Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 132 - Bẫy Rập

Dưới đêm trăng, năm đạo bóng người xẹt qua tinh không.

Hưu hưu hưu, bọn họ dừng ở trước một tòa đại trang viên thành tây, chính là một nhóm Chu Hằng.

- Ta mua được một gã hộ vệ Phương gia, tìm được tin tức nói Lưu Duyệt bị giam ở trong hầm phía bắc trang viên!

La Nhuận Thiên nói.

Thân hình năm người xuất động, bay vào trong trang viên, tuy rằng trong trang viên này giới vệ sâm nghiêm, ba bước một trạm canh gác, 5 bước một đồi, nhưng đều là cấp bậc Luyện Thể Cảnh, làm sao phát hiện tồn tại Sơ Phân Cảnh.

Một đường như vào nhân cảnh, năm người liền đi tới hầm, không chút do dự xâm nhập, đánh hôn mê vài người, đã đi tới chỗ sâu trong hầm.

Nơi này quả nhiên giam giữ một người, toàn thân cột lấy từng cây xích sắt to như cánh tay, đầu buông xuống , dường như đã hôn mê.

- Cứu người!

Hàn Đào vội vàng kêu một tiếng, từ đan điền gọi ra pháp khí chém tan những xích sắt kia. Leng keng, đốm lửa phát tán ra tứ phía, pháp khí vốn sắc bén, sau khi được thêm vào linh lực chẳng khác nào đậu hủ. . .

Từng cái xích sắt rơi xuống, người bị cột cũng ngã quỵ xuống, La Nhuận Thiên vội vàng đỡ lấy, vội hỏi:

- Lưu thiếu, ngươi thế nào?

Người nọ nặng nề ngẩng đầu, mơ hồ có thể thấy được là một nam nhân có chút tuấn mỹ, khí tức Sơ Phân Cảnh, nhưng thập phần mỏng manh, hình như là bị cầm giữ tu vi. Cũng đúng, nếu không người khác sao yên tâm giam hắn ở trong này.

- Đi!

Hàn Đào nói.

La Nhuận Thiên cõng Lưu Duyệt ở trên lưng, đây chính là cơ hội để hắn vuốt mông ngựa, tự nhiên không có khả năng tặng cho người khác.

Chu Hằng nhướng mày, có cảm giác không ổn.

Hắn đi sau cùng. Trong lòng suy tư rốt cuộc là lạ ở chỗ nào, một đường đi ra hầm, hắn mới tỉnh ngộ, hết thảy đều quá thuận lợi . Đừng nói Sơ Phân Cảnh, dù là Tụ Linh Cảnh cũng có thể dễ dàng cứu người ra!

Oanh, nhưng vào lúc này, một mảnh ánh lửa hiện lên, mấy cây đuốc sáng lên. Mỗi một cây đuốc tự nhiên đều có một người cầm. Quét mắt qua một cái có ít nhất mấy trăm người, hơn nữa trong đó tồn tại Sơ Phân Cảnh.

Sắc mặt đám người Hàn Đào lập tức trở nên khó coi, rõ ràng đây là một cái bẫy!

Trách không được Lưu Duyệt dễ dàng dò ra như vậy, nguyên lai người ta đã sớm giương bẫy chờ bọn họ chui vào.

Lúc này, Chu Hằng ngược lại buông lỏng.

Nguy hiểm không biết mới là đáng sợ nhất, bây giờ đối phương lấy ra con bài chưa lật, mà con bài chưa lật này ở trong mắt Chu Hằng, một kích là vỡ, căn bản không cần để ở trong lòng! Đám người Hàn Đào lại như lâm đại địch. Là bởi vì chưa từng thấy qua hắn một mình tranh tài trăm võ giả Sơ Phân Cảnh ở Đại Diễn Tông, một mình giết trên trăm Ám Bì Quái Sơ Phân Cảnh!

Bọn họ chỉ biết Chu Hằng ở Sơ Phân Cảnh có thể coi vô địch, nhưng tuyệt không tin tưởng hắn có thể chiến thắng gần bốn mươi Sơ Phân Cảnh.

- Các ngươi từ đâu tới?

Trong đám người, một lão nhân chừng sáu mươi bước ra, khí tức Sơ Phân tam trọng thiên đỉnh phong cuồn cuộn. Ích Địa Cảnh ở nơi này có thể được cho là cao thủ tuyệt đỉnh.

Chuyện cho tới bây giờ cũng không phải do bọn họ chống chế , Hàn Đào ôm quyền, nói:

- Vị Lưu công tử này chính là hậu nhân một vị trưởng bối tệ tông. Hy vọng quý phương có thể mở 1 con đường để chúng ta mang người về!

- Không cần lén lút. Báo lên lịch!

Lão giả kia lớn tiếng quát.

Mấy người Hàn Đào lại nào dám, nếu thật báo ra lai lịch Lưu Duyệt. Như vậy chuyện này sẽ làm lớn chuyện, con trai một cường giả Khai Thiên Cảnh tuyệt đối đầu cơ kiếm lợi, đến lúc đó Thiên Tinh Tông không biết phải bỏ ra bao nhiêu giá mới có thể chuộc Lưu Duyệt về!

- Chúng ta đi!

Bốn người Hàn Đào hai mặt nhìn nhau sau, đều quyết định liều mạng, dù sao Lưu Duyệt đã cứu ra, chỉ cần giết ra trùng vây, biên cảnh Hàn Thương Quốc cũng không xa.

Chu Hằng tự nhiên không thèm để ý chút nào, chiến lực hắn lúc này đã có thể nghiền ép hết thảy Sơ Phân Cảnh.

La Nhuận Thiên lưng đeo Lưu Duyệt, mọi người bắt đầu phá vây.

Chiến đấu lập tức khai hỏa, chừng bốn mươi Sơ Phân Cảnh võ giả đồng thời vây quanh, sáu người Chu Hằng, quả thực có chạy đằng trời! Đương nhiên, đây cũng là bởi vì Chu Hằng không nghiêm túc, chỉ là ứng đối lung tung, nếu không sớm đánh những người này tan rã .

Hắn luôn cảm thấy sự tình vẫn chưa hết!

Đối phương làm cho không phải rất nhanh, đại khái sợ năm người này liều mạng, đồng dạng có thể khiến 1 vài người chôn cùng, tự nhiên ai cũng sẽ không nguyện ý. Bởi vậy sách lược bọn họ chính là tiêu hao, chỉ cần hao hết lực lượng năm người Chu Hằng, như vậy tự nhiên muốn giết cứ giết, muốn bắt cứ bắt.

Đúng lúc này, La Nhuận Thiên đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm, đầu ngã quỵ xuống dưới, mà Lưu Duyệt trên lưng hắn lại nhảy lên một cái, trên không trung xoay người rơi xuống trên mặt đất, khí tức tăng vọt, làm sao còn có nửa điểm uể oải?

Quả nhiên là liên hoàn kế a, Lưu Duyệt căn bản là giả, chọn vào lúc này đánh lén một cái, tuyệt đối là một kích bị thương nặng! Ba người Hàn Đào lập tức há hốc mồm, bọn họ tự nhiên cũng có thể đoán được cứu lầm người , nhiệm vụ hiện giờ những không hoàn thành, lại còn bị thương một người, vậy phải làm sao bây giờ?

Cuối cùng Chu Hằng lộ ra vẻ mỉm cười nói với người trẻ tuổi tuấn mỹ:

- Ngươi là Phương gia đại thiếu?

Thanh niên tuấn mỹ ngụy trang thành Lưu Duyệt không khỏi sửng sốt, sau đó kiềm chế tóc bay rối một chút, lập tức biến thành một công tử tuấn mỹ, hắn cũng cười cười, nói:

- Kẻ bất tài đúng là Phương Hà Thanh, các hạ xưng hô như thế nào? Dường như các hạ sớm nhìn ra vài phần không ổn, có thể giải thích nghi hoặc cho Phương mỗ hay không, đến tột cùng làm sao lộ ra chân tướng?

Hắn không ngờ thỉnh giáo Chu Hằng.

- Chu Hằng!

Chu Hằng thuận miệng nói, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười:

- Phía trước nghe nói qua Phương huynh túc trí đa mưu, theo lý mà nói, chúng ta vốn không dễ dàng có thể tìm được con tin như vậy!

Phương Hà Thanh gật gật đầu, nói:

- Đây là ta sơ sót, bất quá nếu ta không thiết kế như vậy, sợ có kẻ đần độn không tìm thấy địa phương!

Hắn liếc mắt bốn người Hàn Đào một cái, trên mặt lộ ra một chút cười nhạo.

Gương mặt ba người Hàn Đào lập tức đỏ lên, nhưng La Nhuận Thiên đã hôn mê, không bị đả kích thêm.

- Kỳ thật, lai lịch của các ngươi không nói ta cũng có thể đoán ra!

Phương Hà Thanh tuy rằng chỉ có Sơ Phân nhị trọng thiên, nhưng dường như địa vị cực cao, hắn vừa nói không người nào dám xen mồm, không ai động thủ, chỉ là vây quanh năm người Chu Hằng.

- Các ngươi phải cứu người mang theo pháp khí không gian trên thân, mà có thể có được pháp khí không gian chỉ có hai cái có thể, thứ nhất, vận khí tốt, nhặt được; thứ hai, phía sau ít nhất phải có thế lực Khai Thiên Cảnh!

Phương Hà Thanh lại liếc mắt nhìn năm người Chu Hằng một cái:

- Các ngươi xuất hiện, nói rõ là loại thứ hai, thân phận người nọ rất cao, không thể không cứu!

- Hiện tại đến vấn đề thứ hai, nếu người nọ là người bổn quốc, như vậy Khai Thiên Cảnh đại năng chỉ cần phân phó một tiếng, chúng ta còn dám giữ người? Nhưng lại phái người lại đây nghĩ cách cứu viện, điều này nói rõ, các ngươi cũng không phải người Thiên Linh Quốc!

- Các ngươi gọi người nọ là Lưu thiếu, mà đại năng Khai Thiên Cảnh họ Lưu, dường như Hàn Thương Quốc Thiên Tinh Tông có một vị!

- Kết hợp vị trí địa lý nơi này, ta suy đoán các ngươi phải cứu Lưu thiếu chính là con trai độc nhất của Lưu Thanh Huyền, Lưu Duyệt!

Nghe hắn phân tích từng tầng một, sắc mặt đám người Hàn Đào càng ngày càng trắng, không nghĩ tới Phương Hà Thanh trí lực hơn người như thế, vẻn vẹn chỉ thông qua dấu vết để lại liền suy đoán ra.

Chu Hằng không khỏi vỗ tay cười to:

- Phương huynh quả nhiên trí tuệ hơn người như nghe đồn! Ta hiện tại đều hoài nghi, với thông minh của ngươi sao không nhìn ra bản tính Lưu Duyệt, làm ra hành vi dẫn sói vào nhà!

Phương Hà Thanh hơi sững sờ, sau đó cũng nở nụ cười:

- Không tồi, ta đã sớm phát hiện Lưu Duyệt không ổn, cố ý mời hắn tới nơi này, về phần nữ nhân bị hắn ô nhục đương nhiên cũng không phải vợ Phương mỗ!

- Chu huynh, ta rất thưởng thức đối với ngươi, không bằng làm thủ hạ của ta, Phương mỗ nhân tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi!

Phương Hà Thanh ném ra cành ô- liu cho Chu Hằng.

Ba người Hàn Đào lập tức khẩn trương nhìn Chu Hằng, nếu Chu Hằng đầu nhập vào, vậy bọn họ hoàn toàn không có đường sống.

Chu Hằng nghĩ nghĩ, nói:

- Phương huynh, ngươi giao Lưu Duyệt ra đây, sau đó chúng ta nước giếng không phạm nước sông, được không?

Hắn cũng có chút thưởng thức Phương Hà Thanh mới có thể làm ra quyết định này.

- Ha ha ha!

Những người Phương gia đó đều cười ha hả.

Cái này không thể cười sao? Thú trong tù, cá chậu chim lồng không ngờ tùy tiện nói điều kiện đến, người như thế sao xứng để Phương đại thiếu mời chào!

Dù là Phương Hà Thanh cũng không nghĩ tới Chu Hằng đưa ra một cái điều kiện không thực tế như vậy, không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, hắn nghĩ Chu Hằng hẳn không ngu xuẩn như vậy!

- Vậy không có cách nào!

Phương Hà Thanh lộ ra một tia áy náy, sau đó biểu tình chuyển lệ, quát:

- Đánh hạ bọn họ... sinh tử bất luận!

Chu Hằng thở dài, tay phải rung lên, đoạn kiếm màu đen trong tay tế xuất, nói:

- Nói thật, ta cũng không muốn cứu người như Lưu Duyệt, bất quá ta cũng cũng không ngại đại khai sát giới!

- Khoác lác!

Một gã cao thủ Sơ Phân Cảnh Phương gia quát, đánh một quyền tới Chu Hằng, kình khí hóa thành một đầu mãnh hổ, rít gào mà đi hướng về Chu Hằng.

Thác nước màu đen hiện lên, máu tươi bắn lên tận trời!

Ba!

Tên võ giả Sơ Phân Cảnh chỉ một kiếm đã bị chém thành hai đoạn, rớt xuống từ hai bên, tiên huyết vẩy đầy đất.

Đây cũng là ảo giác đi!

Mọi người đều không kìm nổi lấy tay dụi mắt một cái, lộ ra biểu tình khó tin.

Một chiêu giết chết võ giả cùng cảnh giới, cái này cũng quá khoa trương đi! Dù là võ giả mới vừa vào Sơ Phân Cảnh gặp được Sơ Phân tam trọng thiên đỉnh phong cũng không đến mức như thế, luôn có thể ngăn cản mấy chiêu , đây hoàn toàn giống như là Ích Địa Cảnh đang khi dễ Sơ Phân Cảnh!

Nhưng vừa động thủ khí tức võ giả liền vô pháp che dấu, Chu Hằng rõ ràng là Sơ Phân nhất trọng thiên mà thôi!

Chiến lực này... nghịch thiên a!

Chu Hằng tươi cười, nói:

- Phương huynh, đề nghị của ta hữu hiệu như cũ!

Bình Luận (0)
Comment