Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 1062 - Lo Lắng Của Hoặc Thiên

Thôn Phệ Phù Văn, khai!

Ngọn lửa trắng đánh úp lại, cắn nuốt! Cắn nuốt! Cắn nuốt!

Sắc mặt của Chu Hằng có chút khó coi, Thôn Phệ Phù Văn dù sao cũng không phải là hắc động, hơn nữa cho dù chân chính là hắc động cũng có thừa nhận cực hạn, không có khả năng vĩnh viễn luôn luôn cắn nuốt không có giới hạn!

Ngọn lửa trắng này thật đáng sợ, vừa mới tiếp xúc Chu Hằng liền cảm nhận không ngờ Thôn Phệ Phù Văn lại có dấu hiệu bị đốt tan chảy!

May mà, ngọn lửa trắng này ngay cả Huyền Phượng Vũ cũng phun ra không được mấy ngụm, chờ đến lúc Chu Hằng đạt tới cực hạn, nàng cũng đồng dạng đến cực hạn rồi!

Rõ ràng chỉ cần phun ra tiếp một ngụm là có thể đánh bại đối thủ, nhưng lại kém một hơi!

"Ầm!" Chu Hằng phát lực, long thân bắn vọt tới, va chạm mạnh mẽ làm cho Huyền Phượng Vũ bay ra ngoài.

Nữ nhân này quả thật rất mạnh, trước đó chính là Long Tùy Phong thua ở dưới ngọn lửa trắng này! Ngọn lửa trắng này đã chạm đến pháp tắc, bất kỳ thể chất tinh khiết hay lực lượng phòng ngự nào ở trước mặt nó cũng không có tác dụng, chỉ có cùng là phù văn mới có thể tạo được tác dụng ứng phó.

Long Tùy Phong không phải là không có phù văn, chẳng qua là phù văn của hắn vừa vặn bị ngọn lửa khắc chế, cuối cùng chỉ có thể nuốt hận!

May mà, Yên Diệt Phù Văn của Chu Hằng tương đương với một cái tiểu hắc động, về bản chất sẽ không bị bất kỳ thuộc tính nào khắc chế.

"Grào!" Hắn rít gào một tiếng, khí thế phát động, hung hăng tấn công về hướng đối phương.

Trước khí thế như vậy, dù là Huyền Phượng Vũ cũng không thể miễn trừ được!

"Ông!" Nữ nhân này không khỏi thân hình run lên, Chu Hằng nhân cơ hội công kích, tung ra Bá Long Quyền, tung một quyền ngay mặt đối phương.

Tuy nhiên, Huyền Phượng Vũ coi như bất phàm, không ngờ ở ngay thời điểm mấu chốt nàng mạnh mẽ khôi phục lại, quay đầu đi, né tránh vài phần, đồng thời chém ra một trảo về phía ngực Chu Hằng.

"Ầm!" Hai người đều bị đánh bay ra ngoài, trên mặt Huyền Phượng Vũ trúng một quyền; trên ngực Chu Hằng cũng ăn một trảo. Tuy nhiên xem ra vẫn là Huyền Phượng Vũ chịu thiệt thòi lớn một chút. Dù sao cũng là nàng bị trúng đòn trước.

- Phì! Huyền Phượng Vũ phun ra một búng máu, hai mắt sáng quắc: - Trong cùng cảnh giới, ngươi là người thứ nhất có thể đả thương ta!

Dưới sân đấu, da mặt Long Tùy Phong khẽ co giật một cái. Nhưng ai bảo hắn bị đánh bại mà chi, người thua là không có tư cách oán hận!

Chu Hằng lại tươi cười, nói: - Thiên tài cùng cảnh giới bị ta đả thương đếm không hết, ngươi không phải là người thứ nhất, cũng không phải người cuối cùng!

- Thật cuồng ngạo! Huyền Phượng Vũ lại giương cánh: - Chờ đến lúc ngươi bị đánh bại, ta sẽ trả lại cho ngươi những lời này!

"Vèo vèo vèo...", vô số lông cánh từ trên người nàng bắn ra, bắn nhanh tới hướng Chu Hằng. Trên mỗi một cọng lông cánh lại đều mang theo ngọn lửa trắng! Như vậy, lực sát thương của nó không cần nói cũng biết.

- Vòng thiên hà, giam cầm cho ta!

"Ông", bên trong lực lượng thần bí lưu chuyển, những lông cánh này vừa bắn tới cách một trượng trước người Chu Hằng hết thảy đều giảm bớt tốc độ!

Chu Hằng nhân cơ hội uốn thân hình tránh né. Tuy nhiên những lông cánh này thật sự số lượng quá nhiều, không thể né tránh hết được! Nhưng không sao, hắn còn có Yên Diệt Phù Văn, trong hai long trảo múa động, hết thảy đều có thể cắn nuốt!

Chiến! Chiến! Chiến!

Hai người đều là vận dụng toàn bộ thực lực, tận tình nở rộ phong thái của chính mình.

Chu Hằng cũng không cần giữ lại chút gì, Hoặc Thiên ở một bên, ai dám bởi vì hắn yêu nghiệt mà trong lòng nảy sinh ý xấu? Ngay cả có ý xấu, ít nhất tạm thời cũng chỉ có thể để ở trong lòng có phải hay không?

Thế lực ngang nhau!

Hai người này đều là thiên tài trong thiên tài: một người thắng ở cảnh giới rất cao, lực lượng cường đại hơn; còn người kia thì ở thời điểm Tinh Thần Cảnh, Thiên Hà Cảnh đều là song trọng siêu cấp đại viên mãn, tạo thành tinh tú lốc xoáy và vòng thiên hà là hai loại tuyệt chiêu trước nay chưa từng có, dẫn tới trận chiến đi vào thế giằng co, thủy chung không thể phân ra thắng bại.

Nhưng ở trong mắt cường giả, thực ra trận chiến này đã không có ý nghĩa.

Ở mặt ngoài là bất phân thắng bại, thực ra Huyền Phượng Vũ đã sớm thua rồi... Nếu... nếu Chu Hằng cũng là Chuẩn Hắc Động Cảnh, thậm chí, không cần Chuẩn Hắc Động Cảnh, chỉ cần là Tuệ Tinh Đế đỉnh phong đạt tới 90 tinh là đủ rồi.

Huống chi, đầu gối của Chu Hằng còn bị thương, xương bể nát đến hiện tại còn chưa có hoàn toàn lành lặn!

Mặc dù là chút thương tích nhỏ, nhưng ở trong quyết đấu giữa cao thủ, bất kỳ một chút vết thương nhỏ nào cũng có thể biến thành điểm mấu chốt ảnh hưởng tới thắng bại sau cùng! Chu Hằng có thể dưới tình huống như vậy chiến ngang tay, có nghĩa nếu hắn ở dưới trạng thái hoàn mỹ nhất, thì có thể đã chiếm giữ thế thượng phong!

Đương nhiên, chiếm được thượng phong và chiến thắng đối thủ vẫn là cách một khoảng cách không nhỏ. Nếu xem một ưu thế nhỏ nhoi này chuyển hóa thành thắng thế, không có đánh nhau kịch liệt mấy ngày thì căn bản không có khả năng thực hiện!

Ai mà rảnh rang xem hai tên Tuệ Tinh Đế đánh lâu thêm mấy ngày chứ?

Vì thế hai người đánh đến ngày hôm sau, vẫn là lão Chu Tước ra lệnh ngưng hẳn trận đấu, đồng thời chủ động nhận thua, chắp tay nhường vị trí thứ nhất cho Long tộc... Ở trong đầu lão Chu Tước xem ra, bại trước Chu Hằng cũng không có gì mất mặt, người ta chính là sư đệ của Hoặc Thiên!

Lúc trước chi thần thú nào không mà bị Hoặc Thiên gây sức ép đến mức muốn sống không được muốn chết không xong?

Hắn bán chính là mặt mũi của Hoặc Thiên, chứ không phải là Long tộc!

Kế tiếp, chính là "cao trào" chân chính của Thiên Thần Đại Hội, có số lớn bảo vật mang lên đài cung cấp ọi người trao đổi. Đương nhiên sẽ không lập tức tiến hành, mà phải cách sau một ngày, buổi tối còn phải tiến hành trao giải cho Long tộc xếp hạng thứ nhất.

Dự thi thì có thưởng, mỗi người đều có. Mỗi người cũng sẽ không rơi xuống mặt mũi, chỉ khác biệt ở chỗ quyền ưu tiên, đội ngũ xếp hạng thứ nhất thì được chọn trước, kế tiếp là hạng thứ hai, sau đó mới là hạng thứ ba, thứ bốn.

... cuối cùng, Bạch Hổ chiến thắng Huyền Vũ, giành được hạng thứ ba.

Chi thần thú nào tổ chức Thiên Thần Đại Hội, như vậy thì từ chi thần thú đó phụ trách cung cấp ban thưởng, dù sao cũng là luân phiên tổ chức.

Phần thưởng rất phong phú, từ đan dược tăng lên tu vi đến thánh dược tăng lên lĩnh ngộ; còn có các loại Bảo khí, các loại tài liệu; thậm chí còn có phù văn!

Nhưng không có ngoại lệ, trừ tài liệu ra, các loại khác đều chỉ là cấp bậc Tuệ Tinh Cảnh. Từ trên lý thuyết mà nói, lấy tài liệu là có lời nhất, bởi vì có khả năng chế tạo ra Bảo khí cấp Hắc Động!

Chu Hằng thứ không thiếu nhất chính là Bảo khí; phù văn cũng không quan tâm; lĩnh ngộ cảnh giới càng không cần, hắn chọn là đan dược tăng lên tu vi.

Điều này không khỏi dẫn tới rất nhiều người thầm mắng hắn ngu ngốc!

Tích lũy linh lực không phải chuyện đơn giản nhất, chỉ cần chịu tốn thời gian là có thể tăng lên, không giống như lĩnh ngộ cảnh giới, ngộ không thông chính là ngộ không thông, làm thế nào cũng không có cách nào!

Chọn cái gì đều tốt hơn so với chọn đan dược tăng lên tích lũy linh lực!

Đây chỉ có xếp hạng thứ tư mới bất đắc dĩ lấy về để an ủi, như thế nào Chu Hằng xếp hạng thứ nhất, hơn nữa còn là thứ nhất trong thứ nhất, không ngờ làm ra quyết định ngu ngốc như vậy?

- Đừng quên, người ta chính là sư đệ của Hoặc Thiên Thánh nhân, còn thiếu bảo vật gì sao?

- Không sai! Thái Hư nhất mạch làm sao có thể ít bảo vật!

- Người ta đây là đang khiêm nhượng!

- Phì, căn bản là chướng mắt thôi, cho nên cố ý lượm một kiện kém nhất, để mỉa mai đây!

Mọi người nhao nhao phỏng đoán, nhưng bọn họ sao có thể nghĩ đến: Chu Hằng vốn cũng không có làm cao như trong tưởng tượng của họ, hắn thực sự cần là tích lũy linh lực! Nhưng thân phận bất đồng, ánh mắt nhìn của người khác cũng bất đồng.

Hai người đồng dạng ăn to uống lớn trên một tiệc cưới, mọi người sẽ nói người nhà giàu nọ thường thấy cảnh đời, nên ăn uống phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết; còn người nhà nghèo kia là con quỷ chết đói đầu thai, trước nay chưa từng được ăn ngon nên như vậy.

Trong mắt của mọi người, Chu Hằng đã sớm từ huyết mạch hạ vị biến thành cao cao tại thượng, vầng sáng sư đệ của Hoặc Thiên thật sự rất chói mắt!

Hiện tại, đôi tỷ đệ này liền sóng vai đứng ở bên bờ Ma Hải.

Chu Hằng đột nhiên không nói gì, vốn trong lòng có ngàn vạn lời muốn nói ra, nhưng khi hai người thực sự gặp riêng một mình, hắn lại không biết nên nói cái gì.

- Tỷ có khỏe không? Cuối cùng, hết thảy tưởng niệm đều hóa thành một câu thăm hỏi ân cần bình thản.

- Tiến bộ của ngươi rất nhanh! Hoặc Thiên lại đáp lời ngoài đề: - Tuy nhiên, còn chưa đủ mau, ta có một loại cảm giác rất xấu, thiên địa này sẽ phát sinh chuyển biến xấu!

- ... Là đại ma đầu thần bí kia ư? Chu Hằng cả kinh, ngay cả Hoặc Thiên cũng tâm tư lo lắng như vậy, chuyện đó đúng là không ổn!

- Không chỉ thế, còn có 4 tòa Ma Hải, luôn luôn đang mở rộng, chung quy có một ngày, chúng sẽ nối thành một mảnh, đến lúc đó chính là ngày tận thế của cả thế giới! Hoặc Thiên khẽ nhíu mày, nói.

Điều lo lắng này của nàng không khỏi có hơi xa, Ma Hải từ khi thế giới sinh ra đã tồn tại, thế nhưng cho tới bây giờ cũng mới khuếch trương chừng một phần ba tinh cầu, ngoại trừ ở Long tộc phát sinh chút tình huống ngoài ý muốn.

4 tòa Ma Hải muốn nối liền thành một mạch, vậy cần thời gian bao lâu?

Đương nhiên Chu Hằng thừa nhận, Ma Hải là nơi cổ quái thiếu sót quy tắc thiên địa, nếu như nối liền thành một thì có trời mới biết sẽ phát sinh phản ứng như thế nào!

- Sau khi thành Thánh, ta có thể cảm ứng thiên hạ càng sâu sa hơn: tốc độ mở rộng của 4 Ma Hải trong tương lai không lâu sẽ tăng nhiều! Còn nữa, phong ấn của năm Thánh trước kia cũng kéo dài không được bao lâu, tương lai không lâu đại ma đầu kia cũng sẽ xuất thế! Hoặc Thiên nói một hơi hai cái tin tức xấu.

Nếu Ma Hải mở rộng đến mức nối liền thành một mạch, như vậy toàn bộ thiên hạ đều phải trở thành thế giới của Tử Linh, dù là Thánh nhân thì như thế nào, đồng dạng sẽ bị Tử Linh vô tận bao phủ! Mà đại ma đầu thần bí kia thì càng thêm đáng sợ! Năm xưa phải cần năm Thánh hy sinh chính mình mới có thể phong ấn, hiện tại năm Thánh mới cũng chưa xuất hiện đủ, hơn nữa tập thể đạo đức tuột dốc! Đừng nói Thạch Dương loại tiểu nhân kia, chính là Hoặc Thiên... Chu Hằng cũng tuyệt đối không cho là nàng có tự giác hy sinh vì thiên hạ!

Đương nhiên, cho dù Hoặc Thiên có giác ngộ như vậy, Chu Hằng cũng sẽ không đồng ý, thế gian ắt phải có biện pháp, vì cái gì nhất định phải hy sinh chính mình chứ?

- Ta nhất định sẽ là siêu cấp đại viên mãn tất cả bốn đại cảnh giới, thành Thánh loại khác! Đến lúc đó, sẽ do ta che gió che mưa cho tỷ! Chu Hằng nhìn Hoặc Thiên nói với giọng điệu kiên định, lộ ra ý tự tin vô cùng mãnh liệt.

- Vậy ngươi phải nhanh lên mới được!

Hoặc Thiên thở dài: - Ta có cảm giác, hết thảy chuyện này phát sinh lâu thì trăm năm, ngắn thì chỉ có mấy chục năm!

Thời gian nhanh như vậy ư!

- Tỷ yên tâm, hết thảy sẽ do ta gánh vác! Chu Hằng vỗ lên hai vai Hoặc Thiên, thận trọng nói.

Đây là một lời cam đoan, còn là một lời hứa hẹn!

"Ầm", lập tức Chu Hằng bị một chân đá bay ra ngoài.

- Muốn chiếm tiện nghi ta, chờ ngươi có thể đánh thắng ta rồi nói sau!

Hoặc Thiên khinh thường nói, một bên thu chân lại.

"Con bà nó! Thật không ôn nhu chút nào mà!" Chu Hằng vuốt vuốt mũi đi trở về, trong lòng thầm phát thề: đợi về sau thời điểm có thể đánh thắng, nhất định phải tận tình chà đạp mông con quỷ nhỏ này, nhất định phải đòi lại khoản nợ hôm nay

Hắn nói: - Giữa tỷ và Hồng Nguyệt rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Hoặc Thiên sắc mặt lạnh lùng, lộ ra sát khí lành lạnh, nhiệt độ bầu không khí chung quanh lập tức giảm xuống!

Chu Hằng nhìn thẳng vào nàng không thối lui chút nào, hôm nay hắn nhất định phải biết rõ ràng đến tột cùng giữa hai nàng đã xảy ra chuyện gì.

- Nghịch đồ kia vì thánh vị, thừa dịp lúc ta chuyển thế suy yếu, cấu kết với sư huynh của ta cùng nhau ám toán ta!

Bình Luận (0)
Comment