Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 872 - Long Thiếu

Người hành hung rời đi không bao lâu, cộng thêm người đông tới 200, nhiều người như vậy cho nên trở thành mục tiêu rất rõ ràng.

Chu Hằng ôm Khương Tử Sương, Nguyệt Cơ theo sát Tề Nguyên, tận trung làm tốt cương bị bảo tiêu, bốn người bọn họ đi trước báo thù.

Đối với chiến lực của Chu Hằng, Tề Nguyên tự nhiên tuyệt đối tin tưởng, bởi vậy mới mặc kệ Nguyệt Cơ khuyên can đi theo. Hắn chính là đại thiếu gia Tề gia, nếu như bị người cưỡi lên đầu mà còn như con đầu rút đầu thì về sau làm sao còn mặt mũi gặp người đây?

Trên đường, Tề Nguyên có chút tự trách, cho rằng lần bị tập kích này hắn có trách nhiệm lớn nhất.

Bởi vì dựa theo kế hoạch lúc đầu, hắn muốn tới ngày khảo hạch thứ mười mới tập trung thủ hạ mình lại.

Nhưng mà hắn lại để trăm tên thuộc hạ này cùng xuất động, tản ra khắp nơi thu mua chiêu bài của người khác, hoặc là mua yêu thú chết của người khác. Mà người bán chiêu sinh bài chủ yếu là người thực lực hữu hạn, tự nhận là không thể thắng tới cuối cùng được mới lựa chọn con đường này, điểm cũng không nhiều, nhưng mà số lượng lại rất nhiều nha.

Ngay từ đầu, Tề Nguyên quyết định ngày thứ mười mới tập trung họ lại, để trong nháy mắt hắn xông lên ngôi vương.

Làm như vậy là vì để hắn tránh cho cây to đón gió, miễn khi lọt vào tốp 10 trở thành mục tiêu của người khác, bởi vì mỗi ngày đều thông báo vị trí của người thuộc top 10.

Hơn nữa, bắt đầu hạ thấp một chút, cũng có thể khiến những người trên bảng cũng không quá nỗ lực, đợi sau khi điểm bị vượt xa thì không còn cơ hội đuổi kịp nữa.

Kế hoạch tốt đấu, nhưng lý luận và thực tế luôn có chút khác biệt, chính hành động thu mua của hắn vẫn bị lộ ra. Có nhiều người không ngại ra tay với thủ hạ của hắn, cướp đoạt chiêu sinh bài.

Sau khi tổn thất mười mấy tên thủ hạ, Tề Nguyên liền quyết đoán rút lại chiến tuyến, tập trung mọi người lại. Bởi vì trên người hắn có cấm khí, đủ để bảo vệ an toàn cho hắn.

Vì thế, sau ngày thứ bảy chấm dứt hắn liền nhất phi trùng thiên, nếu không có tên yêu nghiệt Chu Hằng này, hắn khẳng định đã chiếm ngôi đầu rồi.

Bây giờ xem ra, lựa chọn giống hắn ít nhất còn có một tên Bàng Thiếu Long, vốn người này cũng rất hạ thấp. Nhưng dường như khi nhìn thấy Tề Nguyên bộc phát cảm thấy không thể nhẫn nhịn, cho nên cũng cao sang phách lối.

Thậm chí, hắn còn mang người tới đánh cướp thuộc hạ của Tề Nguyên.

Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, vừa vặn là lúc Tề Nguyên và Chu Hằng rời đi.

Đối với loại hành vi cướp đoạt chiêu sinh bài này, Chu Hằng cũng không quá oán giận, dù sao đây là quy tắc học phủ cho phép, nhưng ai bảo bọn chúng nhẫn tâm như thế. Đứa nhỏ như Khương Tử Sương cũng ra tay, điều này khiến cho Chu Hằng phẫn nộ!

- Ngươi không phải có kiếm mẹ ngươi đưa cho ngươi sao, vì sao không dùng? Chu Hằng áp tay lên má tiểu nha đầu, phù văn trị liệu trong Ngũ Hành Phù Văn trị liệu cho nàng.

Hiệu quả cực tốt, một mảnh sáng vàng bao phủ, gò má sưng húp của tiểu nha đầu bắt đầu khôi phục.

- Mẫu thân nói không thể dùng nó đối phó người, sẽ chết người đấy! Khương Tử Sương nghiêm túc nói, nhưng lại khiến cho khớp hàm hơi đau.

Chu Hằng tự nhận là người mềm lòng, chỉ cần ở cùng hắn một thời gian dài. Bất kể là mèo chó hay là người, hắn đều xem như là người mình. Cho nên khi nhìn thấy tiểu nha đầu bị đánh sưng mặt, trong lòng hắn nổi lên sát ý.

- Tiểu nha đầu thật ngoan! Chu Hằng khích lệ nói.

- Đúng vậy, Điềm Điềm ngoan nhất! Khương Tử Sương nắm góc áo Chu Hằng, sau khi trải qua xung đột, rồi bị thương, tinh thần của nàng có chút uể oải, nhỏ giọng nói: - Đại thúc, lúc gặp người xấu kia, ngươi nói cho hắn biết, về sau không được đánh Điềm Điềm nữa nha, Điềm Điềm rất ngoan mà.

Nghe nàng tội nghiệp nói, lửa giận trong lòng Chu Hằng lập tức bùng lên, không thể hạ xuống được, trong ánh mắt lại lưu chuyển hàn mang dọa người.

- Chu huynh, không nên vọng động, tuyệt đối không thể giết người, nếu không ngay cả ta, ngay cả Tề gia cũng không thể đảm bảo an toàn được cho ngươi đâu. Tề Nguyên vội vàng khuyên, hắn tuyệt đối tin tưởng Chu Hằng có năng lực trong nháy mắt hủy diệt hơn 200 tánh mạng của đối phương, hành trình tiến vào ổ kiến đã để hắn thấy rõ điểm này rồi.

Chu Hằng xoa xoa đầu Khương Tử Sương, cười nói: - Sẽ không, về sau không có người đánh Điềm Điềm nữa! Điềm Điềm ngoan như vậy, ai cũng không được đánh Điềm Điềm!

Tiểu nha đầu nhoẻn miệng cười, chỉ là động thương, miệng lại co giật, có vẻ thống khổ.

Chu Hằng mặt lạnh như băng, ánh mắt băng lãnh.

Cho dù không giết người, hắn cũng để người đó sống không bằng chết.

Tề Nguyên thở dài, không khuyên nữa, chỉ cần Chu Hằng không giết người là được rồi, về phần bị thương bao nhiêu người, bị thương nặng cỡ nào, chỉ cần hắn không chết, Tề gia có thể chống được, hơn nữa, bị thương ở trong này không phải rất bình thường sao?

Sau một tiếng truy kích, Chu Hằng dừng bước, từ trên cao nhìn xuống đám người đóng trú tại một sơn cốc.

Nhân số khoảng một trăm, xung quanh có trạm canh gác, trung tâm có một cái lều lớn, nếu không phải bọn họ truy đuổi, Chu Hằng nói không chừng đã cho rằng bọn họ đã về tới trận doanh của mình rồi.

Xem ra, người có ý giống Tề Nguyên đại thiếu là không ít à.

Chu Hằng nhìn Tề Nguyên, Tề Nguyên có chút thẹn quá hóa giận, nói: - Người nọ vừa nhìn đã biết không tốt lành gì rồi, ngươi xem lều trại kia, tuy vải bọc dệt bằng sợi Hồng Ảnh Chu Ti, nhưng ta có thể cam đoan với ngươi, nhiều nhất chỉ có 2000 phân, nhưng mà phải mất mười mấy vạn Đại Hà tệ mới mua được! Mà lều trại của ta hoàn toàn được dệt từ Hồng Ảnh Chu Ti vạn năm, hoàn toàn không cùng một cấp bậc!

Tên này quả nhiên là đại thiếu gia a, không phải hắn giải thích, Chu Hằng còn không biết cái lều trại kia lại đáng tiền như vậy! Tuy nhiên vị Long thiếu này là Bàng Thiếu Long của Bàng gia à, nhà giàu mới nổi quả thật không thể so được với Tề gia nội tình thâm hậu, , vừa so ra là biết nội tình chênh lệch bực nào rồi.

Chu Hằng ôm tiểu nha đầu nhảy tới, người đạp trên vách cốc như đạp trên đất bằng, cho dù mất đi năng lực phi hành, nhưng Minh Tiên muốn trèo đèo lội suối thì vẫn dễ như trở bàn tay.

- Thiếu gia, thật sự muốn khai chiến với Bàng gia sao? Nguyệt Cơ có chút bận tâm hỏi.

Tề Nguyên ngạo nghễ nói: - Ta Tề gia không phát uy, Bàng gia hắn thật sự cho rằng có thể sánh ngang với Tề gia ta sao, sao phải sợ?

- Nguyệt Cơ lo có thể sẽ dẫn động người Đại Hà Học Phủ ra hay không thôi.

- Bọn họ chỉ là chó, là công cụ kiếm tiền của người ta, chỉ cần vẫn có thể tiếp tục kiếm tiền, người sau lưng kia sao có thể xuất đầu thay bọn họ? Mệnh nô tài, từ ngày bọn họ làm nô tài thì đã định rồi. Tề Nguyên khinh thường nói.

Nguyệt Cơ không nói gì thêm, nàng là Minh Tiên 47 tướng, ở trong này cũng có thể xếp vào top 10, nhưng mà chỉ giới hạn ở trong này thôi, sau khi rời khỏi nơi này, nhiều nhất nàng chỉ là đồ chơi của Tề Nguyên, sao có thể lắm miệng đây!

Hưu, Tề Nguyên cũng xuống núi, Nguyệt Cơ theo sau, hơi chậm lại một bước, vừa không vượt qua, lại có thể bảo vệ được.

Chu Hằng hạ xuống, thình thịch, hắn không hề che giấu ý tứ hành hung của mình, chân đạp xuống đất khiến cho toàn bộ sơn cốc rung lên.

- Ai!

- Kẻ nào tới đây, mau báo tên ra.

Đám người canh gác gần đó lập tức kêu lên vọt lại, đó là hai trung niên hán tử, một vừa cao vừa gầy, một người vừa lùn vừa béo, nhưng mà khuôn mặt giống như đúc, hẳn là huynh đệ thân sinh.

Chu Hằng cười lạnh nói: - Ta tên là Chu Hằng, gọi Long thiếu gì gì của các ngươi lăn ra đây gặp ta!

- Lớn mật! Hán tử cao gầy lập tức tức giận quát một tiếng.

- Nhị đệ, chờ một chút, tên này tên là Chu Hằng a! Hán tử mập lùn kéo đối phương lại. - Cái gì Chu Hằng, chưa nghe nói qua! Hán tử cao gầy giật tay lại.

- Đần độn, ngươi không dùng đầu óc được sao? Hán tử mập lùn muốn đưa tay gõ đầu đệ mình, nhưng tên kia quá cao, hắn lại quá lùn, cho nên không với tới.

Hắn lập tức nhảy lên, bốp, cuối cùng gõ lên trán hán tử cao gầy.

- Ca, ngươi sao lại đánh ta? Hán tử cao gầy vuốt đầu, có vẻ rất ủy khuất.

- Hắn là Chu Hằng đấy! Hán tử mập lùn gấp gáp kêu to.

Hán tử cao gầy vẻ mặt mờ mịt, đối phương tên là Chu Hằng thì thế nào, dù sao cũng chỉ là cái tên mà thôi.

- Khanh khách cách! Khương Tử Sương lập tức cười không ngừng, may mà khuôn mặt đã hết đỏ, nếu không cười như vậy sẽ rất đau à.

Chu Hằng nhướng mày, nói: - Đi gọi Long thiếu của các ngươi ra đây.

- Ngươi là cái thứ gì vậy, dám bảo Long thiếu chúng ta tới gặp ngươi!

Hán tử cao gầy vẫn không rõ thét lên với Chu Hằng.

- Ngu ngốc, đi mau! Hán tử mập lùn vội vàng ôm lấy hắn chạy về căn lều trung tâm, mà hán tử cao gầy kia vẫn không chịu bỏ qua, còn quay đầu lườm Chu Hằng.

- Hai người này tu luyện công pháp tương hỗ, cho nên mới có chuyện một người cao gầy, một người mập lùn! Lúc này, Tề Nguyên cũng đáp xuống bên cạnh Chu Hằng, Nguyệt Cơ giống như âm hồn đứng sau lưng hắn.

Có kẻ thù bên ngoài xâm lấn!

Khi người trong doanh nhìn thấy chỉ có Chu Hằng ôm một tiểu nha đầu, cũng không quá chú ý, tuy nhiên sau khi cảnh báo vang lên, toàn bộ doanh địa lập tức sôi trào.

Một nam thanh niên từ trong lều đi ra, phía sau còn có trăm người dung mạo, chủng tộc khác nhau.

Thế giới của võ giả, nam nhiều nữ ít, nơi này lại dương thinh âm suy đến mức một nữ nhân cũng không thấy.

- Đại thúc, chính là người xấu kia! Khương Tử Sương chỉ vào tên thanh niên cầm đầu kia, nói với Chu Hằng: - Đại thúc, ngươi nói với hắn, không được đánh Điềm Điềm nữa, đau lắm đó.

Chu Hằng gật gật đầu, không nghĩ tới người xuất thủ lại là vị Long thiếu kia.

- Chu Hằng, là Chu Hằng đứng thứ hai lúc trước? Tên thanh niên kia đánh giá Chu Hằng, trong ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu, bởi vì hắn là Minh Tiên 37 tướng, cảm ứng rất rõ khí tức của Chu Hằng phát ra yếu hơn hắn, hơn nữa không phải một chút, mà là rất nhiều!

Nhưng mà Chu Hằng này lại luôn dẫn đầu, cho tới cách không lâu mới bị Tề Nguyên vượt qua? Một tên nhiều nhất chỉ là Minh Tiên 20 tướng có thể làm được điểm ấy sao? Chẳng lẽ sau lưng hắn có thể lực lớn chống đỡ?

Bên trong khu vực quản hạt của Đại Nguyên Học Phủ sở, có đại gia tộc họ Chu sao? Hắn bĩu môi, lại nói: - Ngươi đến đúng lúc lắm, giao chiêu sinh bài ra đây, ta cho ngươi rời đi!

Bình Luận (0)
Comment