Chu Hằng đổ hết đất đá trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, bản thân đi lên tầng ba bắt đầu luyện hóa linh hạch, còn Lan Phi cùng Tiêu Họa Thủy thì tiếp tục dọn dẹp không gian trong tháp đã thành một đống lộn xộn. Tuy rằng hai nàng chưa nói tới thích sạch sẽ, nhưng cảnh tượng đầy bùn đất hiện giờ thật là khiến người ta không thoải mái.
Hai nàng bận rộn không ngừng, Chu Hằng thì khoanh chân ngồi trong tầng ba, luyện hóa linh hạch.
Linh hạch cùng linh thạch, linh khí giống nhau, biện pháp đơn giản nhất chính là dùng lỗ chân lông trên thân thể để hấp thu. Tuy nhiên tốc độ này cũng chậm nhất, không nhanh bằng trực tiếp uống vào.
Tụ Linh Cảnh không có tư cách trực tiếp nuốt linh thạch, linh khí khổng lồ có thể mạnh mẽ nhồi thân thể nổ tung, nhất định phải đến Sơ Phân Cảnh, bước đầu mở ra thế giới đan điền, lúc này mới có tư cách làm thế.
Mặc dù linh hạch này là cốt lõi, bộ phận tinh hoa nhất của linh thạch, nhưng độ cứng cũng không cao, có thể nghiền nát dễ dàng, sau đó bỏ vào miệng mà nuốt. Một đoàn mát lạnh chạy theo cổ họng vào trong dạ dày, hóa thành hàng tỷ hạt giàu năng lượng, có thể hấp thu dễ dàng.
Chu Hằng vận chuyển Nguyệt Ảnh Tâm Quyết, liều mạng hấp thu những hạt này, mỗi một hạt đều mang theo tích lũy linh lực phong phú, đẩy mạnh tăng trưởng tu vi của hắn.
Ích Địa nhất trọng thiên trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong!
Suốt hai ngày đêm, Chu Hằng tích lũy lực lượng đạt tới cực hạn cảnh giới trước mắt, dù là còn thừa lực lượng cũng không thể tiếp tục hấp thu, bằng không chỉ là lãng phí, thậm chí nhồi nhét nổ tung thân thể!
Có thể xông lên Ích Địa nhị trọng thiên!
Thần thức Chu Hằng hóa thành hình người, tay cầm hắc kiếm, lại thi triển Lăng Thiên Cửu Thức.
Vù vù vù, bóng kiếm lạnh lẽ, sáng chọi vạn dặm, toàn bộ không gian đan điền lập tức phát ra tiếng nổ ầm ầm, bầu trời hỗn độn không có biến hóa, nhưng mặt đất kiên cố lại chìm xuống, đồng thời không ngừng mở rộng diện tích. Lại có vô số linh lực đông cứng, hình thành vùng đất mới.
Mỗi một lần đột phá, đều là quá trình hoàn thiện, mở rộng nội thế giới.
Ầm, ầm, ầm!
Nửa ngày sau, quá trình khai thiên ích địa kết thúc một giai đoạn, Chu Hằng bỗng mở mắt, khí thế trên người tăng vọt, nhưng nháy mắt lại thu liễm trở vào cơ thể. Tăng lên đại cảnh giới là đáng sợ nhất, cho nên sau mỗi lần đột phá hắn cần một quá trình thích ứng. Nhưng sau khi đột phá tiểu cảnh giới, hắn lại có thể lập tức khống chế khí tức bản thân một cách hoàn mỹ.
Ích Địa nhị trọng thiên!
Chu Hằng cũng không lập tức đứng lên, linh khí thiên địa đang cọ rửa thân thể hắn, năng lượng linh hạch còn thừa cũng vẫn đang chuyển hóa thành tích lũy linh lực, tuy rằng số lượng không nhiều, nhưng cũng không thể tùy tiện lãng phí.
Ba đạo lực huyết mạch lại có tiến bộ, Chu Hằng tin tưởng khi hắn đạt tới Ích Địa tam trọng thiên, huyết mạch Thanh Long sẽ đạt đến Thiên linh thể thập tinh hoàn mỹ, từ đó hoàn toàn phát huy được uy lực của Cửu U Băng Thiên Quyết.
Lại nửa ngày sau, hắn mới hài lòng đứng lên.
Là lúc phản kích rồi!
Đi xuống tầng dưới, chỉ thấy chỗ vốn dơ bẩn lộn xộn này đã sạch không còn hạt bụi, chỉ có ở góc tường đặt mấy thùng nước phá vỡ phong cảnh, bên trong toàn là là nước bẩn đục ngầu.
Tiêu Họa Thủy cùng Lan Phi đang nhàm chán nằm trên giường, hai nàng vốn không vừa mắt nhau, nhưng ở trong này không có người thứ ba đều nói chuyện giải buồn, các nàng cũng hình thành hữu nghị nhất định.
Các nàng đều có dáng người kiêu ngạo, dù cho nằm ngửa trên giường thì bộ ngực kia vẫn vững vàng dựng thẳng, bên dưới váy lộ ra bốn cái chân nhỏ trắng muốt làm người ta hoa cả mắt.
Nghe được tiếng Chu Hằng bước xuống, các nàng lười biếng chống nửa người trên, phong tình biếng nhác làm người ta mê say.
- Rốt cuộc ngươi chịu ra rồi!
Tiêu Họa Thủy vỗ vỗ bộ ngực đầy đặn.
- Mau dẫn chúng ta đi tắm, bẩn chết mất!
Chu Hằng không khỏi buồn cười, hai nàng làm khuân vác không biết bao lâu, vốn loại chuyện này là quá nhẹ nhàng đối với Sơ Phân Cảnh, nhưng có Sơ Phân Cảnh nào lại đi làm chuyện thấp kém như vậy? Huống chi hai nàng vốn là thân thể cao quý, làm xong liền thấy đau lưng mỏi vai, đó hoàn toàn là tác dụng tâm lý.
Ba người cùng rời Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, hướng về phía sơn cốc phát hiện ra suối nước nóng.
Đi ra được nửa giờ, Chu Hằng liền phát hiện một tiểu đội tuần tra, có một Ích Địa Cảnh dẫn đầu, ba Sơ Phân Cảnh đi theo. Ngay cả Khai Thiên Cảnh hắn còn không sợ, tự nhiên sẽ không e ngại những người này, lúc này không tránh không né đi ra đón đầu.
- Hả, chính là hắn!
Cường giả Ích Địa Cảnh kia thấy được Chu Hằng đầu tiên, vội vàng lấy ra tranh vẽ, quét qua liền toát ra mừng rỡ, vung tay hô lên:
- Chính là tiểu tử này cướp đi linh hạch, các ngươi mau thả tín hiệu, để ta quấn lấy hắn!
Chiến đấu cấp bậc Ích Địa Cảnh, Sơ Phân Cảnh căn bản không có tư cách tham dự, ba tên Sơ Phân Cảnh kia liền vội lùi lại, vừa lấy ra đạn tín hiệu trong người ném lên trời cao, vút một cái nổ tung ở trên không, hình thành một cái hoa văn màu xám tro.
- Ngươi ngăn cản được ta?
Chu Hằng mỉm cười, lúc hắn ở Ích Địa nhất trọng thiên có thể chém giết Ích Địa tam trọng thiên đỉnh phong, lúc này nhảy vọt lên một tiểu cảnh giới, vậy giết càng thêm dễ dàng.
- Hừ! Cảnh giới của ngươi và ta như nhau, tuy rằng ta chưa chắc thắng được ngươi, nhưng ngăn cản ngươi vài phút cũng không thành vấn đề!
Cường giả Ích Địa Cảnh kia ngạo nghễ nói, hắn cũng có tu vi Ích Địa nhị trọng thiên, khí tức thậm chí còn mạnh hơn Chu Hằng một chút.
- Vậy ngươi cản cho ta xem!
Chu Hằng cười lạnh, hắn hận người Mao gia thấu xương, muốn giết phụ thân hắn, phải làm sẵn chuẩn bị bị giết lại!
Triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, hắn tiến thẳng tới trước mặt đối phương, tế ra hắc kiếm chém vào cổ đối phương.
Võ giả Ích Địa Cảnh tràn đầy tinh khí, không thể lãng phí được!
Người kia chỉ cảm thấy hoa mắt, Chu Hằng đã xuất hiện trước mặt hắn, bóng kiếm màu đen vung lên trước mặt, từng đạo thác kiếm xuất hiện. Hắn tự nhiên nhận ra đây là Phi Bộc Kiếm Pháp, chẳng qua là võ kỹ Địa cấp hạ phẩm, chỉ có thể tăng chiến lực của Chu Hằng từ Ích Địa nhị trọng thiên sơ kỳ lên đến hậu kỳ.
Nắm giữ Thế cũng không thể tăng lên uy lực võ kỹ, mà chỉ làm đối thủ không thể cản được, không thể né được, quyết định lực sát thương chân chính còn phải xem cấp bậc của bản thân võ kỹ. Cũng như võ giả nắm giữ Thế chia ra vận chuyển một môn kiếm kỹ Nhân cấp hạ phẩm cùng một môn kiếm kỹ Thiên cấp thượng phẩm, uy lực có thể giống nhau hay sao?
Người kia cũng không nắm giữ Thế, hoàn toàn không thể nào tránh né một kiếm này, nhưng tu vi của hắn là Ích Địa nhị trọng thiên đỉnh phong, dù có bị đánh trúng thì sao chứ?
Với lực phòng ngự của hắn, có thể mạnh mẽ chịu dựng!
Tuy rằng sẽ làm hắn bị thương một chút, nhưng không có vấn đề, cùng lắm mấy phút là các vị đại năng Khai Thiên Cảnh sẽ xuất hiện, đến lúc đó sẽ có thể dễ dàng chém giết Chu Hằng.
Hắn không cần thắng, chỉ cần có thể bám trụ Chu Hằng một chút thời gian là đủ rồi.
Chu Hằng vung lên một kiếm, xẹt, người kia cùng vũ khí trong tay đều bị chém làm hai, một cái đầu rời cổ vang ra, máu tươi phun trào. Khí huyết Ích Địa Cảnh dồi dào cỡ nào, cột máu này phun cao đến hai trượng!
Cái đầu của người kia lăn nhiều vòng dưới đất, ngừng lại, trên mặt vẫn còn vẻ khó tin, như là hoàn toàn không cách nào chấp nhận được sự thật mình bị một kiếm chém đầu.
Không cam lòng, quá oan mà!
Tốt xấu gì hắn cũng là cường giả Ích Địa nhị trọng thiên đỉnh phong mà, sao lại có thể bị chiến lực Ích Địa nhị trọng thiên hậu kỳ một kiếm đánh chết?
Chu Hằng không hề ngừng lại đánh về phía ba võ giả Sơ Phân Cảnh kia, nói không chừng ba người này còn từng ra tay với cha của hắn!
Từng đạo thác kiếm tuôn trào, dưới Tấn Vân Lưu Quang Bộ, ba người kia tự nhiên không trốn thoát, nháy mắt bị giết sạch, máu nhuộm đồng hoang. Phi Bộc Kiếm Pháp đương nhiên chỉ là võ kỹ Địa cấp hạ phẩm, nhưng cũng không chịu nổi lực lượng của hắn vốn đã vượt xa Ích Địa tam trọng thiên đỉnh phong, uy lực một kiếm này có thể dùng Ích Địa nhị trọng thiên hậu kỳ để tính toán hay sao?
- Đi!
Chu Hằng thu hai nàng vào Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, toàn lực triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, trong nháy mắt đi xa hơn mười dặm, ngay cả cường giả Khai Thiên Cảnh chỉ có thể trơ mắt mà nhìn.
Trên đường lại gặp mấy nhóm đội tuần tra Mao gia, Chu Hằng không chút lưu tình xử lý toàn bộ. Nếu không phải thực lực của hắn bây giờ còn chưa ra sao, hắn cũng muốn bắt người tra hỏi, trực tiếp đánh tới tổng bộ Mao gia đại náo một trận.
Muốn hại phụ thân của hắn, vậy đánh tới cả nhà trên dưới các ngươi, giết đến gà chó không tha!
Sau khi đến suối nước nóng, hai nàng vội vàng cởi áo, tiến vào trong hồ tẩy rửa thân thể trắng nõn nà, vẫn còn không quên câu dẫn Chu Hằng.
Đã trải qua nhiều tầng giết chóc, Chu Hằng cũng tích lũy khá nhiều cảm xúc tiêu cực, đang lúc cần phát tiết một hồi. Lúc này bắt đầu mạnh mẽ chinh phạt, nhìn hai nàng yêu kiều thừa nhận dưới người hắn, không chịu nổi cầu xin, cũng làm tâm tình của hắn được thỏa mãn, thả lỏng rất nhiều.
Sóng nước dập dờn cả nửa ngày mới bình lặng trở lại, hai nàng ôm tảng đá nổi ở bên hồ, thế mới không tuột vào trong nước suối, đã bị Chu Hằng dày vò đến cả người không còn sức, mềm nhũn như muốn sung sướng đến chết mất.
- Đại sắc quỷ, rốt cuộc phải có bao nhiêu nữ nhân mới thỏa mãn ham muốn cùng cực của ngươi!
Tiêu Họa Thủy biếc nhác uể oải nói, làm chuyện đó với Chu Hằng thật là làm người ta vừa yêu lại sợ, không làm thì muốn, làm thì muốn chết, cực kỳ mâu thuẫn.
- Ta là người đứng đắn được không?
Chu Hằng ôm Tiêu Họa Thủy vào lòng, hai tay mỗi bên nhào nặn bờ mông trắng mịn, còn mặt thì vùi vào trong bộ ngực đầy đặn hùng vĩ của đối phương, cắn mút để lại dấu ấn của hắn ở trên núi đôi hùng vĩ đó.
Hắn đang nói lời thật, nếu không phải bị Tiêu Họa Thủy liên tiếp câu dẫn, hắn sẽ không bò nhầm lên Lan Phi, lại càng không thu lấy Tiêu Họa Thủy.
- Được được được, ngươi cứ liều mạng dát vàng lên mặt mình đi!
Tiêu Họa Thủy hưởng thụ Chu Hằng âu yếm, chỉ cần hắn đừng xông vào trong chỗ bí mật của nàng lúc này đã sưng đỏ, vậy thì được rồi.
- Nghe nói nam nhân đều có dục vọng biến thái, có muốn ta tìm mấy hậu bối ở Tiêu gia cùng nhau hầu hạ ngươi?
- Ôi nha!
Nàng lập tức phát ra tiếng kêu to, Chu Hằng lười trả lời nàng, chỉ là dùng bàn tay to nhéo mạnh lên mông nàng, Tiêu Họa Thủy trợn trắng liếc Chu Hằng, ánh mắt quét qua Lan Phi, đột nhiên nghĩ ra ý tưởng, nói:
- Nàng không phải có đứa con gái, còn rất có danh tiếng hay sao, ngươi sẽ không nghĩ tới mẹ con thông ăn đó chứ?
Chu Hằng bị nàng lơ đãng nói trúng rồi tâm sự, tuy rằng ngoài mặt không có biến hóa gì, nhưng trong lòng kích động trong lòng, không tự chủ hiện ra hình ảnh Lan Phi, Nam Cung Nguyệt Dung cùng nhau nằm trên giường, nhếch ông to trắng muốt mê người.
- A, quả nhiên ngươi có ý nghĩ xấu xa này!
Tiêu Họa Thủy cắn mạnh lên cổ Chu Hằng.
- Nói bậy!
- Nói bậy? Nếu người ta nói bậy, vậy cứ thứ xấu xa của ngươi sao đột nhiên cứng lên như thế, đẩy người ta lên cao ba tấc rồi này?
- Ngươi quá nhiều lời, xem ta bịt kín miệng ngươi!
- A, ngươi không cho người ta nói chuyện, người ta không nói nữa, làm gì lại nhét cái thứ xấu kia vào trong?
- Trên dưới đều bịt kín!
"....."
Tiêu Họa Thủy hết chỗ nói, từng đợt khoái cảm không ngừng tràn tới như thủy triều, làm nàng hồn nhiên quên hết mọi thứ.