Tiểu cô nương chạy ở phía trước nhiều nhất chỉ 7, 8 tuổi, buộc hai bím tóc. Tuy rằng thân thể còn chưa nảy nở nhưng đã nhìn ra là một mỹ nhân tương lai. Mắt sáng răng trắng, tương đương động lòng người.
- Cứu mạng a... ai tới cứu Điềm Điềm với! Điềm Điềm rất ngoan, hơn nữa không dễ ăn chút nào. Mèo thối tha không nên một mực đuổi theo Điềm Điềm, Điềm Điềm thật sự không dễ ăn mà!
Tiểu nha đầu hốt hoảng mà chạy, khiến Chu Hằng ngạc nhiên là tiểu nha đầu này tu vi rồi lại chỉ có Sáng Thế Vương!
Không phải chỉ có Minh Tiên mới có tư cách tiến vào sao?
Tiểu nha đầu này chẳng lẽ rất có bối cảnh, mới có thể phá vỡ quy củ này? Nhưng nàng nếu thật sự có bối cảnh như vậy, lại cần gì phải chạy tới nơi này mạo hiểm chứ? Hoàn toàn có thể thương lượng cửa sau trực tiếp được học phủ nhận.
Chu Hằng không nghĩ ra, tuy nhiên tiểu nha đầu này cách hắn cũng càng ngày càng gần.
Lúc này, tiểu nha đầu cũng nhìn thấy hắn, lập tức lộ ra vẻ vui mừng, nũng nịu kêu lên: - Đại thúc, mau giúp Điềm Điềm đáng yêu đi!
Chu Hằng không khỏi sắc mặt tối sầm, đại thúc? Hắn già vậy sao?
Lấy tuổi thực tế của hắn mà tính, cơ bản tất cả võ giả cùng cảnh giới đều là hàng tổ gia gia, tổ nãi nãi của hắn." Tuổi trẻ tài cao" như thế không ngờ bị một tiểu nha đầu gọi là đại thúc?
Chu Hằng đột nhiên có loại xung động phất tay bỏ đi, tiểu nha đầu quá không làm người thích!
Đương nhiên, đây chỉ là nghĩ nghĩ mà thôi.
- Đại thúc, cứu mạng, cùng lắm thì ta giới thiệu mẫu thân cho ngươi! Tiểu nha đầu càng chạy càng gần.
Sắc mặt Chu Hằng không khỏi lại đen thêm một chút. Lúc trước hắn gặp phải Băng Tú Lan lừa bán chị, hiện tại lại được một tiểu nha đầu lừa bán mẹ!
Nếu đánh chết yêu thú nơi này cũng không thể mang đến tinh khí sinh mệnh chohắn, hắn cũng lười tế hắc kiếm. Thân hình nhoáng lên, hắn đã chắn ở trước mặt tiểu cô nương, một quyền đánh ra, hướng về phía đầu con mèo rừng kia.
Con mèo rừng kia cực kỳ hung hãn, tuy rằng cũng chỉ là cấp bậc Sáng Thế Đế lại ỷ vào thân hình nhanh nhẹn, nhảy vội một cái liền muốn từ sau lưng Chu Hằng phát động đánh lén.
Nhưng thực lực chênh lệch nhiều như vậy, nó có thể thực hiện được?
Chu Hằng một quyền vung nhanh, như chớp lóe đuổi kịp mèo rừng, một quyền đánh trúng xương sống nó.
Lực lượng cuồng bạo trào ra, đây là xung kích có tính hủy diệt, mặc nó có phải là đại trận biến ảo ra hay không, khẳng định là thần hồn đều diệt.
- Ôi da, mệt chết Điềm Điềm rồi! Tiểu nha đầu đặt mông ngồi xuống, sau đó dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Chu Hằng: - Đại thúc, có thứ gì ăn ngon hay không?
Ăn?
Tiểu nha đầu này vừa mới thoát hiểm không ngờ liền muốn ăn? Kỳ lạ a kỳ lạ!
- Ngươi tham ăn như vậy, khẳng định tự mang theo, vì sao đòi ta? Chu Hằng nhìn xuống thẻ chiêu sinh. Sau khi đánh chết mèo rừng cấp bậc Sáng Thế Đế này, điểm của hắn chỉ tăng một điểm đáng thương.
- Điềm Điềm có mang mà, nhưng sau khi gặp con mèo xấu xa kia, Điềm Điềm còn muốn chia cho nó một chút, mọi người cùng ăn mà. Nhưng mèo xấu xa lại muốn ăn Điềm Điềm, dọa cho Điềm Điềm làm rơi mất pháp khí không gian rồi! Tiểu nha đầu mặt đầy uất ức.
Chu Hằng thở dài, ngồi xuống đối diện tiểu nha đầu nói: - Ngươi vào bằng cách nào?
- Mẫu thân đưa Điềm Điềm vào, nàng nói chỉ cần Điềm Điềm cầm thanh kiếm này, có thể bảo hộ Điềm Điềm. Ái chà, Điềm Điềm làm rơi mất thanh kiếm kia rồi! Tiểu nha đầu ảo não nhìn Chu Hằng, sau đó trợn to mắt nhìn hắn.
- Đại thúc, ngươi bồi Điềm Điềm đi tìm lại pháp khí không gian và kiếm mẫu thân tặng được không?
- Không được!
- Đại thúc. Điềm Điềm có thể đem mẫu thân giới thiệu cho ngươi! Nương thân nhưng là rất xinh đẹp, hơn nữa ngực cũng rất lớn, lớn ngần này này! Tiểu nha đầu lấy tay so cỡ đầu người, nhưng dường như cảm thấy không đủ khoa trương, lại phóng đại một vòng!
Nuôi sống tiểu nha đầu này thật là không dễ dàng!
Chu Hằng còn không biết mẹ của tiểu nha đầu này là ai, nhưng đã thấy nhức đầu thay đối phương! Tuynhiên, tiểu nha đầu này chỉ nhắc đến mẫu thân lại một câu cũng không nói đến phụ thân, chẳng lẽ là thuở nhỏ mất cha? Nếu không làm sao lại chào bán mẫu thân nàng chứ?
Ý niệm này chỉ chợt hiện trong đầu hắn rồi mất. Một là hắn cũng không có ham thích thăm dò riêng tư người khác, hai là cũng không muốn sát muối lên miệng vết thương của người ta, tự nhiên sẽ không hỏi ra miệng.
- Đại thúc, được không hả? Tiểu nha đầu lắc tay Chu Hằng hỏi, thấy Chu Hằng không có phản cảm, nàng dứt khoát bò lên đùi Chu Hằng ngồi xuống, cùng Chu Hằng mặt đối mặt, tối đại hóa lực sát thương của mắt nai của nàng.
Ánh mắt thật giống Tiểu Hỏa!
Chu Hằng trừng nàng một cái, nói: - Ngươi đừng có khóc!
- Đại thúc nếu đáp ứng Điềm Điềm, Điềm Điềm sẽ không khóc! Tiểu nha đầu cò kè mặc cả!
Kẹo mạch nha!
Mỗi một đứa trẻ chẳng lẽ đều là hóa thân của tiểu ác ma sao?
Chu Hằng mặc dù không có lòng nhân từ trợ giúp khắp thiên hạ, nhưng cũng không làm được nhẫn tâm ném một tiểu cô nương ở rừng hoang núi thẳm này. Hắn thở dài một tiếng nói: - Được rồi, ta giúp ngươi!
- Đại thúc, ngươi thật là một người tốt! Ngươi yên tâm đi, Điềm Điềm cũng nói giữ lời, nhất định sẽ đem mẫu thân giới thiệu cho ngươi!
Tiểu nha đầu làm ra vẻ già dặn nói.
Làm mẫu thân của nàng nhất định rất không có cảm giác an toàn nhỉ!
Chu Hằng xách cổ áo tiểu nha đầu này đứng lên, theo phương hướng nàng chạy tới một đường chạy nhanh. Thần thức mở ra, hắn tìm kiếm mỗi một góc, trong phạm vi vẻn vẹn trăm trượng hắn hoàn toàn có thể làm được giọt nước không lọt.
- Đại thúc, tên ngươi là gì? Tiểu nha đầu hiển nhiên cũng không phải là hạng chịu iệng nghỉ ngơi.
- Chu Hằng!
- Tên họ của Điềm Điềm là Khương Tử Sương, nhũ danh là Điềm Điềm, mẫu thân có lúc lại gọi là Quai Quai! Tiểu nha đầu bởi vì bị Chu Hằng túm áo, bộ dạng gần giống Tiểu Hỏa bị Chu Hằng xách, khá là buồn cười: - Đại thúc, ngươi kết hôn chưa?
Tiểu nha đầu này thật đúng là muốn giới thiệu đối tượng ẫu thân nàng?
Chu Hằng không khỏi nở nụ cười, nói: - Thật là không khéo, ta đã kết hôn mấy năm trước rồi!
- Ái chà, thật là! Đại thúc sao ngươi có thể không đợi mẫu thân. Mẫu thân ta xinh đẹp như vậy, hơn nữa ngực lớn như thế, ngươi không cưới mẫu thân là tổn thất lớn của ngươi! Khương Tử Sương lập tức đưa ra chủ ý cùi bắp:
- Không bằng, đại thúc ngươi bỏ vợ đi!
Chu Hằng đã ngay cả tâm tình than thở đều không có, chỉ trong lòng nghĩ về sau nếu là sinh con gái nhất định phải giáo dục thật tốt, tuyệt đối không thể dạy ra một kỳ ba giống như là Khương Tử Sương này.
- Ngươi rõ ràng còn không đạt tới trình tự Minh Tiên, làm sao có thể tiến vào? Hắn chuyển đề tài.
- Bởi vì Điềm Điềm là Trận Văn sư mà! Khương Tử Sương hùng hồn nói, trên mặt toàn vẻ khinh bỉ.
Móa, không ngờ bị một tiểu nha đầu cực kỳ không đáng tin xem thường!
Tuy nhiên, Chu Hằng thật đúng là không biết Trận Văn sư là cái gì, không khỏi hiện lên vẻ khó hiểu.
- Ha ha ha, đại thúc, ngươi sẽ không phải là ngay cả Trận Văn sư đều không biết chứ? Nha đầu Khương Tử Sương này là quỷ linh tinh quái, mẫn cảm phát hiện vẻ khó hiểu trên mặt Chu Hằng, lập tức cười lớn.
Chu Hằng nghiến răng nói: - Ta quả thật kiến thức hạn hẹp!
- Không nên khó chịu, ai mà không phải là từ không hiểu đến hiểu! Tiểu nha đầu ra vẻ già dặn vỗ tay Chu Hằng, bộ dạng an ủi.
- Cảm ơn! Chu Hằng bất đắc dĩ thở dài. Gặp phải vị người lớn nhỏ này thật sự là hết lời, ngay cả tức giận đều không thể sinh ra nổi.
- Được rồi, Điềm Điềm sẽ nói cho ngươi biết cái gì gọi là Trận Văn sư! Khương Tử Sương bắt đầu giải thích: - Cái gọi là Trận Văn sư chính là ở trên các loại binh khí khắc trận văn, làm binh khí có thể phát huy ra uy lực càng mạnh!
- Đây không phải chính là Chú Khí sư sao?
- Đương nhiên không phải! Điềm Điềm cũng không biết luyện khí, nhưng Điềm Điềm lại là Trận Văn sư đấy! Đại thúc, ngươi có binh khí hay không, Điềm Điềm khắc trận văn cho ngươi, có thể cho ngươi trở nên càng thêm lợi hại!
Chu Hằng trong lòng khẽ động, hắn cũng rất muốn biết Trận Văn sư này là cái gì. Nghĩ nghĩ, hắn dừng chân, lấy Bách Quỷ Kiếm ra.
- Oa, thanh kiếm này thật kém! Khương Tử Sương vừa đón lấy Bách Quỷ Kiếm liền khinh bỉ nói: - Tuy rằng trận văn khắc vào bên trong thân kiếm không dễ dàng hao tổn, nhưng đồng dạng cũng không dễ dàng thay đổi. Đại thúc ngươi chờ một chút, xem sự lợi hại của Điềm Điềm!
Tiểu nha đầu sờ sờ túi, nhưng lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn xụ xuống: - Công cụ của Điềm Điềm đều ở trong pháp khí không gian, cùng rơi mất rồi!
- Không sao, trước tiên tìm được đồ ăn vặt của ngươi, cho ngươi ăn no rồi tính! Chu Hằng nói.
- Đại thúc ngươi biến thông minh! Tiểu nha đầu khen.
Chu Hằng cười, nhưng lập tức sắc mặt lại đen. Ý tứ của tiểu nha đầu không phải là nói hắn lúc trước rất ngốc?
Vút hắn triển khai thân pháp, tốc độ như bay, chỉ đi mười mấy phút sau hắn liền đến địa phương tiểu nha đầu gặp mèo rừng. Nơi này quả nhiên có một cây chủy thủ, còn có một món pháp khí không gian làm thành một chiếc hộp ngọc nho nhỏ, còn có mấy miếng bánh ngọt bị giẫm nát.
- Đại thúc, ngươi muốn ăn gì? Tiểu nha đầu hớn hở từ trong pháp khí không gian lấy ra lượng lớn đồ ăn vặt, bánh ngọt, như hiến vật quý nói với Chu Hằng.
Chu Hằng tùy tiện nhặt một miếng bánh ngọt ăn, lúc này vẫn là thành thật một chút thì hơn, nếu không tiểu nha đầu khẳng định sẽ không chịu bỏ qua! Tuy nhiên, mùi vị bánh ngọt thật đúng là không tồi, khó trách sẽ làm tiểu nha đầu thèm thuồng.
Hai người một lớn một nhỏ ngồi đối diện nhau, đợi sau khi ăn bụng hơi phồng lên, Khương Tử Sương bắt đầu đùa nghịch Bách Quỷ Kiếm.
Nàng lắc cái mông nhỏ, dùng một ít công cụ kỳ quái đối với Bách Quỷ Kiếm vần vò một phen. Chu Hằng lập tức mẫn cảm phát hiện, hơi thở vô cùng tà ác kia của Bách Quỷ Kiếm rồi lại đang nhanh chóng biến mất.
Tiểu nha đầu quả thật có nghề!
- Ái chà, hỏng rồi!
Ngay khi Chu Hằng cảm thán, Khương Tử Sương đột nhiên kêu lên, sau đó liếc trộm Chu Hằng một cái, lộ ra nụ cười chột dạ: - Thanh kiếm này quá kém cỏi, Điềm Điềm vốn muốn khắc một cái dấu ấn cấp bậc Sáng Thế Đế, kết quả đem thân kiếm trực tiếp làm nứt!
Chu Hằng vừa nhìn, quả nhiên trên thân Bách Quỷ Kiếm có thêm một vết rạn, tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn gãy nhưng hiển nhiên không chịu nổi đòn nặng.
Không đáng tin, thật là không đáng tin!
Bách Quỷ Kiếm này vốn chính là cấp bậc Sáng Thế Vương, ngươi khắc một cái trận văn cấp Sáng Thế Đế, đây không phải là đang hãm hại thanh kiếm này sao?
Chu Hằng lắc lắc đầu, tuy nhiên dù sao thanh kiếm này đối với hắn đã vô dụng, cho nên mới lấy ra cho tiểu nha đầu giày vò. Hỏng thì hỏng, hắn cũng không để ở trong lòng.
- Đại thúc, ngươi nên biết, khắc ấn binh khí vốn là có tỷ lệ thất bại rất cao, chính cái gọi là người có lỡ móng, ngựa có lỡ tay...
- Là người có lỡ tay, ngựa có lỡ móng!
- Như nhau mà, dù sao chính là ý đó, không nên tính toán chi li vậy chứ!
Chu Hằng hết lời, cùng một tiểu nha đầu có gì đáng cãi cọ, bất kể thua thắng đều không hề có ý nghĩa.
- Nếu ngươi đã ăn no uống đủ, đi thôi!