Con cháu của nhà quyền thế đi ra ngoài phần lớn rất có lòng dạ linh lợi.
Một người lòng dạ càng sâu, như vậy chuyện hắn làm đều nghĩ trước lo sau cũng càng nhiều tình huống, muốn đi cũng tính được tính mất, có đáng để làm hay không? Bình thường có thể lấy được ích lợi lớn nhất, hoặc là làm cho tổn thất nhỏ nhất.
Tuy nhiên, người như vậy xem ra là đặc biệt không có tâm huyết.
Dương Chiêm lúc này chính là như thế!
Đã bị người chỉ thẳng vào mũi mắng chửi, hắn lại lựa chọn ẩn nhẫn, điều này so với người nhu nhược đâu có gì khác nhau?
Dương Chiêm tự nhiên có tính toán của hắn, tuy rằng Tử Diễm Thiên Long của Chu Hằng quả thật cường đại, có thể làm tan rã Thần chích của hắn, nhưng cũng không phải hắn chỉ có một loại thủ đoạn công kích như vậy, trên người hắn còn có vũ khí bí mật.
Nhưng nếu là vũ khí bí mật, thì dĩ nhiên phải ở thời khắc khẩn yếu nhất mới có thể sử dụng. Sừng của Bích Nhãn Thủy Ngưu tuy rằng quý báu, đối với hắn có giúp ích cực lớn, nhưng còn không tới mức buộc hắn lập tức vận dụng nội tình.
Dù sao, lần này hắn tới đây chính là vì bí bảo trong Tam Dương cổ địa, đến lúc đó khó tránh khỏi sẽ có trận chiến tranh giành, hiện tại nếu vì vậy mà lật ra lá bài tẩy của hắn thì không đáng.
Là một kiêu hùng, nhẫn nhịn được nhất thời, đợi ngày sau thời điểm hắn thành tựu nhân vương của một thế hệ, còn sợ không thể đòi lại gấp bội hay sao?
Chu Hằng cắt lấy cái sừng con Bích Nhãn Thủy Ngưu, cuối cùng nhìn lướt về hướng Dương Chiêm, chỉ thấy khóe miệng của người này không nhịn được hơi co giật một chút, hiển nhiên trong nội tâm hắn cũng không bình tĩnh như nhìn thấy ở mặt ngoài.
Tang Thanh Sơn cùng Băng Hoàng Nữ thì không khách sáo chút nào lấy đi yêu hạch của Bích Nhãn Thủy Ngưu, về phần sau này hai người chia nhau như thế nào, Chu Hằng cũng không xen vào.
Mặc dù nói Bích Nhãn Thủy Ngưu toàn thân là bảo, nhưng đối với hạng người cấp bậc như Tang Thanh Sơn này mà nói, cũng chỉ có yêu hạch và cái sừng kia mới đủ tư cách được bọn họ để vào mắt, những vật khác nhiều lắm cũng chỉ là đổi chút linh thạch.
Những thứ bọn họ không thiếu nhất chính là linh thạch!
Dương Chiêm đương nhiên cũng không xem linh thạch để vào mắt. Hắn nín một bụng uất nghẹn lại càng không tiện lấy "linh kiện" gì khác trên thân Bích Nhãn Thủy Ngưu, nếu không mặt mũi này đúng thật phải vứt xuống cống ngầm.
Chu Hằng nhà ta thì không có lãng phí, Bích Nhãn Thủy Ngưu này vốn chính là hắn đánh chết, liền thu lấy thi thể yêu thú còn sót lại. Thịt yêu thú này chính là vật đại bổ, hơn nữa là cấp bậc Linh Hải Cảnh, dưới tình hình chung ai có mà ăn?
Hắn còn có thân nhân bằng hữu, ái thê mỹ nô, thứ tốt như thế sao có thể ngại nhiều.
Bốn người một con lừa tiếp tục đi tới. Theo "đầu sỏ" Bích Nhãn Thủy Ngưu này bị đánh chém, sau đó tự nhiên không còn yêu thú nào khác đui mù phát động công kích với bọn họ. Gần như nửa giờ sau, rốt cục bọn họ đi tới đáy hồ.
Dưới đáy hồ là phế tích một tòa thành trấn, tuy rằng đã không còn một tòa nhà nào hoàn chỉnh, nhưng vẫn như cũ có thể thấy được năm xưa nơi này có những dãy nhà to lớn, liên miên bất tuyệt, có thể sánh ngang với một cái thành nhỏ.
- Năm đó Tam Dương Tông cũng là đại tông môn siêu cấp, đáng tiếc, cuối cùng không chống lại được lực lượng của năm tháng, không tránh được một ngày suy tàn! Băng Hoàng Nữ rất cảm thán nói. So với kế thừa của gia tộc nàng, lực ngưng tụ của tông môn này còn kém một chút.
Nàng xuất thân Điểm Tinh Tông, nhìn thấy bộ dáng Tam Dương Tông đổ nát này, tự nhiên sẽ sinh lòng cảm khái.
- Nghe nói Tam Dương Tông ở trước đây thật lâu chỉ là một tông môn nhỏ không có tiếng tăm gì, nhưng nhờ cơ duyên xảo hợp, chiếm được kế thừa cường đại... Từ đó về sau quật khởi trở thành một đại tông. Đáng tiếc, thịnh cực tất suy! Chẳng những nhân tài điêu linh, ngay cả linh thạch mở ra đại trận hộ sơn cũng không có, lại bị một trận động đất hủy diệt tất cả cơ sở! Tang Thanh Sơn cũng tiếp theo cảm thán nói.
- Nói đến động đất, dường như đoạn thời gian gần đây rất không yên ổn, rất nhiều địa phương đều có phát sinh động đất cực kỳ lớn! Băng Hoàng Nữ nhíu mày nói, thần quang trên đỉnh đầu cũng ngưng tụ thành hình thái Phượng hoàng băng vỗ cánh, vô cùng uy thế.
- Đúng thật, có cảm giác như tận thế buông xuống vậy! Tang Thanh Sơn tiếp lời nói.
- Hừ! Còn không mau mau tiến vào cổ tích, có nhiều cảm thán như vậy sao? Dương Chiêm tâm tình không tốt, sa sầm mặt, nói, sau đó chợt đổi giọng: - Còn nữa, loạn thế tạo anh hùng, các ngươi không có nghe nói qua những lời này sao?
- Chính là ở dó! Tang Thanh Sơn chỉ vào một tòa điện đá ở phía trước, cao chừng trăm trượng, vô cùng to lớn, mà trọng yếu hơn là bảo tồn được rất toàn vẹn, gần như không có chỗ nào bị tổn hại.
Bốn người một con lừa đi tới cửa đại điện, cửa điện chiều ười trượng, nhưng cửa đá sớm đã biến mất, chỉ có lối vào như hang động tối đen kia mới có thể mơ hồ cho thấy thịnh cảnh năm xưa.
Đạp sóng mà vào, ngôi điện đá này do 12 cây cột đá to lớn chống đỡ, mỗi một cây đều to lớn tới mười mấy người ôm không hết. Dù qua nhiều năm như vậy, lại trường kỳ ngâm ở trong nước, vật liệu đá này trông vẫn óng ánh trắng như ngọc, hiển nhiên chất liệu cực kỳ thượng thừa.
Cuối điện đá này dựng đứng một pho tượng, là một lão nhân chừng sáu mươi, điêu khắc tinh xảo như thật, có uy thế không giận mà oai, dù chỉ là một pho tượng đá đều lộ ra vẻ uy nghiêm lành lạnh, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào.
- Tam Dương Thiên Tôn, năm đó cũng là nhân vật đỉnh cao của thiên hạ, đáng tiếc, từ sau khi hắn chết trong trận chiến, Tam Dương Tông liền bắt đầu đi hướng suy sụp! Tang Thanh Sơn thở dài, hai tay hợp thành chữ thập xoay mình hướng về phía tượng đá chào một cái, nói: - Tam Dương Thiên Tôn, bọn vãn bối thất lễ!
Hai tay hắn đẩy ra, một đạo kình lực cuốn qua, "két két két..." tượng đá kia lập tức vận chuyển, hiện ra một lối đi.
- Đi! Bốn người một con lừa đi vào thông đạo, trên thân áp lực đều là trong nháy mắt nhẹ một chút, thì ra trong thông đạo này đúng là vô cùng khô ráo, một giọt nước cũng không có.
"Bịch, bịch, bịch...", bọn họ cũng không hề cố ý bước nhẹ bước chân, không ngừng vang vọng ở trong thông đạo trống rỗng, môi trường vô cùng tối đen kia đủ để khiến người thường tự dọa mình hoảng sợ.
Thông đạo này cũng không dài, bốn người một con lừa với tốc độ thông thường cũng chỉ dùng năm phút đã đi tới cuối, phía trước rộng mở trong sáng, hiện ra một mảnh rừng rậm xanh um tươi tốt.
- Đây mới đích thật là Tam Dương cổ địa!
Cánh rừng rậm này bị lão tổ Hóa Thần Cảnh dùng thủ đoạn huyền diệu ẩn giấu đi, chỉ có thể thông qua thông đạo Điện đá phía ngoài mới có thể đi vào, nhưng nếu muốn đi ra ngoài, chỉ cần đi thẳng ra ngoài rừng rậm là được.
Thủ đoạn thần diệu như thế, khiến Chu Hằng khâm phục không thôi.
Một đường đi tới không ngừng, bọn họ tiến vào rừng rậm, đi ít nhất ngàn dặm, đi tới phía trước một cái đầm nước.
- Chính là nơi này? Chu Hằng thấy ba người đều ngừng lại, ngay cả con lừa đen đều khẽ gật đầu ra hiệu với mình, hắn không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, thật sự nhìn không ra đầm nước này có chỗ gì khác thường.
- Chu huynh không nên xem thường nước này! Tang Thanh Sơn lộ sắc mặt ngưng trọng nói: - Đây là trọng thủy còn đáng sợ hơn so với nước chìm, mỗi một giọt đều nặng như một ngọn núi, cho dù là Kết Thai Cảnh tiến vào trong đó, cũng có thể trong nháy mắt bị đè ép thành thịt vụn!
- Thông đạo là ở dưới đáy, nhưng muốn xuống phía dưới nhất định phải trước hết rút sạch trọng thủy. Qua quan sát, ta phát hiện trong đầm có một cơ quan, chỉ cần khởi động, trọng thủy này sẽ bị rút hết qua một chỗ khác!
Chu Hằng nhướng mày, nói: - Sao Tang huynh biết trong thông đạo này có bảo vật?
- Tam Dương Tông từng thu được kế thừa của thời kỳ viễn cổ, nhưng vô số năm qua, chưa từng nghe nói có người lấy đi, bởi vậy, ta dám nói chắc phía dưới trọng thủy này, hết tám, chín phần mười có cất giấu nội tình chân chính của Tam Dương Tông! Tang Thanh Sơn nghiêm nghị nói.
- Đúng hay không, cứ mở cơ quan tìm kiếm là biết!
Dương Chiêm có vẻ có chút không kiên nhẫn.
- Mọi người hãy cùng nhau ra tay! Băng Hoàng Nữ nói, rồi dẫn đầu triển khai Vực, đi vào trong trọng thủy. Trước đây nàng và Tang Thanh Sơn, Dương Chiêm từng tới nơi này, biết rõ ràng chỗ cơ quan.
Tang Thanh Sơn, Dương Chiêm cũng lần lượt triển khai Vực, Chu Hằng cũng không do dự, triển khai tư tưởng đi vào trong trọng thủy.
Suy nghĩ vô hình nên có thể tùy tâm triển khai, nhưng trọng thủy này lại giống như một vũng lầy, sinh ra ảnh hưởng rất lớn với suy nghĩ của hắn, vốn có thể đi thẳng tới, hiện tại lại phải xoay trái qua phải, giống như gã say rượu đi lảo đảo nghiêng ngã.
Dưới đáy đầm nước, có một khối mặt bằng lớn chừng một gian phòng, đang nhẹ nhàng lay động. Mà ở trên đó, có một con phượng hoàng băng, một cột nước cùng một con mãng xà màu đen, đang thúc động mặt xoay.
Đây là Thần chích của ba người Tang Thanh Sơn, tuy rằng khoảng cách hoàn toàn thành hình còn cách một đoạn, nhưng cũng có thể nhìn thấy đại khái. doc truyen tai . Theo như lời Tang Thanh Sơn, ba người bọn họ hợp lực chỉ có thể miễn cưỡng lay động cơ quan, nhưng không có cách nào thúc động thật sự.
Chu Hằng ý niệm vừa động, lập tức liền xuất hiện một đôi nắm tay màu vàng, công kích nhằm vào mặt xoay.
Hắn cũng không có hình thành Thần chích, đây chỉ là Vực, có thể tùy ý biến ảo. Tuy nhiên sử dụng quyền kình cũng là có đạo lý, bởi vì Tử Diễm Thiên Long mà ra, chỉ sợ Thần chích của mấy người Tang Thanh Sơn sẽ lập tức vỡ nát, vậy còn làm thế nào nữa?
"Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm..."
Quyền của Chu Hằng càng múa càng nhanh, bốn người hiệp lực, mặt đá này lay động càng ngày càng kịch liệt, rốt cục bắt đầu chậm rãi chuyển động.
"Két két két..." Đổi lại là một địa phương khác, bất kỳ người nào trong bọn họ chỉ cần tùy ý phất tay một cái liền có thể đánh bay cái mặt đá này ra xa mấy trăm trượng, nhưng dưới áp lực của trọng thủy, trọng lượng mặt đá khẳng định nặng hơn một ngọn núi, dù là bốn người Chu Hằng liên thủ đều có vẻ cố hết sức.
Vận dụng Vực, là tiêu hao thần thức, nói như vậy, các thiên tài tuấn kiệt như Chu Hằng đủ để lực chiến mấy ngày mấy đêm, nhưng mặt đá này thật sự quá mức trầm trọng, trong khoảng thời gian ngắn liền làm cho tâm thần bọn họ hao tổn thật lớn, sắc mặt mỗi người đều trở nên tái nhợt.
Nhưng nếu mặt đá đã bắt đầu chuyển động rồi, chứng tỏ cơ quan đang mở ra, bọn họ sao có thể bỏ dở nửa chừng?
Cắn răng kiên trì!
"Két két két! Rầm rầm rầm!" Mặt đá chuyển động, dẫn động cơ quan mở ra, phát ra tiếng động thật to, mặt đất không ngừng lay động giống như động đất.
Bốn người bọn họ đều có được lực lượng mạnh mẽ kinh khủng, bất kỳ một người nào dùng toàn lực đều đủ để dẫn phát một trận động đất trong phạm vi nhỏ, huống chi là bốn người liên thủ! Vậy mà không ngờ mới chỉ có thể làm cho cơ quan miễn cưỡng mở ra, có thể thấy được mặt đá này đến tột cùng trầm trọng biết bao.
Chỉ có con lừa đen vô cùng nhàn nhã, nằm dài trên mặt đất ngáp ngắn ngáp dài nhàm chán. Nếu không vì không muốn để lộ ra bí mật, khẳng định nó sẽ dựa vào một bên tảng đá, chân trước ôm ngực, một chân sau dở lên, bắt đầu nói mát châm chọc.
"Ầm ầm..." tiếng chấn động lớn không dứt bên tai, khi đạt tới giới hạn, chỉ thấy ở giữa đầm nước xuất hiện một cái lốc xoáy, sau đó trở nên càng lúc càng lớn, xoay tròn càng lúc càng nhanh, ngay sau đó mực nước bắt đầu hạ xuống.
Sau nửa giờ, cuối cùng nước trong đầm chảy sạch không còn, ở chỗ gần đáy hồ cũng hiện ra một cái cửa động tối đen, không biết đi thông tới đâu.
- - - - - oOo- - - - -