Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 190 - Yêu Cầu Vô Lý

- Cha, mẹ, đây là chuyện gì xảy ra?

Lục Thần Phù mày liễu khẽ nhíu, mang theo một tia tức giận.

Gia nghiệp của Lục gia là một tay nàng dốc sức đánh ra, nàng còn nhớ rõ gian khổ khi mới khởi bước, chua xót khắp nơi cầu người con đường khai thác nhập hàng, xuất hàng. Hiện tại lại có người cứng rắn muốn ép song thân nàng đem sản nghiệp chuyển giao, sao nàng có thể không giận.

- Hừ, cha ngươi là người của Lục gia ta, nếu đã là một thành viên của gia tộc, như vậy tất cả mọi thứ đều thuộc về gia tộc!

Nam trung niên kia dùng ánh mắt đầy sắc dụng nhìn chằm chằm Lục Thần Phù:

- Ta tên là Lục Côn Minh, là chưởng sự gia tộc, có quyền xử lý mọi tài sản của chi nhánh!

- Nói hươu nói vượn!

Lục Thần Phù cười lạnh một tiếng:

- Năm đó các ngươi đuổi cha ta ra khỏi gia tộc, hiện tại không ngờ mặt dày mày dạn lại nói chúng ta là người của Lục gia. Nói tới nói lui, không phải là coi trọng phần sản nghiệp này, đỏ mắt rồi!

- Một ngày là người Lục gia, chết cũng là quỷ Lục gia!

Lục Côn Minh ngạo nghễ đứng chắp tay:

- Mau mau đem khế ước quyền tài sản lấy ra, ta không có nhiều thời gian lãng phí với các ngươi!

Mẹ nó, tiện nhân này ép đến nhà người khác đòi tài sản, còn ra vẻ ngươi nợ ta! Người hầu gia đinh trong đại sảnh đều lộ ra biểu tình tức giận. Một nhà Lục Thần Phù ba người đối xử với người rất rộng lượng hiền lành, làm việc dưới tay bọn họ rất thoải mái, thậm chí rất được tôn trọng, tự nhiên mọi người lòng hướng về phía Lục Thần Phù.

- Hừ!

Lục Côn Minh hừ lạnh một tiếng, khí thế thoáng tỏa ra.” Thịch thịch thịch” mọi người đều liên tiếp lùi ra phía sau, đụng lên vách tường mới đứng vững thân hình.

Ích Địa Cảnh!

Người mạnh nhất của Lục gia cũng chỉ là Sơ Phân Cảnh, làm sao có thể chống lại Lục Côn Minh. Mỗi người đều sắc mặt tái nhợt, ngay cả bước chân đều đứng không vững.

Không có biện pháp, ai bảo Lục gia chỉ có tiền mà không có cao thủ tọa trấn. Tùy tùng có thể chiêu mộ được cao nhất cũng chỉ Sơ Phân Cảnh, hơn nữa còn là dùng giá tiền cao hơn bình thường mấy lần mới mời được.

Cao thủ Ích Địa Cảnh nào chịu mất mặt làm thủ hạ chỉ vẻn vẹn Sơ Phân Cảnh?

Nếu không, cũng sẽ không xuất hiện chuyện sơn tặc cướp bóc!

- Được rồi! Được rồi! Mọi người đều là người một nhà, nói chuyện đừng khắc khẩu như vậy!

Một lão già 60 đứng lên, chen mồm làm người giảng hòa:

- Côn Ngô, trong thân thể của ngươi thủy chung chảy dòng máu Lục gia, đây là điều không thể phủ nhận! Côn Minh đại biểu gia tộc tiếp thu sản nghiệp của các ngươi kỳ thật cũng là vì cân nhắc cho vợ chồng cha con các ngươi. Có người trong gia tộc sau lưng chống đỡ, sự an toàn của các ngươi mới có bảo đảm!

- Lần này con gái ngươi bị sơn tặc bắt đi đã chứng minh thế yếu của việc không có nội tình gia tộc. Mà lão phu tin tưởng, đã có lần đầu tiên vậy khẳng định sẽ còn có lần thứ hai, lần thứ ba!

Lục Thần Phù tức nổ phổi, thân thể run lên bần bật, lạnh mặt nói:

- Chưa từng thấy không biết xấu hổ như các ngươi! Đại biểu gia tộc tiếp thu sản nghiệp? Về sau chúng ta liền mệt chết mệt sống kiếm tiền cho các ngươi có phải không?

- Người lớn nói chuyện, trẻ con nào có tư cách chen mồm!

Lục Côn Minh hừ lạnh một tiếng, một chưởng chém ra hướng về phía Lục Thần Phù quất tới.

Bùng!

Một bóng người nhoáng lên, dùng thân thể đón đỡ một đòn này. Lập tức “Òa” một tiếng, hộc ra một ngụm máu tươi, lại chính là phụ thân của Lục Thần Phù – Lục Côn Ngô. Hắn chỉ là tu vi Sơ Phân Cảnh, làm sao có thể đỡ được một đòn này mà không có chuyện gì?

Nếu không phải Lục Côn Minh cũng chỉ là dùng 1, 2% lực lượng, Lục Côn Ngô tuyệt đối sẽ bị thương nặng.

- Cha...

Lục Thần Phù sau khi ngây ra, lập tức đỡ phụ thân lắc lư muốn ngã, mặt đầy khẩn trương.

Chu Hằng đem tay thò ra một nửa thu lại, hắn vốn định ra tay, lại không nghĩ tới Lục Côn Ngô rồi lại vì con gái yêu mà bất chấp thân mình. Quả nhiên là lòng cha mẹ trong thiên hạ, vì con cái cha mẹ có thể liều mạng.

Hắn cũng bị sự vô sỉ của Lục Côn Minh làm giận đến run lên, nhưng thủy chung không ra tay, muốn xem xem người này có thể đem vô sỉ phát huy đến cảnh giới như thế nào.

- Không nên tự chuốc lấy khổ đau, mau chóng đem sản nghiệp chuyển giao!

Lục Côn Minh thủy chung nhắm vào việc này, đây cũng là mục đích hắn tới đây.

- Ngươi tại sao có thể như vậy!

Vợ của Lục Côn Ngô nổi giận quát. Vợ chồng đồng tâm, chồng bị đánh nàng làm sao dễ chịu. Càng huống chi nữ nhân này từ khi vào cừa liền hùng hổ dọa người, rất không nói lý muốn bọn họ giao sản nghiệp ra.

- Chỉ bằng ta họ Lục, chỉ bằng ta là Lục Côn Minh!

Lục Côn Minh kiêu căng vô cùng hoàn toàn trong mắt không người.

Lại nói tiếp, giữa hắn và Lục Côn Ngô còn có thù riêng.

Hắn là hậu đại dòng chính Lục gia, độc đinh cộng thêm thiên phú không tồi, rất được gia tộc thưởng thức, được bồi dưỡng trọng điểm, ở trong gia tộc rất có địa vị. Mà Lục Côn Ngô thì là sản vật của một vị đại lão chủ hệ cưỡng hiếp một thị nữ sau khi say rượu, con hoang không được nhìn người. Địa vị hai người chênh lệch như trời và đất.

Vốn hai người không hề có qua lại, nhưng thời thiếu niên bọn họ đồng thời thích một cô bé, mà cô bé kia cũng đối với Lục Côn Ngô hiền hòa rạng ngời nghiêng lòng hơn, kết quả Lục Côn Minh đem nàng kia tiền dâm hậu sát trước mặt Lục Côn Ngô, đồng thời lợi dụng quyền lực đem Lục Côn Ngô đuổi khỏi Lục gia.

Muốn đem một đứa con hoang đuổi ra khỏi gia tộc thật sự quá dễ dàng.

Hắn nguyên bản sớm đã quên kẻ “Tình địch” này, nhưng việc buôn bán của Lục Thần Phù thật sự làm được quá lớn, không ngờ đem sản nghiệp mở rộng đến đế đô. Hắn ngoài ý muốn biết được chủ nhân của sản nghiệp này lại là con gái của Lục Côn Ngô, lập tức mừng rỡ!

Vì thế liền có một màn hắn tới ép đoạt sản nghiệp này!

Theo hắn thấy, cả nhà Lục Côn Ngô căn bản không lấy ra được cao thủ Ích Địa Cảnh, một mình hắn có thể trấn áp, hơn nữa hắn là người của dòng chính gia tộc, tới thu lấy sản nghiệp của một đứa con hoang, danh chính ngôn thuận!

- Lục Côn Minh, Lục Côn Ngô ta căn bản chưa từng được vào tộc phổ, càng bị gia tộc đuổi đi! Năm đó, trưởng lão gia tộc chỉ vào mũi ta nói: Lục Côn Ngô, từ nay về sau ngươi không còn là người của Lục gia, không được dùng danh nghĩa của Lục gia làm việc!

Lục Côn Ngô đứng vững dưới sự nâng đỡ của con gái, hắn lau máu tươi khóe miệng, tiếp tục nói:

- Hơn 20 năm nay, ta chưa từng nhắc tới quan hệ với người trong tộc, bởi vì từ khoảnh khắc ta bị đuổi ra khỏi cửa trở đi ta chỉ là Lục Côn Ngô, Lục Côn Ngô không phải của Lục gia!

- Hiện tại phần sản nghiệp này là con gái ta từng điểm từng giọt gầy dựng nên, cùng người trong tộc không có một chút xíu quan hệ!

- Lục Côn Minh, trời đất rộng lớn không lớn hơn một chữ lý!

Hắn lời này, nói năng khí phách, trên mặt mang theo vẻ nghiêm nghị.

- Thúi lắm!

Lục Côn Minh hừ lạnh một tiếng, hai tay chắp sau lưng:

- Ngươi muốn phản tổ quên tông? Từ khoảnh khắc ngươi sinh ra, ngươi liền khắc ghi dấu ấn gia tộc, vĩnh viễn cũng đừng mơ xóa đi!

- Phản tổ quên tông, Lục Côn Ngô, ngươi đây là đang tự tìm đường chết!

Lão già kia cũng lạnh lùng nói.

Huyền Càn đại lục lấy gia tộc, tông phái làm trụ cột, cũng coi phản bội gia tộc, tông môn là tội lớn. Tuy nhiên, tình huống của Lục Côn Ngô không giống. Hắn là bị gia tộc khai trừ, như vậy còn muốn mặt cười dán mông Lục gia, không phải là không tự trọng sao?

Nhưng người vô sỉ lại làm sao có giới hạn cuối cùng!

Nếu Lục Côn Ngô nghèo khó suy sụp, như vậy Lục Côn Minh không ngại đi lên giẫm thêm mấy cước. Mà bây giờ Lục Côn Ngô không ngờ sinh ra một con gái thiên tài thương giới, gây dựng một phần tài phú gần như có thể sánh ngang nội tình gia tộc, như vậy Lục Côn Minh tự nhiên động lòng.

Nói tóm lại, chính là hai chữ: Vô sỉ!

- Cha, đem tài sản cho bọn họ!

Lục Thần Phù lạnh mặt, trong mắt lóe lên vẻ kiên định.

Đế quốc thương nghiệp của Lục gia, trung tâm chính là nàng! Không có nàng, sản nghiệp lớn mấy cũng sẽ chỉ miệng ăn núi lở! Mà chỉ cần một nhà ba người bình yên vô sự, nàng có thể ở địa phương khác làm lại từ đầu, sáng tạo ra một đế quốc thương nghiệp lớn hơn!

Có một ngày, nàng sẽ tích tụ được tài phú khiến cho cường giả Kết Thai Cảnh đều động lòng, dốc hết dâng tặng, chỉ cầu vị cường giả này ra tay diệt trừ Lục gia đế đô!

Diệt trừ toàn bộ!

- Phù nhi, đây là ngươi vất vả nhiều...

Lục Côn Ngô lại làm sao có thể cam lòng.

- Người không sao là được!

Lục Thần Phù ở bên tai phụ thân thấp giọng nói. Bọn họ làm sao chống cự được một Ích Địa Cảnh? Hơn nữa Lục gia đế đô nhưng là có lão tổ Sơn Hà Cảnh, là một trong những thế lực nắm giữ xã tắc!

Đấu là tuyệt đối không có khả năng đấu lại được!

- Lục Côn Minh, sản nghiệp có thể giao cho ngươi, tuy nhiên ngươi phải ột nhà ba người chúng ta rời khỏi Tân Lan Quốc trước!

Lục Côn Ngô tự nhiên không có khả năng khờ dại đến tin tưởng lời hứa của Lục Côn Minh, lập tức đưa ra điều kiện của mình.

- Ai nói các ngươi có thể rời đi?

Lục Côn Minh cười lạnh.

- Cái gì!?

Một nhà ba người Lục Côn Ngô đều thất thanh rống giận.

- Ta vừa rồi đã nói, các ngươi sống là người của Lục gia, chết cũng là quỷ Lục gia!

Lục Côn Minh hắc hắc cười lạnh, cho là hắn nhìn không ra bọn họ ôm ý đồ gì sao:

- Gia tộc sẽ không bạc đãi các ngươi, sản nghiệp này vẫn là sẽ giao cho các ngươi quản lý! Về sau, các ngươi liền không cần lo lắng vấn đề phương diện an toàn!

Sau khi hắn biết được Lục Thần Phù bị sơn tặc bắt đi cũng không có ý cứu viện, dù sao người chết liền chiếm không một phần sản nghiệp to lớn. Nếu không chết được cứu về, sản nghiệp vẫn là chiếm không. Nhưng có thể lấy gà đẻ trứng, trứng nở ra gà, như quả cầu tuyết tiếp tục mở rộng!

Nói tóm lại, bất kể thế nào hắn chỉ có kiếm!

Hơn nữa, con gái của Lục Côn Ngô này bộ dạng thật đúng là không tồi, đặc biệt là khí chất trí tuệ kia khiến cho nàng tràn ngập mê hoặc linh động, chơi nữ nhân như vậy chắc là đặc biệt hứng thú nhỉ!

Trên đời này mỹ nhân nhiều biết bao, mỹ nữ có thể có khí chất hơn nữa tu vi còn vượt qua Tụ Linh Cảnh lại quá ít quá ít!

Tuy rằng mẫu thân không xinh đẹp như con gái, nhưng mẹ con cùng giường lại có phong tình khác! Lục Côn Minh đã nghĩ kỹ, qua một đoạn thời gian liền giết Lục Côn Ngô, sau đó đem hai mẹ con này biến thành nô lệ của hắn. Vừa có thể thay hắn kiếm lấy tài phú kếch xù cuồn cuộn không dứt, lại có thể cung cấp cho hắn phát tiết!

Ừm, Lục Côn Ngô vẫn là không giết thì hơn, phải để hắn nhìn mình chơi đùa vợ và con gái hắn như thế nào, như vậy mới đã nghiền!

- Lục Côn Minh, ngươi thật độc!

Lục Côn Ngô mắt như muốn nứt ra, thật muốn một ngụm cắn nát mặt đối phương!

Nhưng đây là một thế giới hiện thực, vũ lực mới là mấu chốt quyết định hết thảy!

Lục Côn Minh là Ích Địa Cảnh, sau lưng càng có quái vật khổng lồ như Lục gia đế đô, hắn chính là có thể không nói đạo lý, muốn làm gì thì làm!

Bốp Bốp Bốp!!!

Tiếng vỗ tay lẻ loi đột nhiên vang lên, Chu Hằng cuối cùng không nhịn được. Tuy rằng không quan hệ với hắn, nhưng tiểu nhân như vậy thật sự khiến hắn nhìn cũng tức giận. Hắn cười nói:

- Ta từng thấy rất nhiều người vô sỉ, nhưng nếu xếp hạng, ngươi có thể ngồi ở vị trí thứ nhất không nhường ai!

- Ngươi là thứ gì?

Lục Côn Minh mặt đầy ngạo khí nhìn Chu Hằng.

Hắn có thể từ trong hơi thở của Chu Hằng đoán được tu vi của đối phương, nhưng vậy thì sao? Chỉ là Ích Địa Cảnh cũng dám đối nghịch Lục gia?

Bình Luận (0)
Comment