Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 228 - Đùa Mà Thành Thật

Chu Hằng kéo Hàn Diệc Dao đi, kéo Quy Công đi vào một gian phòng ngủ u nhã, bên trong tràn ngập mùi hương thấm người, khiến người ta có một loại ý nghĩ ám muội, kỳ quái.

Thanh lâu tự nhiên là nơi làm “việc” (tình), nước hoa vương vấn nơi này cũng có tác dụng dục tình, tuy rằng không phải quá mãnh liệt, nhưng có tác dụng trợ hứng.

- Gia, ngươi xin đợi một lát, thiếp đi sắp xếp cô nương!

Quy Công lên tiếng chào hỏi với Chu Hằng, xoay người rời khỏi phòng, đi rất chậm.

- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Hàn Diệc Dao lạnh lùng nhìn Chu Hằng.

Chu Hằng tươi cười, lắc lắc ngón tay không đáp.

- Buông tay!

Hàn Diệc Dao lại bắt đầu rống lên.

Chu Hằng không khỏi cảm thấy thú vị, nữ nhân này luôn rất vân đạm phong khinh, vẫn duy trì dáng vẻ như tiểu thư khuê các, có một loại tinh khiết như tiên tử, nhìn bộ dáng nàng thất kinh, cắn răng nghiến lợi thật sự có chút buồn cười.

Hắn vẫn không đáp, nhưng bàn tay to lại vẫn úp chặt lên bát thịt trắng nõn của Hàn Diệc Dao, mềm mại không xương, nắm vào có cảm giác thoải mái vô cùng. Nữ nhân này muốn ồn ào nhốn nháo cũng đươc, dù sao hắn da dày thịt chắc, chống cũng không chống lại được.

Hàn Diệc Dao tức giận muốn khuân ghế dựa đập cho hắn cái, không phải nàng không đủ thục nữ, mà tiểu tử này quá đáng giận!

Chỉ một lúc sau, hai nữ nhân trang điểm xinh đẹp đi vào, Quy Công từ phía sau nhô đầu ra, cười nịnh nói:

- Gia, ngươi thấy hai vị cô nương này có hợp khẩu vị không?

- Đi, đi xuống đi!

Chu Hằng tiện tay tung một thỏi vàng, thứ này mặc dù ở trong giới võ giả không lưu thông, nhưng ở trong mắt phàm nhân lại là thứ phấn đấu cả đời mới có.

- Cảm ơn gia!

Quy Công nâng nâng định sức nặng, độ nặng mười phần, hắn cười tươi, vội vàng lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại.

Hai nữ nhân thanh lâu thấy khen thưởng vàng thỏi, hai mắt không khỏi tỏa sáng, cả hai đều cười tươi như hoa, uốn éo cái mông đi tới Chu Hằng, lại vừa cầm cái khăn khuấy khuấ vừa nói:

- Gia, ngươi đã bao lâu chưa tới thăm ta rồi.

Nữ nhân thanh lâu tự nhiên toàn nói dối là nhiều, dù sao khiến khác nhân vui vẻ là được.

Nếu không phải Hàn Diệc Dao mang Chu Hằng tới nơi này, nói không chừng đã tin lời u oán này rồi, đóng kịch như vậy cũng quá giả đi.

Chu Hằng sắc mặt lạnh lùng, nhíu mày nói:

- Ngồi xuống!

Hắn tu vi Khai Thiên Cảnh. Khí thế đủ để trấn áp Ích Địa Cảnh, hai nàng này chỉ là người thường, chỉ hơi cảm ứng được một chút khí tức đã không khỏi kính sợ, vội vàng ngồi xuống.

- Các ngươi tự chơi đi!

Chu Hằng thuận miệng nói, hắn gọi hai nàng này đến cũng chỉ để làm khó Hàn Diệc Dao một chút, cũng không phải hắn đói bụng ăn quàng.

Hơn nữa. Trước mặt đã có tiệc lớn ngon miệng, ai lại thèm để ý tục phấn này chứ.

Tự mình chơi?

Hai nữ thanh lâu nhìn nhau một cái, trong lòng đều hiểu, thì ra chỗ đó của bị này bất lực.

Khác tới thanh lâu đủ loại ngũ hồ tứ hải, có già, có trẻ, có đẹp, có xấu xí, thậm chí còn có vài người bất lực, chỉ thích xem. Xem nữ nhân giả bộ vật lộn để thỏa mãn ý muốn biến thái của mình mà thôi.

Các nàng cũng không ngại. Chỉ cần trả tiền là được.

Hai nàng nhìn nhau cười, lập tức ôm lấy nhau, thè hai cái lưỡi quấn lấy nhau, bàn tay ngọc thì lại sờ ngực đối phương, vừa xoa nắn, lỗ mũi vừa phát ra tiếng rên rỉ mê người.

- Vô sỉ!

Hàn Diệc Dao tức giận đến phát run, Chu Hằng đây là đang cố ý kích thích nàng!

Chu Hằng cũng trợn mắt há hốc mồm, hồ đồ không nghĩ tới hai nàng này lại hiểu lầm mình. Tuy nhiên, một màn này khiến hắn nhìn mà cũng nhiệt huyết sôi trào, không tự chủ được nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay Hàn Diệc Dao.

- Chu Hằng!

Hàn Diệc Dao tức giận hò hét ầm ĩ, nam nhân này hai mắt thì nhìn nhị nữ thân mật, nhưng tay lại vuốt vuốt mình, như vậy không phải đánh đồng mình với kỹ nữ sao?

- Lỗ tai ta không điếc, không cần lớn tiếng như vậy!

Chu Hằng mỉm cười, cả người ép sát Hàn Diệc Dao. Cái mũi cách gương mặt xinh đẹp chỉ một tấc, thở ra còn thở lên mặt đối phương.

- Tiểu Hàn Hàn, ta rốt cuộc cũng hiểu rõ nỗi khổ tâm của ngươi rồi!

Hắn dùng tay kia nâng cằm Hàn Diệc Dao.

Tiểu Hàn Hàn?

Hàn Diệc Dao buồn nôn đến cả người phát run, nàng luôn không nói cho Chu Hằng tên của mình. Tiểu tặc này đúng là vô sỉ, tự đặt cho nàng một cái tên thân thiết xưng hô. Nàng vội vàng lắc đầu một cái, tránh bàn tay to của Chu Hằng mắng:

- Ngươi cũng là thiên kiêu một thế hệ, ngày sau nhất định trở thành nhân vật truyền kỳ đại lực, xin ngươi hãy tự trọng!

- Kỳ quái, rõ ràng là ngươi dẫn ta tới đây!

Chu Hằng cố ý lộ ra vẻ nghi hoặc:

- Chẳng lẽ ngươi không yêu ta thắm thiết, muốn lấy thân báo đáp sao?

Lấy thân báo đáp cái quỷ ngươi a!

- Ta đã có vị hôn phu, xin ngươi hãy tôn trọng một chút!

Hàn Diệc Dao nghiêm chỉnh nói, nàng vốn không muốn đem Ứng Thừa Ân nói ra, nhưng thật sự không biết làm thế nào để cự tuyệt Chu Hằng, da mặt tiểu tử này quá dày!

- Có vị hôn phu?

Chu Hằng hơi dừng lại một chút, ngay lúc Hàn Diệc Dao cho rằng hắn lùi bước, lại nhoẻn miệng cười, nói:

- Không sao, ta ngay cả tân nương của người khác đều cướp đoạt, lại đoạt thêm người chưa kết hôn thì tính là cái gì.

Hàn Diệc Dao trợn mắt há hốc mồm, đây là dạng người nào à, đoạt tân nương người khác còn hùng hồn như vậy, đúng là thổ phỉ ác bá a!

Nếu nàng biết Chu Hằng giành được đúng là con dâu Ứng gia, khẳng định sẽ càng thêm khiếp sợ, bởi vì nàng là chuẩn con dâu Ứng gia, tên này chuyên môn đối địch với Ứng gia!

- Cao hứng lắm sao?

Chu Hằng cười xấu xa nói:

- Ta sẽ không dễ dàng coi trọng người nào đâu!

Lời này là thật, nếu Hàn Diệc Dao không có lực hấp dẫn đặc biệt với hắn, hắn đúng là không muốn phát sinh quan hệ gì với đối phương, mỹ nhân tuy tốt, nhưng cũng rất phiền toái.

Hàn Diệc Dao thiếu chút nữa giận tới lệch mũi, tiểu tử này còn nói được tiếng người sao?

- Hỗn đản, ô.

Nàng đang muốn nghiêm chỉnh trách cứ, tên này tiềm lực vô hạn, ngày sau trưởng thành tuyệt đối không dưới Ứng Thừa Ân, Triệu Đoạt Thiên, nếu mặc hắn tự ý làm bậy, nói không chừng ngày sau chính là một đại ma đầu!

Ma đầu làm hại thiên hạ như vậy, cho dù Ứng Thừa Ân, Triệu Đoạt Thiên cũng chưa chắc trấn áp được, bởi vậy hiện tại nhất thiết phải khuyên bảo, miễn cho hắn càng đi càng xa.

Chỉ là nàng vừa mới lên tiếng, đã thấy trước mắt tối sầm, mà đôi môi mình cũng bị chặn lại!

Chu Hằng hôn nàng!

- Oanh!

Máu toàn thân đột nhiên nổ tung, chỉ cảm thấy đầu hỗn loạn, trong khoảng thời gian ngắn không có bất cứ suy nghĩ gì nữa, chỉ có trống rỗng, bị động để mặc Chu Hằng mút vào hai đôi môi đỏ như cánh hoa của nàng.

Cho tới tận khi Chu Hằng lòng tham không dáy, muốn cạy khớp hàm của nàng ra, tiến quân thần tốc, rốt cục nàng mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng dùng tay đẩy ra.

Chỉ là lực phản kháng lúc kinh hoảng của nàng không có tác dụng, ngược lại vì quá khẩn trương, khớp hàm buông lỏng, bị đầu lưỡi Chu Hằng tiến vào, cuốn lên lưỡi nhỏ thơm tho của nàng mà hút.

Hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, trao đổi nước bọt với nhau, cũng khiến hai thân thể cùng ấm lên.

Nam nữ hoan ái là chuyện thường tình của con người.

Hàn Diệc Dao chỉ cảm thấy trong óc phảng phất có 1 vạn thanh âm đang hét lớn, để cho nàng hoàn toàn không nghĩ ngợi được gì, chỉ bị động để mặc cho Chu Hằng hôn môi, âu yếm, ngay cả bị ôm lên giường khi nào cũng không biết.

Màn che hạ xuống, che lại hai người triền miên trên giường, chỉ còn tiếng hít thở nặng nề truyền ra.

Chu Hằng hai mắt như lửa, hắn đã nhịn một tháng, vố như vậy cũng không có gì, hắn một năm không gần nữ sắc cũng không sao, nhưng mà trên người Hàn Diệc Dao phảng phất có một loại từ tính, không ngừng hấp dẫn hắn, mỗi thời mỗi khắc tích lũy trên người hắn.

Rốt cục sự thể không thể vãn hồi.

Hắn dùng bàn tay to lần tới bộ ngực đầy đặn cao ngất của Hàn Diệc Dao, ngại cởi bỏ nút thắt, hắn dùng linh lực nhấn một cái, vải trên người lập tức mở tung ra, hiện ra thân thể nõn nà bạch ngọc của nàng.

Cao ngất, rất tròn, trên hai nụ hoa màu hồng tròn trịa như anh đào, hơi hơi phát run trong không khí.

Chu Hằng hô hấp nặng hơn, bàn tay to không chút do dự chụp lên, dùng sức chà nhẹ, tay kia thì luồn xuống bụng dưới đối phương, cởi ra võ tra cuối cùng của nàng.

Đối với Hàn Diệc Dao, hắn chiếm dục nhiều hơn thích, hơn nữa lúc này dục hỏa đốt người, chuyện duy nhất muốn làm là ăn luôn nữ nhân này.

- Ô...

Phát hiện váy và quần lót bị kéo xuống một nửa, một cỗ hơi lạnh ý đánh úp lại, Hàn Diệc Dao mới ý thức tới chuyện gì xảy ra, nửa mình đều lộ ra trước mặt Chu Hằng!

Thậm chí nàng có thể cảm giác được một đồ vật nóng ấm, cứng rắn như sắt chống lên bắp đùi mình!

Mặc dù là thân xử nữ, nhưng nàng cũng không phải tiên tử không ăn lửa khói nhân gian, vẫn có chút hiểu biết với nam nhân, liên tưởng đến tình huống lúc này, nàng còn không biết đó là cái gì sao?

Không!

Trong lòng nàng cả kinh kêu lên, trong nháy mắt lý trí trở về!

Nàng tuyệt không thể thất thân vì Chu Hằng, nếu không nàng sẽ chết!

Nhưng sau khi ý niệm này hiện lên, nàng bỗng nhiên lại ngẩn ra.

Nếu như nói thất thân vì Chu Hằng mà không phải chết, nàng có nên để mặc sự tình tiếp tục hay không?

Đáp án để cho nàng không rét mà run!

Tại sao lại như vậy?

Nàng luôn luôn lấy không thể thất thân làm lý do, giải thích chuyện mình không thích Ứng Thừa Ân chút nào, nhưng kết quả bây giờ lại là lạnh như băng nói cho nàng biết, đây căn bản không phải lý do, mà là nàng và Ứng Thừa Ân vẫn có mâu thuẫn!

Nhưng mà Ứng Thừa Ân rõ ràng là thiên tài trong thiên tài, hiện tại cũng đã là tồn tại Linh Hải tam trọng thiên đỉnh phong, không cần mười năm, thậm chí trong hai, ba năm có thể đột phá tiến vào Kết Thai Cảnh, trở thành lão tổ chân chính, có thể trở thành cường giả tuyệt thế toàn bộ đại lục!

Mà Kết Thai Cảnh tuyệt không phải là cực hạn của Ứng Thừa Ân, gần như có thể đoán được ngày khác ngày sau nhất định có thể ca khúc khải hoàn, tu vi tiến vào Thần Anh Cảnh!

Hắn là thiên địa sủng nhi, xuất môn còn có bảo vật đưa tới cửa, đây là đại khí vận!

Người như vậy, nói không chừng sẽ trở thành Hóa Thần Cảnh, thậm chí nhảy lên chín tầng trời, chém phá hư không, một bước thành tiên!

Có thể gả cho thiên tài như vậy, vì sao nàng không vui chứ? Vì sao tâm lý lại mâu thuẫn như vậy?

Đúng rồi!

Có một số việc nàng không hy vọng!

Ứng Thừa Ân đúng là thiên tài, bình thường cũng là một bộ Thần Linh hào quang vạn trượng, nhưng mà cũng không thể che dấu tính tình âm hiểm của hắn.

Mạnh mẽ hiếp phu nhân gia chủ tới chết, chuyện này ở Ứng gia cũng không phải bí mật lớn gì, nàng cũng đã nghe nói qua. Chỉ là khuyết điểm này bị thần huy chói mắt của hắn che lấp, trở thành đề tài cấm kỵ, không người nào dám nói!

Nam nhân như vậy, không thể không khiến người ta phát lạnh.

Bình Luận (0)
Comment