- Chuyện gì náo nhiệt như thế, bổn tọa bỏ lỡ cái gì? Con lừa đen tung ra 4 chân chạy về, nó bị Chu Hằng đá một cước bay đủ xa .
- Cút! Băng Tâm Trúc đang nổi nóng, nhìn thấy con lừa đen lại đây lập tức sút ra 1 cước, con lừa đen lập tức lại bay về phía trời cao, trong nháy mắt hóa thành một cái điểm đen nhỏ.
- Bổn tọa trêu ai ghẹo ai - người nào - người nào - ! Trên bầu trời, hãy còn quanh quẩn tiếng con lừa đen tràn ngập vô tội cùng bi phẫn.
- Tỷ tỷ, sau khi gả cho người, tính tình ngươi có thể sửa đổi một chút, về sau phải giúp chồng dạy con, ngàn vạn không thể thô lỗ như vậy! Băng Tú Lan dạy dỗ, khó được có cơ hội như vậy, nàng đương nhiên phải thuyết giáo một chút thật tốt.
Băng Tâm Trúc tức giận thiếu chút nữa hộc máu, khi nào thì cái tên nhàn hạ hồ nháo có tư cách giáo huấn mình? Hết thảy còn không phải đều vì người kia mới trêu chọc tới ?
- Chuẩn bị sính lễ tốt, một tháng sau lại đến cầu thân! Thái Nhất Giáo chủ vung tay áo, xoay người rời đi, cái mông đầy đặn theo đó xoay tròn, tràn đầy thành thục mê hoặc.
Ở đây, chỉ còn lại có Chu Hằng cùng Băng Tâm Trúc tỷ muội .
- Cái kia Chu Hằng chà xát tay - Chúng ta là phu thê rồi chứ? .
Băng Tâm Trúc khổ trong lòng, Băng Tú Lan hồ nháo thì quên đi, như thế nào ngay cả sư phụ cũng gấp gả nàng đi ra ngoài? Nàng tức giận trừng mắt nhìn Chu Hằng một cái, nói: - Một tháng sau, ngươi không được tới! .
- Để làm chi, lấy người làm vợ sao có thể không tới? Chu Hằng hồi trừng liếc mắt một cái quá khứ.
- Ngươi Băng Tâm Trúc muốn giết người.
- Được rồi. Làm vợ Chu gia ta cũng không thua thiệt ngươi! Chu Hằng tiến tới - Chúng ta cũng là người một nhà, của hồi môn của ngươi là cái gì, ta cũng không tham, chỉ cần ngươi ượn Thiên Kinh! .
Còn không tham? Vừa mở miệng chính là Thiên Kinh, ngươi cho là tảng đá trên đường cái sao?
- Không có! Băng Tâm Trúc không chút nghĩ ngợi trực tiếp cự tuyệt.
Chu Hằng nở nụ cười. Ánh mắt tương đối nguy hiểm.
Băng Tâm Trúc không khỏi cả kinh, lui ra phía sau vài bước làm ra vẻ đề phòng:
- Ngươi muốn làm gì? Nàng thua Chu Hằng cũng không phải thực lực kém nhiều lắm, mà bị khí thế Chu Hằng hoàn toàn áp đảo, bị đánh trở tay không kịp.
Đánh lại, nàng vị tất có thể thắng, nhưng cũng sẽ không bị bại khó coi như vậy.
- Ngươi nghĩ rằng ta là người không nói lý sao? Chu Hằng cười nói.
Ngươi chẳng lẽ không đúng?
Băng Tâm Trúc nói ở trong lòng. Nhưng nàng cũng không muốn chọc giận Chu Hằng, dù sao hiện tại sư phụ, muội muội đều đứng ở bên tên nam nhân này.
- Hỏi ngươi cái chuyện này Chu Hằng nghĩ nghĩ - Ngươi biết Vạn Cổ Tà Tôn mấy vạn năm trước từng đại náo Tuyệt Tiên Thành? .
- Mấy vạn năm trước? Băng Tâm Trúc lắc lắc đầu - Ta cũng không đủ 2000 tuổi. Làm sao có thể biết sự tình mấy vạn năm trước! .
Nữ nhân này quả thật thiên tư kiêu nhân, không đủ 2000 tuổi trở thành Thăng Hoa Vương 15 tướng, so sánh, Chu Thống cũng sắp ngàn tuổi , nhưng thực lực vẫn chỉ là Nhật Diệu Vương 12 luân. Kém rất nhiều.
Cảnh giới càng cao, đột phá tự nhiên cũng càng khó khăn. Nhất là Nhật Diệu Đế đến Thăng Hoa Vương, không biết vây bao nhiêu thiên kiêu.
- Không thể nào, Vạn Cổ Tà Tôn có tên như vậy, ngươi hẳn nghe nói qua đi? Chu Hằng tiến đến bên cạnh nàng, không chút nào khách khí.
Băng Tâm Trúc vội vàng né tránh vài bước, cau mày nói: - Tên Vạn Cổ Tà Tôn đương nhiên nghe qua, bất quá hắn đã sớm chết rồi! .
- Đã chết? Chu Hằng dừng một chút - Làm sao ngươi biết hắn đã chết? .
- Mọi người đều nói như vậy! Băng Tâm Trúc lại lui lại mấy bước.
Chu Hằng bắt lấy nàng, bá đạo nói: - Đi, theo giúp ta đi dạo, nhận thức một chút! .
- Ôi, buông tay! Băng Tâm Trúc vội vàng kêu lên, nam nhân này sao tùy tiện bắt tay của mình.
- Xấu hổ cái gì! Chu Hằng lôi nàng ra vườn sen.
Hai người đi ở phía trước, Băng Tú Lan theo ở phía sau, cười như hồ ly.
Nàng có thể không đắc ý sao, đây chính là nàng bày kế, hiện tại hết thảy như nàng đoán trước, để cho nàng vô cùng bội phục mình, làm quá đẹp, cuối cùng gả tỷ tỷ ra ngoài, về sau không còn ai quản nàng.
Ba người một đường đi qua, giáo đồ trên đường nhìn thấy Chu Hằng cùng Băng Tâm Trúc tay nắm tay, ai cũng nhao nhao hành lễ.
Băng Tâm Trúc xinh đẹp như vậy, không thiếu người theo đuổi cùng người ngưỡng mộ, lúc này thấy danh hoa có chủ, sao có thể không cảm thán phục cùng phiền muộn?
Chu Hằng đảo khách thành chủ, kéo Băng Tâm Trúc dạo qua một vòng ở Thái Nhất Giáo, một bên tiến hành thôi diễn với máu tươi bản thân, nhưng thủy chung không cảm ứng được một tia khác thường.
Vạn Cổ Đại Đế cũng không ở nơi này!
- Một tháng sau ta đưa sính lễ, nhớ rõ lấy Thiên Kinh làm của hồi môn!
Chu Hằng rốt cục buông Băng Tâm Trúc ra, vẫy tay từ biệt.
- Cút! Băng Tâm Trúc rất không văn nhã quát.
- Tỷ tỷ, phải thục nữ! Phải thục nữ! Băng Tú Lan vội vàng khuyên lơn, sợ Chu Hằng không thích sẽ không cưới.
- Ngươi đứng lại đó cho ta! Băng Tâm Trúc bắt lấy cổ tay của nàng, đây chính là đầu sỏ gây nên, nàng sao có thể thả rời đi!
- Tỷ tỷ, ngươi bắt ta làm chi, không nên luyến tiếc ta, về sau ngươi là người của người ta, phải giúp chồng dạy con, không cần quan tâm ta! Tỷ, buông tay! Buông tay - tỷ phu, cứu mạng a! Băng Tú Lan thuyết minh cái gì gọi là vui quá hóa buồn.
Chu Hằng cũng kính nhi viễn chi Băng Tú Lan, thấy nàng bị Băng Tâm Trúc bắt được tự nhiên cao hứng còn không kịp, vội vàng chuồn mất.
- Tỷ phu, ngươi không giảng nghĩa khí a Băng Tú Lan kêu thảm thiết, nhìn sắc mặt Băng Tâm Trúc âm trầm nàng chỉ biết kế tiếp chính mình không tốt đẹp gì.
Chu Hằng ly khai Thái Nhất Giáo trở lại chỗ ở của mình, phát hiện con lừa đen đã trở lại, thời điểm nhìn thấy hắn gõ ột cái, hiển nhiên ghi hận trong lòng bị hai lần đá bay.
Hắn trấn an đầu con lừa này một chút, ưng thuận một ít ưu đãi sau, lúc này đầu con lừa mới chịu nói chuyện cùng hắn.
- Thái Nhất Giáo Giáo chủ, dường như có điểm bất phàm! Chu Hằng đi gặp Hoặc Thiên.
- Nàng bị thương rất nặng! Hoặc Thiên lại nói ra một cái tin tức khiến Chu Hằng khiếp sợ.
- Cái gì! Chu Hằng sửng sốt, nữ nhân kia không ngờ bị thương? Không nhìn ra a! Hắn có chút thận trọng hỏi: - Nếu nàng ở trạng thái toàn thịnh, có thể chống đỡ cùng ngươi hay không? .
Hoặc Thiên chỉ ngẩng đầu liếc mắt một cái, sau đó lại cúi thấp xuống, không trả lời.
Hiển nhiên, nàng căn bản không biết trả lời vấn đề này!
Từ bắt đầu nhảy vào cánh cửa hạm kia, rồi đến chỗ Hoặc Thiên, trong lúc đó dường như tồn tại vô số bậc thềm! Nhưng cánh cửa hạm này đến tột cùng là cái gì? Có phải pháp tắc hay không ?
- Pháp tắc là cái gì? Chu Hằng hỏi.
- Pháp tắc? Hoặc Thiên hơi sửng sờ, nàng có thể vận dụng năng lực vô thượng, nhưng gần như là bản năng của nàng, thật giống như gấu chó lực lớn vô cùng, nhưng vì cái gì lực lượng nó lớn? Trời sinh như thế!
Không khí chung quanh hiện ra từng cái lốc xoáy thật nhỏ, mỗi khi nàng nghĩ đến nhập thần, sẽ phá hư không gian ổn định, quả thực có thể hù chết Sáng Thế Đế!
Qua một hồi lâu, nàng mới gật gật đầu: - Toàn bộ thế giới đều do pháp tắc cấu thành, tỷ như nước tại sao muốn chảy chỗ trũng, ngọn lửa tại sao nóng, cây cối tại sao phải sinh trưởng! .
- Pháp tắc hợp thành thế giới này, nắm giữ pháp tắc, chính là nắm giữ thế giới! .
- Cái gọi là Thiên Kinh, chính là công pháp thiên địa uẩn dục, truyền thiên địa ảo diệu, tức là pháp tắc! .
- Tuy nhiên, pháp tắc Thiên Kinh ghi lại là phá thành mảnh nhỏ , cần lực lượng bản thân đẩy ra! Nếu hoàn toàn nắm giữ pháp tắc thiên địa, một niệm động, thiên địa biến hóa, tẫn tùy vu tâm! .
Chu Hằng càng nghe càng kinh ngạc, vô luận là phàm nhân tu luyện, hay là thành tựu tiên nhân, từ Tụ Linh đến Sáng Thế, đây đều là quá trình võ giả tăng lên lực lượng, trong quá trình này võ giả không ngừng tăng cường, bởi vậy thu được thọ nguyên lâu dài.
Như vậy, cái gọi là cánh cửam chính là chỉ pháp tắc sao?
Huyết Hà Thiên Kinh thực ra chính là mấy vạn đạo phù văn vỡ vụn, rút ra mấy khối tạo thành tiểu phù văn có thể phát huy ra lực sát thương kinh khủng. Chu Hằng biết tiểu phù văn uy lực thập phần cường đại, nhưng tại sao cường đại, hắn lại hoàn toàn không rõ ràng lắm.
Bây giờ nghe Hoặc Thiên nói, đây chính là quy tắc lực!
Hắn tinh tường nhớ rõ, phía trước Thái Nhất Giáo chủ đánh úp lại một kích, lại bị Hoặc Thiên dễ dàng hóa giải! Nên biết rằng cho dù là siêu Sáng Thế Đế đánh ra một quyền cũng cần thời gian , nhưng Hoặc Thiên lại hoàn toàn không cần, dường như bản thân nàng ngay tại bên cạnh Chu Hằng!
Đó cũng không phải lực lượng, mà là quy tắc!
Thiên địa quy định ngươi không thể oanh phá, ngươi không thể oanh phá!
Hắn không ngừng tổ hợp mảnh vỡ phù văn Huyết Hà Thiên Kinh, thực ra chính là đang từng bước hiểu biết pháp tắc thiên địa này! Đương nhiên, hắn chạm đến chỉ là chín trâu mất sợi lông - không đáng kể, toàn bộ thiên địa pháp tắc không biết có bao nhiêu phức tạp, mỗi bộ Thiên Kinh đều ghi lại một chút xíu.
Vì cái gì dung hợp một giới Thiên Kinh có thể vô địch, cũng là bởi vì nắm giữ được pháp tắc thiên địa, càng thêm đầy đủ!
Chu Hằng bừng tỉnh đại ngộ, vì cái gì nhiều người muốn Thiên Kinh .
Đây cũng là con đường nhanh nhất chạm tới cánh cửa kia.
Bất quá đối với Chu Hằng mà nói, hiện suy nghĩ vấn đề pháp tắc cũng quá sớm, bởi vì nhìn hắn tu luyện Huyết Hà Thiên Kinh sẽ biết, số lượng hắn tổ hợp tiểu phù văn cũng chỉ có thể dựa vào tu vi tăng lên.
Hắn hiện tại phải làm , chính là tăng lên thực lực của bản thân, nếu không căn bản không có tư cách có pháp tắc.
Bảy ngày sau, Tuyệt Tiên Thành đột nhiên xảy ra đại chấn động, nhưng chỉ vài phút liền biến mất. Nhưng Chu Hằng lại chợt phát sinh cảm ứng trong lòng, đó là một loại cảm giác không cách nào hình dung, dường như có cái gì đang kêu gọi hắn.
- Có 1 bộ Thiên Kinh muốn xuất thế! Hoặc Thiên nói.
- Cái gì! Chu Hằng cả kinh, Hoặc Thiên nói qua, Thiên Kinh có thể cảm ứng cho nhau, nhưng bình thường Thiên Kinh bị có người thu ở bên trong thế giới, ngăn cách cảm ứng, cho dù cách xa nhau gang tấc cũng không cách nào biết được.
Mà bây giờ hắn cảm ứng được, nói rõ bộ Thiên Kinh này là vật vô chủ?
Khó trách Hoặc Thiên muốn dùng cái từ xuất thế.
- - - - - - - - - - oOo- - - - - - - - - -