Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 664 - Địa Huyệt

Đương nhiên, người dám công kích đều là người mạnh, nếu không chỉ có chịu chết!

Bởi vì trước kia không biết Ngự Long Điện có thể cho Nhật Diệu Vương trở lên tiến vào, cho nên người tới đây Nhật Diệu Vương là nhiều nhất, sau đó là đả tương du (với không tới) Nguyệt Minh Đế, sau đó mới là Nhật Diệu Hoàng, Nhật Diệu Đế cùng với pháp tướng cường giả Thăng Hoa Cảnh. Thậm chí thần tướng cường giả Sáng Thế Cảnh! Hiện đang xuất thủ, chính là những pháp tướng cùng thần tướng cường giả kia!

Bởi vì nơi này có cấm chế ngăn cách, tuy rằng chém pháp tướng người khác, thậm chí thần tướng cũng không thể giết chết đối phương chân chính, nhưng cũng không để cho bí mật Hóa Long Cửu Trảm truyền ra ngoài.

Những cường giả này lại như cùng nhất trí với nhau, đều vung đao với kẻ yếu trước.

Một mảnh kêu gào thê thảm, máu chảy thành sông, trong nháy mắt, võ giả cấp bậc Nguyệt Minh Đế gần như chết hết, cho dù có cường giả gia tộc bảo hộ cũng vô dung, người thật sự quá nhiều!

Ngươi giết Nguyệt Minh Đế nhà ta, ta giết Nguyệt Minh Đế nhà ngươi, bởi vì Hóa Long Cửu Trảm mà mọi người đều như điên!

Chu Hằng không ra tay, hắn che trước mặt con lừa đen và Băng Tú Lan lui qua một bên.

Chỉ cần không phải cường giả Sáng Thế Cảnh mạnh mẽ phá mở cấm chế ra tay, nơi này không ai là đối thủ của hắn, điểm ấy hắn tuyệt đối tự tin.

Khi Nguyệt Minh Đế chết hết, liền đến phiên Nhật Diệu Vương, thậm chí Nhật Diệu Hoàng, Nhật Diệu Đế không đủ cường đại, đây là một trường giết chóc, chỉ có cường giả mới có thể sống sót!

Từng đạo thần huy vọt lên, muốn giữ mạnh nhất định phải xuất ra tuyệt chiêu, không chỉ các loại tiên thuật, mà các loại Tiên khí cũng bị đem ra, sau khi kích hoạt phóng xuất ra uy lực kinh khủng, một người lại một người nằm xuống.

Không ai chú ý tới. Những máu tươi chảy xuống đất, phảng phất như bọt biển, nhanh chóng bị hấp thu.

Ông!

Phù văn trên tấm bia đá đột nhiên phát sáng, cũng có từng dao động mạnh mẽ lưu chuyển, tấm bia đá cũng nhẹ nhàng rung động, dường như muốn sống lại vậy!

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch! Dao động trào lên, mọi người đều bị đánh bay ra ngoài, ngay cả thần tướng cường giả Sáng Thế Cảnh cũng không ngoại lệ! Sao lại thế này?

Mọi người đều ngừng chiến, biến hóa đột ngột này khiến mọi người đều không dám đánh tiếp, những thứ không biết đều rất tò mò, lại có sợ hãi.

Trên tấm bia đá. Mỗi một chữ phù đều biến thành màu đỏ tươi, phóng xuất ra huyết quang, từng luồng dao động cường đại lưu chuyển, người gần có thở cũng không được.

- Bụp.

Tấm bia đá đột nhiên vỡ vụn, vô số khối đá vụn bay loạn, mọi người đều không tự chủ được giơ tay phòng ngự. Bụp, bụp, thanh âm loạn xạ, không ít người bị đập nát đầu.

Ầm ầm. Mặt đất run rẩy, thạch đài cũng vỡ bụn, nhưng lại hoàn toàn chìm xuống, hiện ra một cái hố sâu, sâu không thấy đáy.

Trận giết chóc vừa rồi, mấy vạn người đã chết chỉ còn lại vạn. Những người này đều khiếp sợ, không biết chuyện gì xảy ra.

- Hóa Long Cửu Trảm đâu!

- Không còn.

- Đều do các ngươi, không nên giết giết giết, hiện tại thì tốt rồi, Hóa Long Cửu Trảm không còn nữa. Các ngươi hài lòng chưa?

Không ít người nhao nhao chỉ trích, rất nhiều người không thừa nhận mình sai. Chỉ đi chỉ trích người khác.

- Bia đá kia hẳn là một điểm tựa của tòa pháp trận, chữ phù khắc bên trên không phải là Hóa Long Cửu Trảm, mà là trận văn! Rốt cục có một vị cường giả am hiểu trận pháp nói, ở trận đạo hắn có danh vọng rất cao.

Lời này nói ra, lập tức có rất nhiều người đồng ý, bởi vì bọn họ cũng không tin Hóa Long Cửu Trảm lại hiện ra trước mặt mọi người như thế.

- Minh lão, đây là trận pháp gì? Có người hỏi.

- Theo lão phu phỏng đoán, đây là một trận áp chế, không chỉ tòa Ngự Long Điện này, thậm chí toàn bộ đại lục cũng nằm trong phạm vi áp chế của trận pháp này. Vị Trận Pháp Đại sư kia trầm ngâm một hồi nói.

- Không phải chứ, Hóa Long Cửu Trảm tuy rằng quý báu, dường như cũng không cần dùng loại trận pháp áp chế này thủ hộ à? Có người không hiểu nói.

- Ai nói trận pháp này dùng để áp chế chúng ta?

Lại có người lạnh lùng nói.

Không phải áp chế bọn họ, vậy thì áp chế ai?

Mọi người dần dần trở nên thận trọng, trận pháp lớn như vậy không phải dùng để áp chế bọn họ, vậy Vũ Văn Kiếm sao lại phải lao lực như vậy?

Trong cái động này... Trấn áp yêu ma quỷ quái đáng sợ gì?

Chu Hằng vừa nhìn động, vừa nhìn về phía con lừa đen, hắn nghĩ tới thời điểm lần đầu tiên gặp con lừa đen.

Con lừa đen có thể nói là khá xui xẻo, nơi nó ngủ vừa vặn là nơi Khổng gia chọn làm nơi trấn áp Khổng Ngạo Côn, vì phòng ngừa ma khí Khổng Ngạo Côn tiết ra, bọn họ còn thành lập hai tầng cấm chế.

Tầng cấm chế bên ngoài cũng có thể là do phàm nhân xây về sau, bởi vì chỉ dựa vào cấm chế tầng thứ nhất không thể hoàn toàn ngăn cản ma khí tiết ra ngoài.

Nói tóm lại, con lừa đen đã bị trấn áp dưới một tấm bia đá, dường như rất giống tình hình bây giờ!

- Này, ngươi nhìn bổn tọa như vậy để làm gì? Bổn tọa tuy rằng anh tuấn tiêu sái, nhưng chưa bao giờ thích nam nhân! Con lừa đen lại nói hươu nói vượn.

- Sớm biết như thế, trước kia không nên thả ngươi ra ngoài à. Chu Hằng thở dài.

- Đây là duyên phận! Con lừa đen ôm lấy vai Chu Hằng.

- Thế nào, hai người các ngươi thật buồn nôn! Băng Tú Lan làm vẻ khinh bỉ một người một lừa.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Chu Thống cũng từ chỗ khác tiến lại, tình thế bây giờ có chút quỷ dị, người một nhà tự nhiên là phải đồng tâm hiệp lực.

- Rất có khả năng phía dưới có Hóa Long Cửu Trảm, các vị sợ sao? Một nhân đột nhiên nói.

- Trương Vô Bệnh ngươi không sợ, ta tự nhiên cũng không sợ!

- Ha ha, Trương huynh có dám đi đầu không?

Có mấy người lập tức ném lại, nhìn lại rất bình tĩnh.

- Mấy tên này đều là Thăng Hoa Cảnh, vào chỉ là pháp tướng, cho dù là chết ở đây cũng không phải không thể chịu đựng! Chu Thống nhỏ giọng nói, hắn tuy rằng không sợ trời không sợ đất, nhưng cũng không lỗ mãng gây thù hằn khắp nơi.

Chu Hằng gật đầu, bất kể pháp tướng hay là thần tướng, tổn thất tất nhiên là đáng tiếc, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là vấn đề thời gian, cũng không phải không thể tái uẩn dưỡng ra pháp tướng, thần tướng lần nữa!

Tỷ như Chu Hằng, với tốc độ tịnh tiến kinh khủng của hắn. Muốn trọng tố một khối pháp tướng hoặc là thần tướng thì phải mất bao lâu?

Có thể không tổn thất đương nhiên là tốt, nhưng vì tranh đoạt bí bảo, bí thuật thì đáng giá liều mạng!

- Ha ha. Vậy ta đi trước, xem các ngươi có dám tới hay không? Người được xưng là Trương Vô Bệnh dẫn đầu nhảy ra, nhảy vào miệng động, tiếp đó như một con nhệ theo vách động leo xuống, rất nhanh thì biến mất.

Cho dù trận pháp nơi này dùng để trấn áp một đại nhân vật khó lường, nhưng Vũ Văn Kiếm là nhân vật bao nhiêu năm trước? Ít nhất 300 vạn năm đi, mà Sáng Thế Đế thọ mệnh bao nhiêu? Cũng chỉ 30 vạn năm!

Nói như vậy. Mặc kệ nơi này năm đó trấn áp là thú hay là người, sớm đã hóa thành một đống xương khô rồi!

Một khi đã như vậy, vậy còn sợ gì?

Nghĩ đến chi tiết này, lại có vài người không chịu nổi, cũng theo vách tường trèo xuống. Hơn nữa ai biết đây có phải nghi trận Vũ Văn Kiếm cố ý bày ra hay không, chỉ để loại bỏ những kẻ không có gan, chỉ có người có gan mới có thu hoạch!

Người hoặc ít hoặc nhiều có tâm lý số đông. Lục tục theo vách tường trèo xuống, càng ngày càng nhiều, dường như đàn kiến bò vào hắc động.

- Huynh đệ, chúng ta cũng đi! Chu Thống vỗ vỗ vai Chu Hằng, hào hùng nói.

- Đi!

Chu Hằng tuy rằng cảm thấy tình huống nơi này càng ngày càng quỷ dị. Nhưng hắn còn có hai lá bài tẩy, một là Hỏa Thần Lô, hai là phù văn trên trán, hắn rất hiếu kỳ, nhất định phải chơi tới cùng.

Con lừa đen nghe tới hai chữ bảo vật cái gì cũng không nhớ nữa, Băng Tú Lan lại là hạng người không biết không sợ. Hồ đồ không hiểu được cái gì là sợ hãi. Bọn họ tự nhiên cũng sẽ không lui về phía sau, muốn theo Chu Hằng và Chu Thống xuống phía dưới.

Đối với tiên nhân mà nói. Leo vách tượng là chuyện rất đơn giản, tuy nhiên vì trọng lực nơi này rất lớn, leo vách tường cũng có chút khó khăn, nhất thiết phải nắm vững, nếu không lỡ tay ngã xuống, rất có khả năng cho dù Chu Hằng cũng tan xương nát thịt!

Ngay cả hắn đều như thế, huống chi người khác!

Mọi người đều rất cẩn thận, cũng không có ai ra tay với người khác trong lúc này, hiện tại bảo vật chưa hiện, mù quáng gây thù hằn là quá ngu xuẩn, một khi trở thành công địch thì sẽ bị mọi người tiêu diệt, đúng là không khôn ngoan!

Mặc dù leo theo vách tường xuống, nhưng tốc độ mọi người cũng không chậm, có thể sống đến bây giờ căn bản là Nhật Diệu Vương, hơn nữa còn là tồn tại khá mạnh trong Nhật Diệu Vương, ở trong này không dám nói như giẫm trên đất bằng, nhưng cũng chỉ chậm hơn dẫm trên đất bằng gấp hai gấp ba mà thôi.

Băng Tú Lan mặc dù có bảo vật hộ thân, nhưng lại không thể dùng được ở trong này, không lâu lắm thì đầu đầy mồ hôi kêu to không chịu nổi. Chu Hằng đành phải ôm lấy nàng, mang theo nàng tiếp tục xuống.

- Chuẩn tỷ phu, trên người ngươi có mồ thui thúi hay không? Thiếu nữ này vẫn còn chọn 3 lấy 4.

- Nói nhảm nữa, ta ném ngươi xuống dưới đấy! Chu Hằng hiện tại tuy rằng chỉ dùng một tay, nhưng tốc độ cũng không bị ảnh hưởng chút nào. Trên thực tế nếu như hắn triển khai Tấn Vân Lưu Quang Bộ, cũng có thể đi lại tự nhiên trên vách tường này, chỉ là hắn không muốn cao sang phách lối như thế.

- Không nên oa! Băng Tú Lan nhìn địa huyệt sâu hút, vội vàng khua chân khua tay ôm lấy Chu Hằng, rơi xuống đây bị hủy dung thì biết làm sao?

Thiếu nữ này tuy rằng dung mạo bình thường, nhưng thân thể tràn ngập khí tức thanh xuân, rất có sức sống, nhất là đôi chân dài quặp chặt lưng Chu Hằng, thực dễ chạm vào những nơi khác.

Mũi ngửi mùi thơm thân thể của nàng, Chu Hằng cảm thụ được độ co dãn của thân thể này, trong lòng không khỏi có chút nhộn nhạo, mơ hồ nổi lên phản ứng! Hắn vội vàng thầm than tàn niệm, không biết khi nào khẩu vị lại thấp như vậy, không ngờ động tâm với thiếu nữ dung mạo bình thường.

Hẳn là rời nhà quá lâu, lâu ngày không gần vợ cho nên động xuân.

- Chu tiểu tử, bổn tọa cũng đi không nổi!

Con lừa đen nhìn thấy Băng Tú Lan được nhàn hạ, đỏ mắt, cũng "yêu kiều" kêu lên. - Ta đá ngươi xuống dưới được không?

- Ôi, trọng sắc khinh bạn nha!

Huyệt động này sâu hun hút, Chu Hằng leo mấy vạn trượng rồi, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu thấy đáy, nhưng sau khi xuống mấy ngàn trượng nữa, lại thấy ánh sáng chớp động.

Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chỗ vách tường tường không biết biến mất từ lúc nào, thay vào đó là một mảnh bầu trời, vô cùng rộng lớn! Xa xa, từng tia sáng chớp động, đủ mọi màu sắc.

- Sắp tới rồi.

Mọi người đều tinh thần đại chấn, ai cũng không nghĩ tới dưới Ngự Long Điện này còn có phiến thiên địa khác!

Rất có thể nơi này cất giấu kế thừa của Vũ Văn Kiếm! - - - - - oOo- - - - -

Bình Luận (0)
Comment