Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 346 - Tranh Kiếm Truyền Đạo

Chu Hằng đương nhiên sẽ không nói đã xảy ra chuyện gì, hắn không nói, Hoặc Thiên càng sẽ không nói, những người khác chỉ có nước phiền muộn.

Mọi người không rõ đã xảy ra chuyện gì, lại lo tiên vật trong trang viên, nhìn ngó một hồi không phát hiện cái gì liền quay trở vào. Theo bọn họ nghĩ, có thể là sau khi vào trang viên, kích hoạt khí tức bên trong, các loại cơ quan phản ứng, lúc này mới có khí thế tiên nhân tuôn trào!

Điều này nói rõ, nơi này thật có tiên vật!

Mọi người đều hưng phấn, vội vàng nắm chắc thời gian tìm kiếm.

Chu Hằng cũng không lập tức luyện hóa mãnh vỡ cánh cửa, mà đi theo đám đông, cùng mọi người tiến tới trước.

Kết cấu trang viên này khá là đơn giản, nhưng mỗi viên gạch miếng ngói đều vô cùng cứng rắn, ngay cả cường giả Thần Anh Cảnh cũng đừng mơ tháo dỡ phòng xuống mà lục soát, chỉ có thể thành thật lục lọi, vào mỗi phòng giống như ăn trộm.

- Hả!

- A!

Thường thường có thể nghe được tiếng hô kinh ngạc, hơn nữa đều phát ra từ cùng một chỗ, khi Chu Hằng cùng Hoặc Thiên đi đến trước một khu lầu các to lớn, vừa lúc có người giành tiến vào trước bọn họ, ngay sau đó liền nghe người đó phát ra tiếng hô kinh dị.

Trong này có gì huyền ảo, sao mà mỗi người đi vào đều kêu một tiếng?

Hắn còn chưa kịp ngẫm nghĩ, chỉ thấy người vừa đi vào lại lùi ra, lại phát ra một tiếng kêu nhỏ, sau đó lại đi vào, lần này không còn kêu nữa.

Cổ quái!

Thật là cổ quái!

Những người này đều là lão tổ cấp bậc Kết Thai Cảnh, Thần Anh Cảnh mà, sao lại làm ra chuyện không ra gì thế này?

Chu Hằng đầy lòng hiếu kỳ, dẫn Hoặc Thiên đi tới cửa, hít sâu một hơi, hắn nhấc chân bước vào.

- Hả! Nháy mắt bước vào, Chu Hằng liền phát ra tiếng kêu nhỏ, nguyên nhân đơn giản, một thân linh lực của hắn biến mất!

Đối với võ giả mà nói, linh lực chính là tính mạng!

Bỗng nhiên phát hiện linh lực của mình hoàn toàn không còn, ai mà không sợ hãi?

Chu Hằng lui lại một bước, đi ra ngoài lầu các, liền cảm giác linh lực phun trào, lập tức tràn ngập đan điền của hắn!

Lúc này, hắn mới nhịn xuống không kêu ra tiếng!

Khó trách mỗi người đi vào lầu các này đều sẽ kêu lên kinh dị, quả thật không làm người ta kinh ngạc cũng không được!

Đương nhiên, vẫn có người ngoại lệ - Hoặc Thiên!

Chu Hằng không khỏi mỉm cười, nữ nhân này ngay cả tu vi Luyện Thể tầng một còn chưa đến, trong cơ thể không có linh lực, xem chừng cũng không cảm giác được gì!

Hắn lại vào trong lầu các, phóng mắt nhìn, không gian này rất lớn, rộng chừng 10 trượng, sâu phải trăm trượng, không có một món vật dụng nào, trên mặt đất chỉ có những cái bồ đoàn, quả là đơn giản.

Người đi vào trước đó đều chiếm một cái bồ đoàn mà ngồi, mỗi người cách nhau một trượng, đều dõi mắt chăm chú nhìn lên tường, bên trên treo 7 bức tranh, đều là một người múa kiếm, chỉ là tư thế khác nhau.

Kiếm pháp?

Khó trách những người này ra sức nhìn như thế, nếu đây quả thật là kiếm thuật Tiên giới, như vậy chỉ cần học được một thức cũng là thu hoạch khổng lồ! Tiên thuật đấy, vậy còn không phải thành tiên rồi!

Không ngừng có người tiến vào, chưa đến nửa giờ, gần như mọi người tiến vào sơn cốc đều đến chỗ này.

Bởi vì kết cấu trang viên này quá đơn giản, không vòng vèo, hơn nữa kiến trúc chỗ này không thể phá vỡ, chỉ có thể đi theo thiết kế của chủ nhân cũ, đi qua lại từng gian phòng, mặc kệ đi trước đi sau, mỗi người đều sẽ đến chỗ này.

Nhưng nơi này rõ ràng không phải cuối trang viên, vì sao không có đường đi tới trước vậy chứ?

Đến chỗ này, tuy rằng bị khống chế linh lực, nhưng không bị khống chế đầu óc, Chu Hằng có thể suy đoán được, cả cái trang viên này còn ít nhất một nửa khu vực chưa dò thám - Không nói cái khác, bọn họ còn chưa đi qua khu vực bị kình khí khủng bố cắt ra.

Chu Hằng nhanh chóng dìm thắc mắc này vào lòng, cũng như những người khác, hắn cũng tìm một cái bồ đoàn ngồi xuống, đưa mắt tập trung vào 7 bức tranh kia.

Kỹ năng nhiều không ngại nặng, dù hắn học được Lăng Thiên Cửu Thức, nhưng bộ kiếm pháp này căn bản không thích hợp sử dụng bình thường, khi sử dụng thì hoặc là kẻ địch chết, hoặc là bản thân hao hết lực lượng, không còn đường lui nào!

Nếu như có thể có thêm một bộ kiếm pháp Tiên cấp, tự nhiên là càng hay hớn

Hơn nữa, 7 bức tranh kia dù quả thật là một bộ kiếm pháp, khẳng định uy lực đó cũng kém xa Lăng Thiên Cửu Thức! Điều này quá rõ ràng, lúc trước chủ nhân trước hắc kiếm chỉ là một đạo dư sóng của dư sóng kiếm khí liền phá hủy chỗ này, chênh lệch tận trời rồi!

Nhưng đối với Chu Hằng mà nói, giai đoạn hiện tại có một môn kiếm pháp uy lực nhỏ một chút thì lại thích hợp với hắn, mà không cần một kiếm liền hao hết lực lượng.

Hắn tập trung vào 7 bức tranh, tâm thần nhanh chóng nhập vào trong đó, chỉ cảm thấy chứa dựng ảo diệu vô cùng, nhưng phức tạp quá mức, ý niệm loạn xạ ập tới, nhưng không nắm bắt được gì.

Trong các lặng ngắt như tờ, mọi người đều biết bên trong 7 bức tranh này nhất định ẩn chứa chí lý đại đạo, bọn họ có thể cảm giác được, nhưng có lẽ vì trình tự bọn họ quá thấp, làm sao cũng không nắm chắc được chân nghĩa trong đó.

Điều này làm bọn họ vò đầu bứt tai, trong lòng ngứa ngáy không thôi.

Chu Hằng nhìn lại Hoặc Thiên, thiên nữ tuyệt thế này lại nhàm chán đến ngáp ngủ, một tay chống cằm, như đang thèm ngủ. Hắn không khỏi cười, nói: - Ta có thể cho nàng mượn bả vai dựa vào!

Hoặc Thiên trợn trắng, lại kéo bồ đoàn đến gần, dựa vào hắn ngồi xuống, đặt nửa người lên thân Chu Hằng, nhanh chóng phát ra tiếng hít thở thật dài, quả thật là đang ngủ.

Trong thiên hạ, sợ là chỉ có nàng mới đối mặt với Tiên pháp mà không thèm quan tâm, ngược lại đi ngáy o o?

Chu Hằng không khỏi mỉm cười, trào ra một cỗ tâm bình thường, ý niệm bình thản, vinh nhục không rối loạn.

Hắn bình ổn tâm tình,chỉ tập trung nhìn vào bức tranh đầu tiên, vẽ một lão nhân áo xanh giơ ngang trường kiếm, xung quanh có lá rơi rụng. Không biết nhìn bao lâu, lá rơi bỗng nhiên động đậy, từng chiếc rơi xuống!

Không chỉ lá rơi, lão nhân kia cũng động đậy, người động kiếm cũng động, thi triển ra một thức kiếm pháp hết sức huyền diệu.

Thân thể Chu Hằng như tượng gỗ, nhưng trên đầu thần quang chớp động, hóa thành một người nhỏ màu vàng, tay cầm hắc kiếm, cũng múa theo lão nhân kia, một kiếm sinh, vạn vật sinh, một kiếm diệt, vạn vật diệt.

Một thức kiếm pháp múa xong một vòng, bức tranh đầu tiên lập tức phát ra hào quang chói lọi, mọi người giật mình đều mở to mắt. Vèo, một đoàn ánh sáng xanh bay ra từ trong bức tranh, nhập và đỉnh đầu Chu Hằng.

"Phi Vũ Thất Kiếm!"

"Diệp Lạc Duyên Diệt!"

Trong đầu Chu Hằng lập tức trào ra ý niệm này, đồng thời có một đạo kiếm quyết chạy qua trong lòng.

Đây là khẩu quyết phối hợp với một thức kiếm pháp khi nãy!

Chu Hằng nhìn lại bức tranh kia, phát hiện trên đó trống rỗng, nào còn lão nhân, lá rụng gì, chỉ còn một tờ giấy trắng.

Lại có cách dạy kiếm thần kỳ như vậy!

Chỉ truyền ột người!

Vùn vụt, nhìn thấy bức tranh đầu tiên đột nhiên biến mất, mọi người liền đứng lên, ánh mắt hung tợn nhìn Chu Hằng, tràn đầy sát khí.

Tuy rằng bọn họ không biết là chuyện gì, nhưng nhìn thấy đoàn ánh sáng xanh kia nhập vào người Chu Hằng, làm sao cũng đoán được là có liên quan tới Chu Hằng.

- Tiểu tử, có phải là ngươi đã học được thức kiếm pháp này? Lập tức có người chất vấn Chu Hằng.

Chu Hằng quét một vòng đám người, nói: - Có phải hay không, liên quan gì tới các ngươi?

- To gan! Mọi người đều trừng mắt quát lớn.

Bọn họ ai không phải đều là tồn tại Kết Thai Cảnh, Thần Anh Cảnh, thậm chí còn có mấy người là nhân vật thời kỳ thượng cổ mở phong ấn xuất hiện, ai không phải ngạo khí tận trời, nào chịu được thái độ của Chu Hằng.

Chu Hằng cười ha hả, nói: - Muốn đánh nhau, tới đây!

Hắn ngoắc tay.

Mọi người đều im tiếng, lúc này bọn họ mới nhớ tới một thân tu vi của mình sau khi đi vào chỗ này liền bị hạn chế! Ở trong này, bọn họ đúng là ông già bà lão không thể bình thường hơn!

Nếu không phải chỗ này chỉ áp chế linh lực, mà là xóa đi linh lực, mỗi người bọn họ đều sẽ chết vì tuổi già!

Đánh nhau với Chu Hằng trẻ tuổi sức trâu, vậy không phải tự rước lấy nhục hay sao? Nếu một đám lão tổ Kết Thai Cảnh, Thần Anh Cảnh bị một tiểu bối Linh Hải Cảnh đánh ặt mũi bầm dập, ngày sau bọn họ còn mặt mũi nào ra gặp người?

Đối mặt với Chu Hằng một mình chống cửa vô địch, tất cả cường giả đều lựa chọn nén giận.

Sỉ nhục mà, lại bị một tiểu bối Linh Hải Cảnh trợn mắt mà không lên tiếng! Nhưng cũng tốt hơn là bị Chu Hằng cưỡi lên như ngựa, hành hung một hồi?

Vù!

Ngay vào lúc này, lại một đoàn ánh sáng xanh lóe lên, bức tranh thứ tư bỗng nhiên trống rỗng, đoàn ánh sáng xanh cũng nhập vào đỉnh đầu một nam nhân trung niên, rõ ràng, hắn cũng nhận được truyền thừa một thức kiếm pháp.

Lúc này mọi người mới phản ứng lại, bây giờ làm sao lãng phí thời gian được, vội vàng ngồi xuống, tập trung lực chú ý vào năm bức tranh kiếm còn lại.

Chu Hằng lướt nhìn nam nhân trung niên kia, đó là một nam nhân khí thế đường đường, chỉ là tư thế ngồi đã làm người ta nhìn ra khí thế trầm ổn như núi cao! Đó không phải loài người, mà đến từ Thiên Yêu tộc, đằng sau lưng có một đôi cánh chim.

Người kia lập tức cảm ứng được ánh mắt của Chu Hằng, nhìn thoáng qua hắn, ánh mắt trào ra chiến ý dữ dội, nhưng nhanh chóng thu hồi, lại nhìn về phía năm bức tranh còn lại.

Chu Hằng cũng không lãng phí thời gian, tuy rằng trong lòng âm thầm tò mò thân phận của nam tử Thiên Yêu tộc kia, nhưng tạm thời đè xuống.

Vù, lại một đoàn ánh sáng xanh lóe lên, nhập vào đỉnh đầu người thứ ba, lại là cường giả Dạ Ma tộc, cũng là một nam nhân trung niên, tai nhọn tóc tím, tỏa ra khí thế hùng hồn bá đạo.

Bức tranh thứ sáu cũng biến mất. doc truyen tai .

Không ngờ tới, chân chính có được thu hoạch lại là ba người trẻ tuổi!

Chẳng lẽ bọn họ quả thật già rồi?

Những nhân vật lớn tuổi đều toát ra cười khổ, đối mặt với cảnh này, bọn họ đều có một loại cảm giác già nua khó mà chống cự nổi năm tháng trôi đi.

Nhưng ý nghĩ này lóe lên rồi mất, bọn họ lại phấn chấn hùng tâm, lại nhìn về tranh kiếm trên tường - Chỉ cần học được tiên thuật, sẽ có khả năng trở thành tiên nhân, bất cứ thiên kiều nào cũng sẽ bị bọn họ dẫm dưới chân, còn bọn họ sẽ quay lại tuổi trẻ!

Xao động nhanh chóng ngừng lại, mỗi một ánh mắt đều đồng loạt nhìn lên tường.

Vù!

Ánh sáng xanh thứ tư lóe lên, nhập vào đỉnh đầu Chu Hằng, bức tranh thứ hai biến mất.

"Hoa Khai Nhất Thế Giới!"

...........

Ánh sáng xanh thứ năm lóe lên, nhập vào người nam nhân trung niên Thiên Yêu tộc, hắn cũng có được truyền thừa hai thức kiếm pháp.

........

Đoàn ánh sáng xanh thứ năm lóe lên, nam tử Dạ Ma tộc cũng không kém hơn, cũng lấy được hai thức kiếm pháp!

...........

Mọi người đều căng thẳng không thôi, chăm chú vào bức tranh cuối cùng.

Đây là bức tranh thứ bảy, cũng là một kiếm cuối cùng trong Phi Vũ Thất Kiếm, người không có được kiếm pháp truyền thừa đều lộ ra vẻ gấp gáp, đây là hy vọng cuối cùng của bọn họ.

----------oOo----------

Bình Luận (0)
Comment