiếu chút nữa bị ép đến khô trở thành một con trâu chết!
- Hiện tại, ta đã là người của chàng, chàng cũng không thể để cho ta bị nam nhân khác chạm vào chứ? Triệu Lạc Nhạn nói tiếp rất là giảo hoạt.
- Ta không phải đã đáp ứng nàng rồi sao! Nói đến đây, Chu Hằng có điểm phát hận: hắn đã đáp ứng hỗ trợ, tại sao nữ nhân này còn phải "cưỡng chiếm" hắn, thật là đáng giận!
- Bởi vì, ta muốn chắc! Triệu Lạc Nhạn không che giấu dã tâm của nàng chút nào; - Ta muốn Duẫn Nhi kế vị, chàng phải bảo đảm ngôi vị hoàng đế của nàng bền vững muôn đời! Vì để an toàn, chàng cưới nàng cũng được!
- Nàng không cảm thấy chuyện này thực hoang đường sao?
- Điều đó có sao chứ! Duẫn Nhi làm thê tử của chàng, ta làm "tình nhân" của chàng, chỉ cần đừng để bị người biết là được rồi! Hơn nữa, nếu thật bị người biết thì sao chứ, ai dám nói lung tung cứ giết chết người đó! Triệu Lạc Nhạn nói đằng đằng sát khí.
Đây là thế đạo gì a, có cách chọn rể như vậy sao?
- Tuy nhiên, ta sẽ không cùng Duẫn Nhi cùng nhau hầu hạ chàng, đây là giới hạn cuối cùng của ta, chàng đừng nghĩ ăn cả mẹ con cùng một lúc!
Chu Hằng khóe miệng lại co rút: chẳng lẽ chỉ nằm chung trên một cái giường mới xem như ăn cả mẹ con? Cái lập luận kỳ quái gì vậy? Quên đi! Dù sao hắn cũng không có ý định gì với Liễu Duẫn Nhi, kiên quyết không chạm vào là được, không tin Liễu Duẫn Nhi cũng có thể dùng sức mạnh "cưỡng chiếm" hắn!
Nghĩ đến đây, Chu Hằng thở dài, nếu hắn không có bị dừng lại ở Thiên Hà Cảnh đại viên mãn, mà có thể một bước nhảy qua, thì đâu đến nông nỗi bị Triệu Lạc Nhạn đẩy ngược?
- Ta sẽ không để Duẫn Nhi đi vào con đường cũ của ta, nàng thích người nào liền gả cho người đó, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ cưỡng bách nàng! Triệu Lạc Nhạn lên tiếng nói như vậy.
Chu Hằng hơi có chút cảm động, nữ nhân này có lẽ là lòng dạ độc ác, có lẽ không từ một thủ đoạn, có lẽ dục vọng thật cường lực... nhưng rõ ràng nàng vô cùng yêu thương Liễu Duẫn Nhi, không có gì khác nhau với một người mẹ bình thường trong thiên hạ.
- Lâm Hiến Dương ta nhất định sẽ xử lý, chỉ là Lâm Vô Bệnh... có thể phải kéo dài một đoạn thời gian! Chu Hằng nói.
Chỉ cần Lâm Vô Bệnh không đi chọc giận Hồng Nguyệt, nói vậy Hồng Nguyệt rất thích ý lưu lại một tên đại địch như thế cho Chu Hằng để khích lệ hắn. Như vậy, Chu Hằng chỉ có nước chờ tu vi của mình đột phá đến Hắc Động Cảnh, lúc đó mới có đủ năng lực giết chết Lâm Vô Bệnh.
Cái này không biết cần thời gian bao lâu!
Bởi vì lĩnh ngộ cảnh giới không là vấn đề, tích lũy linh lực cũng có thể dùng đan dược để giải quyết, nhưng hình thành thiên hà thứ 1000, tuệ tinh thứ 100 thì đúng là một vấn đề, bởi vì điều này xưa nay cũng không có tiền lệ để noi theo.
- A! Lại có tinh thần rồi! Thêm một lần nữa! Triệu Lạc Nhạn đột nhiên vui mừng nói.
Vì thế, Chu Hằng lại bị chiếm đoạt một hồi.
Không còn nhớ đây là lần thứ 16 hay lần thứ 18?