- Chính là yêu nữ ngươi giựt giây Hằng nhi làm như vậy sao? Lão phu phải đánh... Chu Vũ Hà đang sắp phẫn nộ, nhưng Hoặc Thiên lại trừng mắt lạnh lùng nhìn lại đây, làm cho lão lập tức ngậm miệng lại.
Mấy người Chu Sơn Nghị đều cười thầm, lão gia bị chặn họng rồi!
Bọn họ thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Hoặc Thiên đã biết cô gái này cao thâm khó lường, vô cùng đáng sợ, nhưng cũng chỉ khi nào Hoặc Thiên tức giận, bọn họ mới cảm ứng được uy áp kinh khủng ẩn chứa trong cơ thể thiên nữ tuyệt thế này!
Dù là bọn họ, xương sống lưng đều phải bị ép sụm xuống!
- Ngươi chuẩn bị xong chưa? Hoặc Thiên nhìn về phía Chu Hằng, chuyển giọng nói ôn nhu.
Năm lão già nhìn thấy đều ganh tỵ trong lòng, như thế nào đối với bọn họ hung tợn như vậy? Ôi! Tiểu tử Chu Hằng đúng là tốt số mà! Không ngờ một người vợ tuyệt sắc vô song được hắn mang đến, lại có khí chất cao quý đến không cách nào hình dung như thế!
Tuy nhiên, chỉ cần là vợ của người Chu gia là được rồi!
- Đến đây đi! Chu Hằng gật đầu. Phù văn trên trán hắn ngay cả hắn cũng không thể nắm giữ, khi bị công kích mới phát động phản kích, nếu hắn dùng tay cứng rắn lấy ra, chỉ sẽ đánh gãy luôn cả tay hắn.
Chỉ có Hoặc Thiên mới có thể làm được, bởi vì phù văn là kế thừa từ vị thiên nữ tuyệt thế này.
Hoặc Thiên lộ vẻ mặt nghiêm nghị, vươn ra bàn tay ngọc, trên người có hào quang màu đỏ lưu chuyển, hóa thành một đóa hoa đào thật lớn, đồng thời bao phủ nàng và Chu Hằng, Chu Vũ Hà vào trong.
Cho dù bốn người Chu Sơn Nghị đều là Sáng Thế Vương thì như thế nào, thần thức của họ cũng không thể xuyên thấu vào được!
- Tiểu Hằng Tử tìm được một người vợ thật khó lường!
- Tuy rằng tu vi chỉ là Nguyệt Minh Vương, nhưng như thế nào cảm giác uy áp còn cường đại hơn so với Đại Đế!
- Tuy nhiên, Tiểu Hằng Tử có thể bị người vợ này khi dễ hay không đây?
- Rất có khả năng, người vợ này khí tràng quá mạnh mẽ, Tiểu Hằng Tử căn bản không đè ép được!
Không đề cập tới bốn lão già này đột nhiên nổi lòng bát quái, trong quầng sáng của hoa đào che phủ, Chu Hằng cùng Chu Vũ Hà đều ngồi xếp bằng, lưng hai người dựa vào nhau, đến lúc này Chu Vũ Hà đã không còn tự chủ không nói được gì.
Hoặc Thiên vươn một bàn tay xuyên vào trong ót Chu Hằng, mà tay kia thì thò vào trong óc Chu Vũ Hà.
Một màn này nếu như bị người nhìn thấy, khẳng định sẽ kinh sợ trợn mắt đến tròng mắt đều rơi xuống... Chỉ là một Nguyệt Minh Vương không ngờ có thể xuyên thấu phòng ngự của Nhật Diệu Đế, Sáng Thế Vương?
Nhưng sự thật chính là như thế, năng lực của Hoặc Thiên cũng không phải cảnh giới có thể đại biểu!
Bàn tay nàng đặt trên thiên linh cái của Chu Hằng, lập tức đạo phù văn không trọn vẹn kia toát ra hào quang màu vàng, có chút thân thiết với Hoặc Thiên, nhưng lại mang theo tính cảnh giác.
"Ồ! Sao lại như thế?" Hoặc Thiên khiếp sợ trong lòng. Phù văn kia hẳn phải xem nàng là mẹ, làm sao có thể mang theo tính cảnh giác?
Hơn nữa, phù văn của nàng là màu đỏ nhạt, làm sao có thể bị Chu Hằng đồng hóa thành màu vàng?
Tu vi của nàng tuy rằng không cao, nhưng trình tự của phù văn cao biết bao, vượt qua xa cấp bậc Sáng Thế Đế. Làm sao có thể bị Chu Hằng đồng hóa? Thậm chí đều độc lập, ngay cả là "mẫu thân" nàng này cũng không nhận.
Nếu nàng ra tay, phù văn này sẽ tiến hành công kích nàng, không trì hoãn chút nào!
Có ý tứ!
Trên thân người sư đệ này dường như có bí mật mình cũng không nhìn thấu!
Hoặc Thiên thầm nghĩ trong lòng, nhưng cũng không thèm để ý chút nào, tuy rằng đạo phù văn này bị Chu Hằng đồng hóa, nhưng không trọn vẹn đến quá mức lợi hại, thì sao có thể là đối thủ của nàng? Bàn tay nàng hạ xuống, phù văn trên xương ngón tay đồng loạt phát sáng, trấn áp đối với đạo phù văn không trọn vẹn kia.
Chỉ là một phù văn không trọn vẹn thì sao có thể sánh với phù văn hoàn chỉnh? Hơn nữa, trên bàn tay có bao nhiêu cái xương? Chính là trên mỗi một cái xương của Hoặc Thiên đều có một phù văn hoàn chỉnh!
Trấn áp tuyệt đối!
Hoặc Thiên chụp bàn tay ngọc một cái, cả khối thiên linh cái của Chu Hằng liền bị nàng gỡ xuống, với thân thể của nàng làm môi giới, trực tiếp xuất hiện ở bàn tay kia, rồi dung hợp với thiên linh cái của Chu Vũ Hà.
Vũ trụ tiêu tan, muôn đời tang thương!
Thân hình Chu Vũ Hà run rẫy, trong nháy mắt lão thấy được ảo diệu trong thiên địa, nhất là mảnh vỡ đồ hình trên trán kia tạo cho lão một loại cảm giác chí cao vô thượng, dường như là một cánh cửa, sau khi mở ra sẽ đi thông tới một thế giới mới.
Lão vốn cũng không có ý thức được khi nào thì Hoặc Thiên đã thu bàn tay về, trong đầu lão sôi trào vô tận huyền diệu thiên địa, là trước đây lão luôn luôn đau khổ truy tìm lại không dò ra được.
Nếu sáng sớm biết ngộ đạo, chính là ban đêm chết đi cũng cam tâm!
Chu Vũ Hà hiện tại là đang ở vào trạng thái như thế: Hồn nhiên quên hết thảy, đắm chìm trong lĩnh ngộ đạo.
Vết thương đại đạo ư? Chỉ là vết thương đại đạo cấp bậc Sáng Thế Vương ở trước mặt phù văn thì tính là cọng lông gì chứ!
Chu Hằng cũng vận chuyển tinh huyết, sinh ra xương sọ mới, nhưng không còn có phù văn nữa.
Tuy rằng mất đi một hộ thân phù cường đại, nhưng hắn lại cảm thấy toàn thân buông lỏng.
Phù văn kia cũng không phải hắn lĩnh ngộ, mà là Hoặc Thiên mạnh mẽ gắn vào cho hắn, đối với thân thể hắn mà nói đây là một vật ngoại lai hoàn toàn, mà còn là một vị đại gia, hiện tại không có vị đại gia này, ngược lại hắn có cảm giác như trút được gánh nặng.
Phù văn này đối với bất luận kẻ nào đều là chí bảo, bởi vì trên đó ẩn chứa chí lý đại đạo tối cao, thậm chí còn huyền diệu hơn so với Huyết Hà Thiên Kinh! Nhưng Chu Hằng chưa bao giờ thiếu lĩnh ngộ cảnh giới, từ trước đến nay hắn chỉ xem đạo phù văn này trở thành tuyệt chiêu dùng để cứu mạng.
Thiếu đạo phù văn này, cũng chỉ là thiếu một thủ đoạn giữ mạng mà thôi, đơn giản như vậy.
Vì thân nhân mình, cái giá phải trả này hắn hoàn toàn chịu đựng nổi! Hơn nữa, có phù văn hộ thân, hắn sẽ vì vậy sinh ra cảm giác nương tựa, không thể ép mình vào tuyệt cảnh, cũng từ đó không thể hoàn toàn ép ra hết tiềm lực của mình.
Mất đi phù văn này đến tột cùng là mất hay được... thật đúng là khó nói.
Hoặc Thiên thu hồi quầng sáng hoa đào, thân hình nhoáng lên một cái đã đi vào bên trong Tiên Cư, nàng đúng thật là không coi ai ra gì, trên đời trừ Chu Hằng ra không ai xứng đáng để nàng quan tâm!
Ngoại lệ đối với các nàng, điều đó là vì có quan hệ với Chu Hằng.
- Chu Hằng! Ngươi thế nào? Bốn vị Sáng Thế Vương Chu Sơn Nghị đều xúm lại, hỏi thăm đầy thân thiết.
- Ta không sao! Còn Vũ Hà tổ gia cũng không sao chứ? Chu Hằng nói, trong giọng nói lộ ra một tia suy yếu, dù sao hắn tổn thất một mảnh xương sọ.
Bốn vị lão tổ quan sát Chu Hằng trái phải trước sau, tới khi xác nhận hắn cũng không có tổn thất gì quá lớn, lúc này mới dặn hắn nghỉ ngơi cho khỏe, bọn họ thì phải chờ đợi ở bên cạnh Chu Vũ Hà, chờ đợi vị lão tổ tông này tỉnh lại.
Một lần chờ này, chính là 7 ngày 7 đêm!
"Ông! Ông! Ông!" Đến ngày thứ tám, toàn bộ mặt đất trong sơn cốc đều không ngừng run rẩy, dao động... như mặt nước sôi trào, trong không khí cũng quanh quẩn tiếng gió lạnh thấu xương, vô cùng áp lực.
"Phù!" Linh khí thiên địa hội tụ, cuồn cuộn cuốn về hướng một vị trí trung tâm cốc, dường như nơi này có một con cự thú, vô cùng tham lam hút linh khí thiên địa.
Chu Hằng đối với chuyện này rất là quen thuộc hơn ai hết, đây là có người sắp đột phá!
Hơn nữa động tĩnh to lớn như thế, tuyệt đối vượt qua trình tự Thăng Hoa Cảnh.
Là Chu Vũ Hà!
Lão thực sự chính là phá rồi sau đó lập! Tấn công Sáng Thế Hoàng thất bại lại nhận được một góc phù văn trên trán của Chu Hằng, giúp lão lĩnh ngộ đầy đủ! Mà Chu Vũ Hà vốn còn cách Sáng Thế Hoàng chỉ kém một bước, hiện tại chạm tới bí mật của thiên địa, nên cánh cửa Sáng Thế Hoàng tự nhiên lập tức mở ra trước mắt lão.
Mọi người đều từ trong Tiên Cư đi ra, Vũ Hà tổ gia đang đột phá, đây là chuyện vui mừng lớn của Chu gia, cũng là đại sự hạng nhất, dĩ nhiên mọi người đếu quan tâm theo dõi!
Chu Hằng cũng ở một bên nhìn, nhưng trong lòng có phần khó hiểu: bởi vì nơi này chỉ là Ngọ Tiên Thành, trên lý thuyết chỉ có thể để Nhật Diệu Đế tu luyện, độ nồng đậm linh khí là không đủ để duy trì ột Sáng Thế Vương đột phá.
Vậy mà Chu Vũ Hà lại làm thế nào làm được?
- Hắn học Thiên Kinh! Hoặc Thiên đứng bên cạnh hắn nhẹ giọng nói.
"Cái gì!" Chu Hằng thoáng sửng sốt, nhưng lập tức liền tỉnh ngộ, khó trách Vạn Cổ Đại Đế có thể quậy Tuyệt Tiên Thành đến long trời lỡ đất, cuối cùng chỉ là bị trấn áp vẫn chưa có chết!
Thiên Kinh là chí bảo của thiên địa uẩn dục, trừ có thể kế thừa bí mật thiên địa, bản thân chính là một kiện bảo khí! Nhưng không biết Vạn Cổ Đại Đế lấy được là Thiên Kinh gì.
- Có điều cổ quái! Hoặc Thiên hơi nhíu mày nói: - Thiên Kinh bọn họ học trình tự cũng không cao, hẳn là Thiên Kinh gì đó do Vạn Cổ Đại Đế lấy được ở Phàm giới, nhưng vì nguyên nhân đặc biệt nào đó mới tăng lên trình tự Thiên Kinh!
- Còn có thể như vậy ư? Chu Hằng kinh ngạc hỏi.
- Ta hiểu rồi! Đây là vì huyết mạch của các ngươi! Hoặc Thiên đôi mắt đẹp sáng ngời: - Sau khi ta truyền cho ngươi phù văn nối vào trong cơ thể của ngươi, đã xảy ra biến hóa tương đối, đó là vì huyết mạch của ngươi!
Chu Hằng không có lên tiếng, nhưng hắn biết Hoặc Thiên đoán đúng hết tám chín phần mười, bởi vì bất luận là Huyết Hà Thiên Kinh hay là góc phù văn hắn vừa mới mất đi kia, khi ở trên người hắn đều là màu vàng óng.
Mặc dù chỉ là một chút biến hóa, nhưng Thiên Kinh là tồn tại cỡ nào chứ, sao có thể bị biến đổi dễ dàng như vậy?
Đây là thay trời đổi đất!
Nếu kết hợp ở trên thân những người Chu gia khác cũng sẽ phát sinh loại tình huống này, như vậy cũng chỉ có dùng huyết mạch của Chu gia mới có thể giải thích!
Chỉ là lão tổ tông của Chu gia đến tột cùng là ai mà lợi hại như vậy, ngay cả Thiên Kinh đều có thể ảnh hưởng?
Đây nhất định không phải Vạn Cổ Đại Đế!
Bởi vì Vạn Cổ Đại Đế hiện tại nhiều lắm mới tiến vào Sáng Thế Đế, Thiên Kinh nhiều nhất cũng chỉ làm được miễn cưỡng nắm giữ, làm sao có thể thay đổi Thiên Kinh?
Lịch sử của Chu gia về trước, hẳn là còn có tồn tại rất lợi hại!
- Có ý tứ! Hoặc Thiên trầm ngâm suy tư một chút: - Ta nghĩ hắc kiếm chọn ngươi, có lẽ cũng không phải ngẫu nhiên!
"Ầm!" Đúng lúc này, đột nhiên một bóng người phóng vọt lên cao, cuốn theo khí thế kinh khủng, như có thể ảnh hưởng tới toàn bộ Bắc Ngọ Thành!
- Vũ Hà tổ gia! Mọi người đều kêu to.
Trên bầu trời, một bóng người ngạo nghễ đứng giữa không trung, đầy đầu tóc bạc phất phơ trong gió, thân hình lão cao lớn, đứng sừng sững như núi, tản ra khí thế như Ma như Thần!
Cuối cùng Chu Vũ Hà cũng tiến vào Sáng Thế Hoàng!
Hơn nữa, lão cũng không phải là Sáng Thế Hoàng thông thường, bản thân lão đã tu tập một bộ Thiên Kinh của Phàm giới, bởi vì nguyên nhân đặc biệt, bộ Thiên Kinh này ở Tiên giới cũng không lạc hậu chút nào, có thể sánh ngang với Huyết Hà Thiên Kinh, điều này làm cho người của Chu gia đều có được tiềm lực nghiền ép võ giả cùng cảnh giới!
Trước đó lão lại nhận được một góc phù văn của Chu Hằng, đây chính là kế thừa từ Hoặc Thiên, trình tự càng cao tới mức đáng sợ!
Hai thứ này thêm vào cùng nhau, tạo cho chiến lực của lão tăng vọt vô hạn!
Có thể chiến với Sáng Thế Đế!
"Ông!"
Lam Long nữ hoàng không biết khi nào cũng đi ra, bị khí thế của Chu Vũ Hà bức bách, khí thế bản thân nàng đang không ngừng bị kích thích tăng lên, gương mặt xinh đẹp cũng từ bướng bỉnh khờ dại trở nên uy vũ trong sáng nhưng lạnh lùng.
Từng luồng khí thế khổng lồ cũng từ trong cơ thể nàng trào ra, phát động tấn công về hướng Chu Vũ Hà trên bầu trời.
Nàng lại biến trở về là Lam Long nữ hoàng!
- - - - - oOo- - - - -