Chu Hằng sở dĩ giành trước ăn Thất Tâm Tán, cũng không phải hắn có chủ nghĩa anh hùng bao nhiêu, mà là hắn có vài phần nắm chắc không sợ Thất Tâm Tán.
Thể chất Phệ Kim tộc và hắc kiếm, đây đều là chỗ dựa của hắn.
Nhưng để cho Chu Hằng thất vọng là, thể chất Phệ Kim tộc đối với loại dược vật này hoàn toàn không có tác dụng, mà hắc kiếm thì lại lười biếng không nhúc nhích, không để ý chút nào chủ nhân hắn đang gặp phiền toái lớn!
- Hút! Hút! Hút cho ta! Chu Hằng điên cuồng rút ra tinh hoa kim loại trong song sắt lồng giam, dùng phương thức này để tiêu giảm thống khổ to lớn trong cơ thể. Nhưng ngay cả như vậy, hắn cũng phải cắn chặt hàm răng đến vang lên "rốp rốp". Nghe thanh âm đó khiến Dương Lan Hinh đều không tự chủ run rẩy.
Nếu đổi lại là nàng, e là sớm đã gào thét lên rồi?
Bỏ đi thiên phú của Chu Hằng không nói, chỉ riêng về phần chịu đựng này, tên này đã có tư cách trở thành "rồng trong loài người"!
- Khặc khặc... Lão phu ngược lại thật có hơi bội phục tiểu tử ngươi, không ngờ đến bây giờ còn có thể nhịn được không kêu thành tiếng! Đây là kẻ khí phách kiên cường lão phu từ trước đến giờ mới gặp lần đầu! Tuy nhiên, lão phu cũng phải nhắc nhở ngươi một chút, đây chỉ là giai đoạn thứ nhất, lập tức, dược lực sẽ từ bụng lan đến phần đầu, đó mới là thống khổ có thể làm cho người ta hỏng mất! Lúc đó chẳng những vô cùng đau đớn, mà thần thức của ngươi cũng sẽ bị chậm rãi ăn mòn, cuối cùng hoàn toàn mất đi chính mình! Đáng tiếc, lão phu còn muốn điều phối ra Thất Tâm Tán giai đoạn thứ hai để có thể chỉ huy hành động của ngươi, cho nên ngươi sau này chỉ có thể trở thành là một khối xác không hồn!
Tà Vân Dược sư vừa nói xong, thấy dược lực sắp đạt đến mức tận cùng, hắn dừng nghiên cứu đối với dược vật, mà hết sức chăm chú quan sát Chu Hằng. Hắn cần thông qua phản ứng của thân thể thử dược để điều chỉnh phối phương của Thất Tâm Tán, cho nó đạt tới hiệu quả trong ý tưởng của hắn.
"Ầm!" Dường như một con sóng lớn vọt tới đánh vào trong đầu Chu Hằng, thiếu chút nữa lập tức đánh cho hắn hỏng mất!
Dược lực của Thất Tâm Tán bắt đầu phát động công kích vào thần thức của hắn!
Nếu như thần thức bị xâm chiếm, như vậy người cũng không còn là người, mất đi tự do của chính mình.
Chu Hằng giữ vững thức hải, Thần chích của hắn bị phong ấn, hiện tại thủ đoạn chống cự duy nhất của hắn chính là ý chí.
Tuyệt không khuất phục!
Dược lực này muốn khống chế thần thức của hắn, mà hắn sao có thể cho phép phát sinh chuyện như vậy?
Hắn là bất khuất! Hắn là tự do!
Bắt đầu từ Phàm giới phấn đấu đến bây giờ, Chu Hằng luôn luôn theo đuổi chính là tự do!
"Ông! Ông! Ông!" Toàn thân hắn lại phát ra từng luồng sáng vàng, làm hắn dường như hóa thân thành một vị thần nhân, ngoan cường bất khuất đối kháng với dược lực của Thất Tâm Tán.
- Tiểu tử giỏi lắm! Tà Vân Dược sư hai mắt sáng choang, trên mặt tất cả đều là vẻ hưng phấn, thiếu chút nữa huơ tay múa chân: - Kiên cường thêm chút nữa! Kiên cường một chút nữa! Ngươi càng kiên cường thì lão phu có thể điều phối ra Thất Tâm Tán hiệu quả càng cường đại!
Chu Hằng trên trán mồ hôi tuôn chảy xuống "lộp độp", toàn thân đều run rẩy dữ dội. Bởi vì mồ hôi lạnh chảy đầm đìa, quần áo hắn đều ướt đẫm, dán sát trên thân thể hắn.
- Chu Hằng... Chu Hằng... Dương Lan Hinh chỉ có thể bất lực kêu lên, cũng không biết là đau lòng cho Chu Hằng, hay là lo lắng mình sẽ trở thành thân thể thử dược số 2, cũng phải chịu đựng thống khổ to lớn như vậy.
Tuy rằng nàng còn không có tự mình thể nghiệm, nhưng từ phản ứng của Chu Hằng cũng biết được phần nào, không trách được có người sẽ vì vậy mà tự mình đập đầu chết!
- A... Chu Hằng gào thét, hai tay nắm chặt song sắt, hắn hấp thu tinh hoa kim loại cũng không phải uổng phí, có một bộ phận dung hợp với dược lực Thất Tâm Tán, giảm bớt rất nhiều nỗi thống khổ của hắn.
Nửa tiếng, một giờ, hai giờ...
Thân thể Chu Hằng ngưng run rẩy, hai mắt kiên định, tuy rằng linh lực, Thần chích đều bị phong ấn, nhưng toàn thân lại tản phát ra khí thế đoạt hồn áp phách, khiến từ đáy lòng người ta nảy sinh ý khuất phục.
Dược lực của Thất Tâm Tán đã hoàn toàn tiêu tán!
- Cái gì! Tà Vân Dược sư nhìn Chu Hằng ánh mắt khó tin, giống như nhìn một con quái vật, không ngờ tên này kiên cường chịu đựng được dược lực của Thất Tâm Tán, vừa không có trở thành điên khùng, càng không có biến thành ngốc!
- Lão biến thái! Ta sẽ cắt đầu của ngươi xuống làm quả cầu đá! Chu Hằng cũng nhìn Tà Vân Dược sư. Khóe miệng nhếch lên lộ ra vẻ tươi cười, cả người lại ngã quỵ ra phía sau.
... Hắn dựa vào ý chí vô thượng để chống cự, đồng thời chiến thắng Thất Tâm Tán, nhưng bị thống khổ thì cũng không có giảm đi chút nào, lúc này tâm thần buông lỏng, chỉ cảm thấy mệt mỏi muốn ngủ chết đi cho xong... vĩnh viễn không nghĩ đến nữa.
Dương Lan Hinh vội vàng chạy tới, ngồi sụp xuống, sau đó nâng đầu của Chu Hằng gối lên bắp đùi của nàng.
Đây cũng là việc duy nhất nàng có thể làm, lúc này nàng quên đi căng thẳng rụt rè, chỉ có cảm động và kính nể.
- Khặc khặc khặc... Tiểu tử! Ngươi hãy nghỉ ngơi một ngày cho khỏe đi! Ngày mai lão phu sẽ tăng thêm liều thuốc, thật muốn nhìn xem ngươi còn có thể chống đỡ được nữa hay không?!? Tà Vân Dược sư sau một lúc kinh ngạc lại dâng lên hưng phấn! Thân thể thử dược hảo hạng như vậy quả thực chính là vạn năm không gặp đây!
Một sư phụ thì khát vọng thu được một đệ tử thiên phú trác tuyệt; mà một Dược sư thì cũng hy vọng gặp được một thân thể thử dược tốt nhất, để hắn có thể trắc nghiệm dược lực mọi cách, điều phối ra phương thuốc đạt tới trình độ tốt nhất.
Về phần Chu Hằng có thể còn chống đỡ tiếp được nữa hay không?
Tuy rằng Tà Vân Dược sư cũng hy vọng như vậy, nhưng hắn cũng sẽ không thoát ly sự thật, chỉ cần hắn cải tiến Thất Tâm Tán một chút, Chu Hằng trầm luân là điều khẳng định, chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Từ lúc Chu Hằng đi vào gian phòng này, số phận của hắn đã được chú định.
Chu Hằng từ trong hôn mê tỉnh lại, mở mắt vừa thấy là gương mặt mập mạp quá độ của Dương Lan Hinh kia, sau đó hắn cảm nhận được phía dưới đầu có thứ gì đó mềm mại.
Hắn hơi sửng sờ một lúc, liền nghĩ đến khẳng định lúc này mình đang dựa đầu ở trên đùi Dương Lan Hinh.
Đáng tiếc, nếu như Dương Lan Hinh khôi phục vẻ đẹp quyến rũ vốn có, dĩ nhiên Chu Hằng không ngại nằm yên dựa vào thật lâu ở trên đùi yêu nữ này, nhưng khi nhìn thấy gương mặt tròn quay của Dương Lan Hinh hiện tại kia, hắn lập tức không còn muốn ăn uống gì nữa.
Chu Hằng giãy giụa ngồi lên, chỉ cảm thấy mỗi một miếng thịt trong toàn thân đều giống như kim châm, đau đến tột cùng! Mà cái đầu cũng cũng vô cùng nặng nề, dường như thân thể cũng không thể chịu đựng sức nặng của nó, phải một đầu chúi thẳng xuống mặt đất.
Thật là khó chịu!
Chu Hằng hơi hơi định thần, lại phát hiện Thần chích của mình không ngờ cường đại thêm một phần.
Trước đó chống cự với đau nhức có thể nói là tôi luyện vô cùng tốt đối với ý chí, chỉ là thống khổ kia cũng là tột đỉnh, nếu Chu Hằng không nhờ có một tín niệm kiên định chống đỡ, hắn đã sớm hỏng mất rồi.
Nếu dùng phương thức này để rèn luyện Thần chích... Phỏng chừng huấn luyện ra sẽ chỉ là kẻ điên.
Không chỉ như vậy, cường độ Thần thể của hắn cũng có hơi tăng lên, dù sao hắn đã hút khô toàn bộ tinh hoa trong một cây song sắt lồng giam, đây chính là có thể dùng để tạo ra binh khí cấp bậc Nguyệt Minh Đế, cho dù chỉ có một cây cũng giúp cho Chu Hằng thu hoạch không ít lợi ích.
- Khặc khặc khặc... Tiểu tử ngươi tỉnh rồi! Tà Vân Dược sư cười quái dị nói:
- Nắm bắt thời gian sau cùng lấy hơi đi, nửa tiếng nửa ăn Thất Tâm Tán thứ hai!
Chu Hằng không khỏi hơi biến sắc, hắn chống cự và chiến thắng một lần Thất Tâm Tán là đúng vậy, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không sợ dược vật vô cùng tà ác kia! Trước đó chịu đựng đau khổ hãy còn chưa có tiêu tan, nửa giờ sau lại phải chịu đựng hồi thứ hai: Việc này nếu đổi là ai cũng không thể không biến sắc.
Hắn nhích động ngón trỏ, sát ý tăng vọt: Tà Vân Dược sư này cùng với Mặc Ngọc Nghiên kia, đều là kẻ hắn nhất định phải đánh chết!
Thực lực! Thực lực chết tiệt!
Nửa tiếng nhoáng một cái liền trôi qua, Tà Vân Dược sư mở ra cửa phòng giam, bưng một chén dược phẩm đen sì đi vào, theo cách cũ đổ cho Chu Hằng uống vào. Tuy rằng Dương Lan Hinh ở một bên chống cự, nhưng lực lượng của nàng hiện giờ thì có thể tạo được tác dụng gì chứ?
- Ha ha ha... Tiểu tử! Để xem lúc này ngươi còn có thể kiên trì bao lâu? Tà Vân Dược sư không kịp chờ đợi, nói, vẻ mặt vô cùng cổ quái.
Một mặt, hắn hy vọng dược phẩm của mình đạt tới trạng thái hoàn mỹ, phá được Chu Hằng; nhưng mặt khác hắn lại hy vọng Chu Hằng có thể vượt qua cửa ải này, bởi vì loại thân thể thử dược này thật sự rất khó có được.
Giống như ngày hôm qua, đầu tiên là đau bụng, ngũ tạng như muốn nứt ra, sau đó là đau đầu, xé nát tim gan!
Chính là so với ngày hôm qua, mức độ thống khổ ít nhất tăng lên gấp mười!
Chu Hằng cắn răng kiên trì, một bên vừa tiếp tục hấp thu tinh hoa kim loại trên song sắt lồng giam, nếu có thể đối kháng dược lực của Thất Tâm Tán này, cũng có thể tăng lên thực lực của hắn, còn có thể tạo cho hắn ở thời khắc mấu chốt phát động một kích chí mạng.
Sau gần hai giờ gian khổ chống cự, Chu Hằng lại vượt qua.
- Tốt quá! Thật tốt quá! Tà Vân Dược sư cười ha hả: - Tiểu tử! Hiện tại lão phu thật sự có điểm luyến tiếc để ngươi chết đi, ngày mai chúng ta tiếp tục!
"Phịch!" Chu Hằng đã là một đầu ngã quỵ hôn mê, Dương Lan Hinh liền giống như hôm qua, đặt đầu Chu Hằng lên trên bắp đùi của mình. Trong lòng nàng là một mảnh u ám. Tuy rằng Chu Hằng vượt qua hai lần thử dược, nhưng trận chiến này từ lúc vừa bắt đầu đã chú định bọn họ sẽ thất bại!
Nên làm gì bây giờ? Nàng không muốn chết, càng không muốn bị chết ủy khuất như thế!
Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm... mỗi ngày Tà Vân Dược sư đều tới cho Chu Hằng uống vào Thất Tâm Tán hiệu lực mạnh hơn, mà Chu Hằng cũng lần lượt dựa vào ý chí ngoan cường và năng lực của Phệ Kim tộc vượt qua.
Điều này làm cho Tà Vân Dược sư vui mừng không tự kiềm chế được, lên tinh thần như kẻ điên, không ngừng cải tiến phối phương của Thất Tâm Tán, tăng lên uy lực của dược vật tà ác này.
Mà tình cảnh của Chu Hằng thì càng ngày càng không ổn, bởi vì lồng giam to lớn như vậy chỉ còn lại có hai cây song sắt chưa bị hắn rút ra tinh hoa kim loại, đã tới lúc không còn tinh hoa kim loại để cắn nuốt, hắn phải làm thế nào để chống cự lại Thất Tâm Tán đây?
Hắn đã đạt đến cực hạn!
Tới ngày thứ sáu, sau khi tinh thuyền chấn động, bắt đầu bay lên không trung, Chu Hằng và Dương Lan Hinh cũng không biết Mặc gia đã hoàn thành giao dịch với cường đạo tinh hải, nhưng thấy bọn chúng trở về, hai người cũng không hề có ý vui mừng.
Tính mạng mình đang treo trên sợi tóc!
Đến buổi tối, Mặc Ngọc Nghiên nhẹ nhàng đi vào, khi nàng nhìn thấy Chu Hằng và Dương Lan Hinh đều còn sống, trên gương mặt xinh đẹp lập tức hiện lên vẻ kinh ngạc.
Có thể không kinh ngạc sao được, nàng đúng là chưa từng nhìn thấy có người ở trong tay Tà Vân Dược sư có thể sống được thời gian lâu như vậy!
- Tiểu tử này không tồi! Nếu tứ tiểu thư có thể cung cấp thêm cho lão phu vài thân thể thử dược như vậy, lão phu cam đoan có thể trong vòng mười năm nghiên cứu ra được Hỗn Nguyên Tán! Tà Vân Dược sư tràn ngập "thâm tình" nhìn Chu Hằng, nói.
- Tiểu tử này thực sự có cứng cỏi như vậy ư? Mặc Ngọc Nghiên tò mò hỏi.
- Ha ha... Tứ tiểu thư có thể tự mình ở bên cạnh quan sát... Tà Vân Dược sư lập tức hưng phấn lấy ra Thất Tâm Tán đã qua nhiều lần cải tiến.
- Không được! Hắn vừa mới ăn một lần Thất Tâm Tán tám tiếng trước, không thể ăn nữa! Dương Lan Hinh tức giận quát, giống như một con sư tử mẹ bảo vệ con nhỏ.
- - - - - oOo- - - - -