Chu Hằng thở dài, dịu dàng nói:
- Ta sẽ không đánh ngươi!
Ứng Mộng Phạm lập tức nhẹ nhàng thở ra, đặt mông ngồi xuống, cười với Chu Hằng nói:
- Ngươi là người tốt!
Trí lực của nàng tuy rằng xấp xỉ đứa trẻ bốn năm tuổi, nhưng bản thân lại là xinh đẹp tuyệt trần, thiên kiều bách mị, trong tỉ người mới có thể ra một. Huống chi còn có yếu tố thân thể Huyền Âm, đối với Chu Hằng mà nói lực hấp dẫn vô cùng mãnh liệt.
Nụ cười này giống như là trăm hoa đua nở, phong tình vạn loại, đủ khiến cho cây già đâm chồi, phát ra mùa xuân thứ hai.
Chu Hằng ngón trỏ đại động, vội vàng âm thầm ngưng thần tĩnh khí, lúc này mới đem tà hỏa ép xuống.
Hắn quả thật là quen chuyện nam nữ, nhưng muốn hắn nhân lúc người gặp nạn, chiếm hữu vưu vật trí lực như trẻ nít này lại làm sao cũng không hạ thủ được. Hắn không phải người tốt, nhưng trong lòng luôn có một giới hạn cuối cùng không thể vượt qua.
Nhìn đại mỹ nhân, đại vưu vật rõ ràng là hại nước hại dân nhưng khăng khăng chỉ có trí lực bốn năm tuổi, Chu Hằng cũng không biết trong lòng nên dâng lên cảm giác như thế nào, ngây người hồi lâu mới nói:
- Ngươi ở nơi này đã bao lâu rồi?
Ứng Mộng Phạm hé môi anh đào đỏ tươi, đem một ngón tay như bạch ngọc đặt ở trên miệng khẽ mấp làm ra vẻ suy tư, bộ dạng mê người đó suýt nữa khiến cho Chu Hằng sau một tiếng sói tru lập tức nhào lên mỹ nữ tuyệt thế này.
Nguyên bản nữ nhân này liền có ma lực thật lớn khiến cho quân tử đạo đức biến thân thành cầm thú, huống chi còn có hấp dẫn bản năng của thân thể Huyền Âm đối với Kim Dương Thảo Vương.
Nàng ngây người suy nghĩ một hồi, lại xòe ngón tay đếm một vòng nói:
- Không đếm được!
Đem một tiểu mỹ nhân vốn nên thiên kiều bách mị như giải ngữ hoa làm cho như ngu si, đây là tàn nhẫn bậc nào?
Chu Hằng khẽ nhíu mày, nơi này có một thân thể Huyền Âm mà Ứng Thừa Ân lại lựa chọn Hàn Diệc Dao làm vị hôn thê, đây hẳn không phải là trùng hợp chứ? Người này hẳn là biết bí ẩn của thân thể Huyền Âm!
Hiện tại Ứng gia tìm khắp thiên hạ, muốn tìm ra Hàn Diệc Dao, sợ là... Ứng Thừa Ân muốn chiếm được tu vi của Hàn Diệc Dao, một hơi vọt lên Kết Thai Cảnh!
Triệu Đoạt Thiên tuy rằng ánh mắt sắc bén nhưng cũng không thể đem loại thể chất tuyệt đối hiếm thấy như thân thể Huyền Âm này suy tính vào.
Ly kỳ chính là, thân thể Huyền Âm vốn nên là trong tỉ người mới có thể xuất hiện một, nhưng bây giờ lại liên tiếp xuất hiện hai ba người! Mà thượng cổ rất nhiều cường giả cũng nhao nhao phong ấn đến hiện giờ một lần nữa xuất hiện, tranh đoạt cơ hội thành tiên. Chẳng lẽ loạn thế này thật sự sắp tới?
Nếu là Ứng Thừa Ân không tìm thấy Hàn Diệc Dao, mà Triệu Đoạt Thiên lại đột phá trước hắn một bước, chỉ sợ tên này cho dù là chị ruột cũng sẽ xuống tay nhỉ?
Tuyệt đối không thể để hắn thực hiện được!
Chu Hằng nhìn về phía Ứng Mộng Phạm, cười nói:
- Muốn ra ngoài chơi không?
- Tốt! Tốt!
Ứng Mộng Phạm lập tức lớn tiếng kêu vui mừng, nàng vốn là ăn mặc mỏng manh, vừa động đậy lồng ngực lập tức sóng cả mãnh liệt.
Chu Hằng vì phòng ngừa mình bất chấp tất cả nhào lên “Bé gái nhỏ” trí lực nhiều nhất năm tuổi này, thủy chung không đánh giá nàng cẩn thận. Nhưng đối phương vừa động như vậy tự nhiên không tránh khỏi đưa mắt đảo qua.
Ực ực!
Hắn dùng lực nuốt nước miếng, không phải hắn không đủ trấn định, thật sự là một màn này quá có sức rung động.
Bộ ngực đầy đặn của Ứng Mộng Phạm đủ khiến mỗi một nữ nhân ghen tị, từ quy mô mà nói không hề kém so với Cổ Tư. Chu Hằng tin tưởng nếu là nàng cúi đầu tuyệt đối không có khả năng nhìn thấy chân mình.
Vú to siêu cấp!
Vốn chính là đại hung khí cũng đủ mê người, động tác này quả thật là muốn giết người!
Hơn nữa, váy trắng của nàng hết sức mỏng manh, bên trong lại không mặc đồ lót, nụ hoa màu hồng mơ hồ có thể nhìn thấy, hai hạt anh đào nhỏ ở đỉnh lại càng rõ ràng vô cùng, mê người đến quả muốn một ngụm ngậm lên mút thống khoái.
Chu Hằng trong lúc nhộn nhạo không ngờ hiện lên ghen tị mãnh liệt. Ứng Thừa Ân này mỗi lần đi tới nơi này đều có thể nhìn thấy cảnh đẹp như thế!
- Chúng ta đi!
Hắn đưa tay ra.
- Nhưng là, ta đang bị trói mà!
Ứng Mộng Phạm ưỡn ngực, hai con thỏ trắng lớn kia lập tức lại nhảy lên, sóng ngực bồng bềnh.
Chu Hằng vội vàng tránh ánh mắt, nhìn thêm mấy cái là hắn tuyệt đối sẽ bất chấp tất cả nhào tới. Cúi đầu nhìn, chỉ thấy trên hông nhỏ thon của nữ nhân này lại trói một sợi xích màu bạc, rất nhỏ giống như sợi tóc.
Sợi xích này một đầu khác buộc ở trên một cây cột góc giường, bề ngoài phủ kín các loại trận văn.
Hắn cầm lấy sợi bạc dùng sức kéo, sợi bạc chẳng những không đứt ngược lại còn hằn rách da hắn, chạm thẳng vào xương cốt mạnh mẽ như pháp khí Sơn Hà Cảnh của hắn mới bị cản lại.
- Oa, ngươi chảy máu!
Ứng Mộng Phạm lộ ra vẻ kinh hoảng, vội vàng đem tay của Chu Hằng nâng lên đặt ở miệng mút, đầu lưỡi linh hoạt quấn lấy.
Có thể đừng mất hồn như vậy không hả! Chu Hằng liên tục nhe răng, tay không đau nhưng trong lòng lại dấy lên một luồng lửa nóng.
Tuy nhiên nữ nhân này ngược lại có một trái tim thiện lương.
Chu Hằng vươn một cái tay khắc vỗ đầu nàng, mái tóc đen nhánh mềm mượt mười phần co dãn. Hắn rút tay về, cũng không bởi vì ngón tay bị thương mà nhíu mày ngược lại lộ ra một vẻ vui mừng.
Tài liệu của sợi bạc này là cấp bậc shanh, thậm chí gần đến Linh Hải Cảnh!
Nếu đổi là người khác, đối với sợi xích này khẳng định là không có cách, nhưng đối với Chu Hằng mà nói đây chẳng những là một bữa ăn sáng hơn nữa còn là một bữa tiệc lớn phong phú.
Hắn cầm lấy sợi xích, năng lực Phệ Kim tộc đột nhiên phát động.
Cắn nuốt, luyện hóa!
Chỉ vẻ vẹn mười mấy phút sau, sợi xích này liền đứt ra từ giữa.
- A, đứt rồi?
Ứng Mộng Phạm lập tức lộ ra vẻ ngạc nhiên vui mừng, sau khi nhảy lên một cái, chạy quanh phòng mộtvòng, phất ra một chuỗi cười vui sướng. Giống như một con bướm hoa, tỏa ra phong thái mê người.
Chu Hằng cũng bị lây lan lộ ra một vẻ tươi cười, hắn đưa tay đặt lên đầu kia sợi xích, đem nó từ trên cột đá hòa tan đứt sau đó đem phần còn lại thu vào. Hắn nhìn về phía Ứng Mộng Phạm nói:
- Đừng chạy, ta giúp ngươi xử lý sợi xích còn lại!
Ứng Mộng Phạm nghiêng đầu nghĩ nghĩ, sau đó mới đi hướng Chu Hằng nói:
- Thứ này rất xinh đẹp, nhưng là nó không cho ta bay bay, không đáng yêu chút nào. Ngươi giúp ta dạy dỗ nó thật tốt!
Nàng rõ ràng hẳn là siêu cấp vưu vật quyến rũ mê người, nhưng bây giờ lại như một đứa trẻ nói lời “đáng yêu”, khiến Chu Hằng trong cơn buồn cười nảy sinh một cơn tiếc hận mãnh liệt.
Tuy rằng tính cách như vậy rất đáng yêu, nhưng chung quy không phải bản tính của nàng, hơn nữa nếu như một mực không thể “Lớn lên”, chẳng lẽ muốn nàng giống như một đứa bé, ngơ ngơ ngác ngác vượt qua sinh mệnh dài dòng gần 2000 năm?
Ứng Thừa Ân thật sự không phải đồ vật!
Chu Hằng triển khai năng lực Phệ Kim tộc đem sợi xích bên hông Ứng Mộng Phạm “ăn” đứt. Đại mỹ nhân này hiện tại hoàn toàn là một đứa trẻ, không yên phận dịch tới dịch lui, không tránh được khiến cho tay của Chu Hằng đụng vào hông nàng, thậm chí là vú to đầy đặn đến nứt vỡ kia, khiến hắn áp lực thạt lớn.
Đổi một người khác, hắn khẳng định lập tức vồ ngã lên ngựa, nhưng đối mặt với một đại cô nương chỉ có “năm tuổi”, hắn thật sự không hạ thủ được!
- Ta mang ngươi tiến vào một chỗ trước, ngươi phải ngoan ngoãn chờ đợi, không bao lâu chúng ta có thể ngoài, được không?
Chu Hằng cười nói.
- Ừm!
Ứng Mộng Phạm dùng sức gật đầu, bộ dạng rất ngoan ngoãn nghe lời. Chỉ là vú to trước ngực kia bởi vì động tác này mà rung động kịch liệt, cực độ khảo nghiệm sức nhẫn nại của Chu Hằng.
Chu Hằng gọi ra Cửu Huyền Thí Luyện Tháp, dắt nàng cùng tiến vào, sau khi tận tình an ủi nàng một phen, ra khỏi bảo tháp nghênh ngang mà đi.
Ứng Thừa Ân hẳn là sắp trở về, không có khả năng cho hắn tiếp tục tìm kiếm bảo vật của đối phương.
Tuy nhiên, đối với Ứng Thừa Ân mà nói hiện tại nữ nhân trong Cửu Huyền Thí Luyện Tháp này mới là bảo vật chân chính, không biết kẻ này sau khi trở về nhìn thấy toàn bộ chỗ ở của mình bị phá hủy loạn xà ngầu, mà Ứng Mộng Phạm lại biến mất, sẽ phát ra cơn giận lôi đình như thế nào.
Đây chính là điều Chu Hằng chờ mong.
Một đường trở lại Triệu gia, các nàng tự nhiên đã sớm biết hắn khi đánh lôi đài bị đãi ngộ bất công, đều đối với hắn an ủi không thôi. Cũng chỉ có Phong Liên Tình mặt đầy khó chịu, trách cứ thực lực của hắn quá yếu ngay cả Ứng Thừa Ân đều đánh không lại, làm hại nàng thiệt hại một số tiền lớn, cứ la hét bắt Chu Hằng phải đền.
Chu Hằng sau khi ứng phó lung tung, về tới gian phòng của mình, đem Ứng Mộng Phạm ra ngoài.
- Oa, thật xinh đẹp!
Ứng Mộng Phạm ở trong sân chạy tới chạy lui, giống như một nàng bướm hoa:
- Ừm, hoa thật thơm! A, trăng thật đẹp! Oa, nước này thật mát!
- Này này này!
Chu Hằng vội vàng nhảy ra ngoài, thân thể và tư tưởng tuyệt đối không hợp của vưu vật tuyệt sắc này đang muốn cởi đồ xuống nước tắm rửa:
- Không thể ở nơi này!
- Chu, Hằng, Chu, Hằng!
Ứng Mộng Phạm dùng vẻ mặt vô cùng quyến rũ nhìn hắn, thần tình cầu khẩn, rõ ràng là vưu vật vô cùng mê người lại có vẻ hồn nhiên mờ mịt, hai thứ dung hợp cùng một chỗ tạo thành mê hoặc vô cùng mãnh liệt.
- ... Ta chuẩn bị bồn tắm cho ngươi!
Chu Hằng thở dài.
Rất nhanh, trong phòng liền vang lên tiếng ca vui sướng của Ứng Mộng Phạm, cùng với tiếng nghịch nước ào ào, gãi cho trong lòng Chu Hằng ngứa ngáy, thật sự muốn vọt vào trong phòng nhìn kỹ càng.
Ứng Mộng Phạm chơi chừng hơn một giờ mới chịu ra, đổi áo mới Chu Hằng chuẩn bị cho nàng. Bởi vì thân thể còn chưa khô hẳn, quần áo tự nhiên cũng dán sát trên thân thể mê người của nàng, đem dáng người lả lướt của nàng hoàn toàn lộ ra, nhất là đôi vú to kia cao ngất như núi.
Chu Hằng thật không biết đối mặt với một vưu vật tuyệt sắc như vậy có thể kiên trì bao lâu. Đây không chỉ là xinh đẹp, thân thể Huyền Âm đối với hắn mà nói chính là một loại hấp dẫn gần như không thể chống lại.
Hơn nữa, đây mới chỉ là một sự bắt đầu.
Tâm trí Ứng Mộng Phạm chỉ có bốn năm tuổi, khi màn đêm buông xuống nàng làm sao cũng không chịu ngủ một mình, cứ muốn Chu Hằng ngủ cùng.
Nàng làm nũng, dùng ánh mắt tội nghiệp tỏa hào quang cầu khẩn, khiến Chu Hằng vô tình gật đầu. Còn không chờ Chu Hằng đổi ý, nàng liền đã hoan hô một tiếng, kéo Chu Hằng lên giường.
Nàng cực độ thiếu thốn cảm giác an toàn, vừa lên giường liền đem người hoàn toàn dựa vào trên người Chu Hằng, thân thể đầy đặn không chút giữ lại chèn ép Chu Hằng.
Thật sự không nhịn nổi!
Chu Hằng không tự chủ nổi lên phản ứng, ngoan cường bất khuất chống lên khe suối của nàng, nóng rực mà thẳng cứng (theo ngôn ngữ của ta chính là “cửng tếu” =) ). ) Nếu không phải Chu Hằng cố gắng khống chế, tuyệt đối đã không kìm nổi muốn công thành hạ trại.
Lúc này, Ứng Mộng Phạm đã phát ra tiếng hít thở vững vàng, trên gương mặt tuyệt mỹ tràn đầy yên tĩnh.
Chu Hằng thở dài, ngươi ngược lại là ngủ ngon, đây không phải là giày vò ta sao?
Hắn vốn muốn rời đi, nhưng Ứng Mộng Phạm lại cực tỉnh, hắn vừa động liền tỉnh lại sau đó ôm lấy hắn, một lát sau lại phát ra hơi thở sâu dài.
Trong lúc mơ hồ hắn không ngờ cũng ngủ thiếp đi.