Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 884 - Thoát Thân Lại Gặp Địch

Đợi sau khi vị Tinh Thần Vương rời xa mấy chục dặm, Chu Hằng nói với bảy người Lưu Hổ: - Các ngươi đi trước đi!

- Chu sư huynh! Chúng ta cùng đi! Bảy người kia thực rất có nghĩa khí, tỏ ý muốn cùng tiến cùng lui với Chu Hằng.

- Các ngươi lưu lại chỉ làm liên lụy ta! Chu Hằng ăn ngay nói thật! Loại nghĩa khí này tuy rằng tràn đầy năng lượng chính đạo, nhưng có đôi khi ngược lại sẽ làm hại người hại mình.

Bảy người Lưu Hổ đều tiêu tan nhuệ khí xụ mặt xuống, quả thật, không nhờ có Chu Hằng ra tay, lúc này bọn họ không phải bị hành hung hấp hối, cũng chỉ có nước quỳ liếm giày người ta.

Thực lực, đây là thực lực a!

- Còn không mau đi, thật muốn hại chết ta hay sao? Chu Hằng lạnh lùng nói.

- Chu sư huynh nhất định phải bình an trở về! Bảy người Lưu Hổ cùng nói, đồng thời cắn răng một cái, rồi rối rít chạy lên núi, đợi chạy đi khoảng cách đủ xa sau đó sẽ đi vòng trở về Đạm Thủy Trấn.

Đã xảy ra sự việc như vậy, đương nhiên bọn họ phải quay về học phủ để tránh mũi nhọn, nếu không ở trong núi gặp lại đoàn người thanh niên áo xanh, bọn họ đúng là chết không có chỗ chôn thây.

Chu Hằng đứng ngạo nghễ không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào Tinh Thần Vương ở dưới chân núi xa xa, ánh mắt của đối phương cũng đang theo dõi hắn.

- Tiểu tử! Ngươi chết chắc rồi! Ta nhất định sẽ giết ngươi! Giết ngươi! Thanh niên áo xanh dùng thanh âm khàn khàn nói, trong ánh mắt nhìn về phía Chu Hằng chứa đầy oán hận.

Chu Hằng lắc lắc đầu, nói: - Có một điều chưa nói với ngươi, ngươi thật đúng là một tên đần độn!

- Ta là đần độn ư?

- Đương nhiên, nếu không, loại lời nói uy hiếp như vậy ngươi nên dành lại sau khi thoát thân mới nói!

Chu Hằng dùng ánh mắt thương hại nhìn đối phương: - Ngươi đã nói như vậy, nếu ta còn thả ngươi, chẳng phải ta quá khờ dại ư?

Hắn nhoẻn miệng cười: - Ngươi cảm thấy ta là người ngu hay sao?

Thanh niên áo xanh chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy lên từ lòng bàn chân, trong nháy mắt lan tràn khắp toàn thân hắn. Đó là một loại sợ hãi đối với tử vong. Hắn đánh giá rất cao lực uy hiếp của Tinh Thần Vương, hoặc là nói, hắn đánh giá quá thấp tính quả quyết sát phạt của Chu Hằng!

- Không... Đừng giết ta! Chuyện hôm nay ta có thể đều quên hết! Ta thề! Ta thề! Hắn kích động vừa giãy giụa, vừa hét lớn: - Kiếm Xuân thúc, cứu ta! Cứu mạng! "Vù", dưới chân núi Tinh Thần Vương kia cũng nhìn thấy có điều không đúng, thân hình lập tức chớp động, bay nhanh lên núi.

- Ta không tin... Hắn chưa dứt lời, hàn quang nhoáng lên một cái, hắc kiếm đã tế ra. Kiếm khí vạch ngang, cái đầu gã thanh niên áo xanh bị chém đứt rơi xuống. Chu Hằng tung chân đá thi thể không đầu của gã thanh niên áo xanh bay dựng lên. "Thịch thịch thịch", trong khí thế cuồng bạo cuồn cuộn, mặt ba nam nữ hôn mê kia cùng một lúc trái tim nổ tung chết tiêu!

Thân hình hắn quay nhanh trở lại, lướt về hướng phương bắc.

- Tiểu tử trời đánh! Nạp mạng đi! Vị Tinh Thần Vương kia phẫn nộ quát to, thân hình lướt nhanh trên không trung, đuổi theo không bỏ.

Trên mặt Chu Hằng không có chút biểu tình nào, tốc độ trong nháy mắt tăng lên tới cực hạn, hắn phát động Tấn Vân Lưu Quang Bộ, chạy nhanh như tia chớp.

Hắn vẫn còn là Minh Tiên, môn thân pháp này vẫn như cũ có thể phát huy ra tác dụng cường đại. Ở trong chạy nhanh, hắn còn dùng phù văn thổ trong Ngũ Hành Phù Văn cộng minh với mặt đất, tăng lên tốc độ của hắn tới một độ cao mới.

Tinh Thần Vương kia nhanh chóng truy đuổi phía sau, tuy rằng hắn có thể phi hành lướt trên không trung, nhưng đây chính là núi rừng, địa hình phức tạp, khắp nơi đều là đại thụ cao tới mấy trăm trượng, tàng lá dày đặc, tầng tầng lớp lớp, ngăn cản thị lực nhìn xuyên xuống phía dưới.

Mà có một số cây cối còn có hiệu quả cản trở thần thức, gia tăng độ khó truy kích.

Vị Tinh Thần Vương càng đuổi lại càng xa, sau nửa giờ cuối cùng hoàn toàn mất đi bóng dáng Chu Hằng, hắn không khỏi ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rống giận dữ, âm ba như tiếng sấm cuồn cuộn trên trời cao.

Nhưng trong Kỳ Vân Sơn đúng là không thiếu yêu thú lợi hại, một tiếng hét giận dữ này, với yêu thú xem ra chính là khiêu khích, lập tức liền vang lên tiếng sói tru, thanh âm như xuyên đá thấu kim loại, phát ra uy áp đúng là còn khủng bố hơn so với vị Tinh Thần Vương kia.

Cuối cùng trung niên Tinh Thần Vương không dám ứng chiến, một là hoàn toàn không đáng; hai là đánh nhau có khả năng lớn là thua hơn thắng, vậy còn đánh cọng lông gì chứ?

Hắn cũng không có rời đi, mà tiếp tục men theo dấu vết để lại tìm kiếm, bằng không hắn ôm thi thể thanh niên áo xanh trở về mà mình bình yên vô sự, khẳng định kết cục sẽ bị Trương gia loạn đao chém chết.

Chu Hằng miệt mài cấp tốc đi tới, qua nửa giờ sau, cuối cùng hắn hoàn toàn chạy thoát khỏi người phía sau.

Hắn đi tới bên một dòng suối, vốc nước suối trong xanh tạt vào mặt, cảm giác nước mát lạnh làm cho mệt nhọc của hắn dường như trong nháy mắt biến mất. Nhưng đúng lúc này, cảm giác bất an kia lại tới nữa.

Dường như âm hồn không tiêu tan!

Chu Hằng chậm rãi đứng lên, nói: - Còn muốn lén la lén lút tới khi nào, xuất hiện đi!

- Khặc khặc... Tiểu tử! Không nghĩ tới cảm giác của ngươi đúng là nhạy bén như thế! Trong tiếng cười quái dị, một lão nhân lưng còng từ trong một bụi cây rậm rạp chậm rãi đi ra, một bộ dáng tuổi già sức yếu, dường như có thể té ngã bất cứ lúc nào.

Đây là một vị Tinh Thần Vương!

Lúc này lão nhân cũng không có che giấu khí tức nữa, dao động như nước, tinh thần lực quanh quẩn, khí tức kia giống như thực chất có thể sinh sôi ép vỡ một phương vòm trời.

Chu Hằng chỉ là trong lòng có cảnh giác, nên mới nói gạt một câu, không nghĩ tới đúng là đối phương đi ra!

Đúng rồi! Hiện tại đã đi tới trong núi sâu, có thể ra tay không cần kiêng kỵ rồi!

Hơn nữa, trước đó còn xảy ra chuyện Thanh Dương Học Phủ kia, cho dù Lưu Hổ bọn họ chạy về báo lại mọi chuyện, cũng có thể xem như Chu Hằng đã chết trong tay đám người Thanh Dương Học Phủ, đẩy hết trách nhiệm trên đầu người khác.

Lão nhân này tuy rằng vai rũ lưng còng, lại là Nhân tộc mười phần, hẳn không phải là Ngưu Cương mời ra, hơn nữa có khả năng lớn là Ngưu Cương sẽ tự mình ra tay. Mà nếu là Kim Hoán Thành, lão cha hắn cũng chỉ là Tinh Thần Vương, cho dù có thể mời được Tinh Thần Vương ra tay, nhưng cái giá này quá cao, phỏng chừng Kim Hoán Thành cũng không trả nổi!

Như vậy, khả năng chỉ còn lại có người cuối cùng!

- Ngài là người của Bàng gia phải không? Chu Hằng lạnh nhạt hỏi.

Lão nhân kia hơi khựng lại, rồi lập tức cười khặc khặc quái dị, nói: - Người trẻ tuổi đoán không sai, lão phu Bành Ngao, là cung phụng của Bàng gia! Nếu ngươi đã biết thân phận của lão phu, còn không thúc thủ chịu trói đi?

Chu Hằng cười ha hả một tràng, nói: - Lão già, từ đầu đến giờ lão vẫn luôn ngấm ngầm ẩn núp theo dõi phải không? Một khi đã như vậy, hẳn lão cũng biết thiếu gia không phải là người dễ nghe lời, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, thì phóng ngựa lại đây chiến một trận đi!

- Thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Chỉ là Minh Tiên, dù là 89 đạo thần tướng thì sao chứ, không đạt tới Tinh Thần Cảnh chung quy chỉ là con kiến! Bành Ngao khinh thường nói. Theo lão thấy, nhiệm vụ lần này quá đơn giản đi!

Đương nhiên, trước đó thấy Chu Hằng ra tay cũng khiến lão hơi lấy làm kinh hãi, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi, lão chỉ cần hơi coi trọng một chút là được rồi. Hơn nữa lão đi một mình không có con tin để Chu Hằng bắt giữ.

Chu Hằng lộ vẻ mặt ngưng trọng, nhưng cũng không có xao động quá lớn. Hắn đi theo Kim Long nữ hoàng phi thăng Minh giới, lúc vừa lên tới đã chiến một trận với con yêu hổ Tinh Thần Vương, tuy rằng khi đó có Tiểu Hỏa hỗ trợ, nhưng không thể phủ nhận, hắn mới là chủ lực đối kháng!

Hiện tại tu vi của hắn tăng vọt, có được 89 đạo thần tướng, muốn chiến thắng Tinh Thần Vương cố nhiên khó như lên trời, nhưng nếu muốn thoát thân cũng không phải không có khả năng!

Hắn còn có mấy lá bài tẩy: Hỗn Độn Thiên Kinh, Lăng Thiên Cửu Thức, Tử Ngọc Chủy!

Hỗn Độn Thiên Kinh cùng hắn cùng phát ra Ngũ Hành Phù Văn có thể miễn cưỡng giúp hắn chịu đựng công kích của Tinh Thần Vương; mà nếu dùng thêm Tử Ngọc Chủy... có thể bộc phát ra lực lượng của Tinh Thần Vương cực hạn, cũng chính là lực lượng của 99 viên tinh tú!

9 là số cực hạn, 99 là số cực của cực hạn, ở trên cơ sở này tăng vọt tiếp một cách sẽ hình thành chất biến, 100 viên tinh tú liền vượt ra khỏi phạm trù của Tinh Thần Vương, nhảy vào Tinh Thần Hoàng!

Cuối cùng, hiện tại lực lượng của hắn đạt tới 89 thần tướng, trong nháy mắt dốc hết ra tất cả linh lực trong cơ thể... thì có ít nhất năm thành có khả năng chém phá phòng ngự của Tinh Thần Vương!

Mà với độ sắc bén và sát khí của hắc kiếm, chỉ cần một kiếm này chém trúng chỗ yếu hại, thì dù là Tinh Thần Vương thì thế nào chứ?

- Lão già! Kỹ năng nói suông giả dối không linh, lại đây chiến một trận đi! Chu Hằng chiến ý xông thẳng lên trời cao, hắn cũng không phải chưa từng chiến với Tinh Thần Vương, thậm chí còn tự tay làm thịt một tên.

- Khặc khặc! Trẻ con vô tri! Để lão phu cho ngươi biết cái gì gọi là chênh lệch thực lực! Bành Ngao trước đó từng nhìn thấy sự cổ quái của Chu Hằng, hiện tại tuy rằng miệng nói ra cực kỳ khinh thường, nhưng trong lòng lão không dám sơ suất chút nào, lão vận dụng linh lực toàn thân, lực lượng của lão phát ra hết không giữ lại chút nào. "Ong ong ong", 47 viên tinh tú từ trong cơ thể lão trồi lên, mỗi một viên nhìn qua lớn bằng cỡ toà nhà, tất cả màu đỏ thắm, giống như những tinh tú màu máu.

Áp lực cường đại mở ra, Minh Tiên bình thường vừa tiếp xúc là phải quỵ sát đất!

Chu Hằng nắm chặt hai tay quyền, hắc kiếm, Lăng Thiên Cửu Thức là một kích chí mạng của hắn, hiện tại tự nhiên còn chưa tới thời điểm để lộ ra, nhưng Hỗn Độn Thiên Kinh thì được mở ra trên đỉnh đầu của hắn, buông xuống hào quang năm màu bảo hộ hắn ở trong đó.

- Đây là bảo vật gì!

Bành Ngao không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc: lão có thể từ trên thân kiện bảo vật này cảm ứng được một khí tức tối cao tối thượng, cho dù là lão cũng không đủ tư cách nghiên cứu, nhưng lão tin tưởng nếu tiếp xúc lâu dài, sẽ có trợ giúp lão lĩnh ngộ được huyền ảo của thiên địa cao thâm hơn!

- Nói cho lão nghe lão cũng không biết, còn không phải sẽ đả kích lão sao! Chu Hằng cười nhạt nói, Hỗn Độn Thiên Kinh nhẹ nhàng rung động, hào quang năm màu càng thêm có vẻ cao quý thần thánh.

Những lời này thật ra là hắn nói thật, bởi vì bí mật về Thiên Kinh từ trước đến nay chỉ truyền lưu trong phạm vi tầng lớp cao nhất của một giới, cho dù lão già này là Tinh Thần Vương, chạy đến Tiên giới có thể xưng vương, nhưng cũng không thể thay đổi sự thật: ở Minh giới lão thuộc loại nhân viên tầng dưới chót.

Cái giá phải trả xuyên qua hai giới quá lớn đi, lão có tư cách gì có thể hạ giới? Nếu không thể hạ giới, lại hạn chế ở trên Độ Dương Tinh, một viên Tứ Nguyên Tinh cỏn con này, hơn nữa là tay sai của một thế lực thấp kém, dựa vào đâu lão biết bí mật của Thiên Kinh?

Chỉ có điều là Bành Ngao hiển nhiên không nghĩ như vậy, chỉ là Minh Tiên lại dám cười nhạo lão, cái này thì không thể nhẫn nhịn được nữa rồi!

Xử lý tiểu tử này, cướp lấy bảo vật!

Nếu không nếu dựa theo mệnh lệnh nhận được, phải bắt mang về Chu Hằng còn sống, thì khẳng định không cách nào giữ được bí mật về kiện bảo vật này.

- Tiểu tử! Bảo vật như vậy ngươi không xứng có được, tốt hơn là giao cho lão phu đi! Cuối cùng Bành Ngao ra tay, thân hình lão chớp động, 47 viên tinh tú đồng loạt toát ra hào quang rực rỡ.

Cả người Chu Hằng đều trầm xuống hướng mặt đất, thực lực của đối phương quá cường đại, công kích còn chưa có đánh tới mà đã kinh khủng như vậy!

Nắm tay nắm chặt, hắn phát động phản kích không yếu thế chút nào!

Cứ để hắn ở Minh giới này, cũng một lần giết chết Tinh Thần Vương đi!

Bình Luận (0)
Comment