Kiếm Động Trung Châu

Chương 53



Lại nói, hai đấu thủ sắp giải quyết trận đấu đã quá kéo dài bằng một chiêu thức tối hậu. Cả hai thủ thế nhìn nhau, cùng thi thố định lực. Dưới dài, quần hào cũng ngưng thần theo dõi.



Không gian chợt yên ắng như tờ.



Nửa khắc sau …



Chợt một trận gió quét ngang qua võ đài, cờ xí tung bay phần phật phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. Nhân cơ hội đó, Hắc y đại hán động thân, thi triển tuyệt chiêu “Phong Vũ Trùng Trùng”, đao quang xanh màu thép, đao ảnh trùng điệp như mưa giăng gió cuốn, bao phủ đấu trường.



Lão đạo cũng lao đi, bốc chếch lên cao rồi thẳng cánh quật chuông xuống trái cầu đao ảnh. Quả chuông đã rất trầm trọng, lại thêm lão đạo dùng toàn lực quật xuống khiến lực đạo nặng nghìn cân. Hai nhân ảnh, hai đạo kình lao vào nhau với một tốc độ kinh hồn. Toàn trường ngưng thần theo dõi.



Hai món vũ khí chạm nhau tạo nên những âm thanh chát chúa vang rền, nhưng không kéo dài, vì chiêu thức đánh ra với tốc độ kinh hồn. Sau đó, một đạo ngân quang bắn ra và hai đấu thủ phân khai.



Lúc ấy, mọi người mới nhìn rõ thanh quái đao trong tay Hắc y đại hán đã bay mất. Nhưng lão đạo cũng chẳng khá hơn. Đạo bào rách toang vì nhát đao vắt chéo từ vai đến hông. Vết thương không nặng nhưng đã rỉ máu.



Lão đạo đã tính toán không sai. Kim chung đã phát huy diệu dụng, do trọng lượng dồn cả xuống dưới, nên lực đạo mãnh liệt tựa chẻ núi, đánh bạt quái đao. Nhưng lão chưa tính đến sự ảo diệu của đao pháp, nên đã bị đao kình quét trúng mà thọ thương, dù không nặng nhưng cũng làm mất thân phận cao nhân.



Đến lúc ấy, quần hào mới nổi lên những tiếng hoan hô nhiệt liệt. Đao kình của Hắc y đại hán thật lợi hại, mà cách ứng biến của lão đạo cũng thật tuyệt diệu. Sau trận đấu này, nhiều người đã thức ngộ rằng, muốn chống lại đao pháp xưa nay vốn nổi tiếng cường mãnh, thần tốc thì nên sử dụng những loại vũ khí thật trầm trọng. Vũ khí càng nặng thì lại càng có hiệu quả.



Sau một lúc, viên chấp sự lại nhảy lên đài, trên tay cầm thanh quái đao của Hắc y đại hán, trao lại cho y, rồi tươi cười nói :



- Theo ý công tử gia, trận đấu này nên xử hòa, chẳng hiểu ý nhị vị thế nào ?



Hắc y đại hán chụp lấy thanh đao, gằn giọng nói :



- Hòa thì hòa.



Nói đoạn, y động thân lao đi mất hút. Lão đạo cười nhạt, sau khi điểm huyệt chỉ huyết liền cùng viên quản sự đi đến trung tâm khu nhà rạp, đến trước Nghiêm Phi Long vòng tay vái chào, nói :



- Bần đạo là Kim Chung Tử, Cửu Trùng Giáo Hộ pháp, xin bái kiến công tử.



Nghiêm Phi Long tươi cười nói :



- Đạo trưởng không nên quá đa lễ.



Viên chấp sự nói :



- Hồi bẩm công tử. Kim Chung đạo trưởng có việc muốn bẩm báo với công tử nên muốn xin cầu kiến đấy ạ.



Nghiêm Phi Long nói :



- Nơi này không phải là chỗ nói chuyện. Đạo trưởng cứ về nghỉ ngơi trước. Tối nay khoảng giờ Dậu đến hội sở của Vũ Hương Viện gặp ta.




Kim Chung Tử vâng dạ, cáo lui. Nghiêm Phi Long cũng truyền hồi giá. Vương lão hộ tống chàng lên xe, trở về thành. Còn viên chấp sự ở lại giải quyết những việc còn lại của trận tỷ võ vừa qua.



Vào thành rồi, Nghiêm Phi Long không đến ngay hội sở của Vũ Hương Viện mà bảo dừng xe ở Hán Thủy đệ nhất lữ điếm, chàng và Thành Thế Kiệt nghỉ ngơi ở đó. Vương lão không mời được chàng đến hội sở, đành để xe lại, và dặn dò đám hoàng y kỵ sĩ bảo vệ chàng thật chu đáo.



Sau khi rửa mặt, thay y phục, đương nhiên là đến lúc ăn trưa. Lão chưởng quầy là người mau mắn nên đã cho dọn lên ngay một bữa ăn thịnh soạn. Nghiêm Phi Long vẫn tươi cười chuyện vãn, chẳng hề đả động gì đến những việc đã xảy ra ở Diễn võ trường. Giữa bữa ăn, Thành Thế Kiệt liền thử thăm dò :



- Trận tỷ đấu hồi nãy, công tử thấy sao ?



Nghiêm Phi Long khẽ cười :



- Thấy sao là sao ?



Thành Thế Kiệt hỏi :



- Giữa hai đấu thủ, công tử thấy ai hơn ai kém ?



Nghiêm Phi Long mỉm cười :



- Chẳng phải đã tuyên bố trận đấu hòa rồi sao ?



Thành Thế Kiệt nói :



- Nhưng tại hạ nhận thấy võ công của Kim Chung đạo trưởng cao siêu hơn gã hán tử áo đen kia. Nếu trận đấu diễn ra đến cùng, phần thắng chắc chắn sẽ thuộc về Kim Chung đạo trưởng.



Nghiêm Phi Long khẽ cười, nói :



- Kết quả hòa chẳng phải sẽ làm tất cả mọi người đều vui vẻ sao ?



Thành Thế Kiệt nói :



- Nói chuyện với công tử sao mà … tức quá.



Nghiêm Phi Long cười nói :



- Người võ lâm có khác, gặp những chuyện liên quan đến võ công thì cứ y như là nói đến mấy ngày cũng không hết chuyện. Chỉ tiếc là tiểu sinh lại không mấy hứng thú đối với chuyện võ lâm. Chúng ta hãy cứ bình văn luận phú như mấy hôm trước chẳng phải hay hơn sao.



Không sao được, Thành Thế Kiệt đành nói sang chuyện khác :



- Hôm nay đi xem đấu võ kể ra cũng có nhiều ích lợi đấy chứ.



Nghiêm Phi Long ngạc nhiên hỏi :



- Ích lợi gì thế ? Tiểu sinh chỉ thấy phí thời gian và công sức mà thôi.



Thành Thế Kiệt nhìn chàng, rồi nói :



- Đao đồng nghĩa với bá đạo. Xưa nay các cao thủ sử đao đều xuất chiêu với tốc độ kinh hồn, đao thế đánh ra như mưa tuôn chớp giật, cương mãnh cuồng bạo vô cùng, rất khó giải phá. Qua trận đấu hôm nay, tại hạ mới thấy rằng chẳng cần phải suy nghĩ cao xa, cứ dùng những thứ vũ khí hạng nặng quật bừa vào đao ảnh là có thể phá được đao kình. Thật đơn giản vô cùng.



Nghiêm Phi Long cười nói :



- Đó cũng là cách hay, nhưng lại không ổn. Đâu phải bất cứ ai cũng có mang theo người những thứ nặng nề. Trong lúc cấp bách lấy đâu mà dùng. Thôi thì cứ lấy đá mà ném sẽ càng đơn giản hơn.



Thành Thế Kiệt phì cười, lắc đầu. Cao thủ tỷ đấu mà lấy đá ném thì còn thể thống gì nữa, dù có thắng cũng chẳng lấy làm vinh, mà thất bại thì lại càng thêm nhục. Hồi lâu, y mới lại nói tiếp :



- Công tử không biết võ công mà đi ra ngoài một mình như thế này không sợ nguy hiểm hay sao ?



Nghiêm Phi Long khẽ cười :



- Thiên hạ thái bình. Có chi nguy hiểm.



Thành Thế Kiệt ngớ người nhìn chàng, hồi lâu mới nói :



- Công tử nói cứ như là người mới từ trên trời rơi xuống ấy.



Nghiêm Phi Long chỉ khẽ cười cười. Thành Thế Kiệt lại nói :



- Không kể đến bọn cường đạo, nếu lỡ như gặp phải bọn người thuộc phe Hắc đạo, bị chúng làm khó dễ, công tử tính sao ?



Nghiêm Phi Long mỉm cười nói :



- Nào riêng gì phe Hắc đạo, bọn người Bạch đạo cũng chẳng có mấy kẻ tử tế. Trước đây tiểu sinh cũng đã có đôi lần gặp phải chuyện phiền phức rồi đấy.



Thành Thế Kiệt vội hỏi :



- Thế công tử dùng cách gì để thoát thân ?



Nghiêm Phi Long mỉm cười :



- Tiểu sinh có mấy tuyệt chiêu hộ thân rất hữu dụng.



Thành Thế Kiệt ngạc nhiên hỏi :



- Tuyệt chiêu gì ? Công tử cũng biết tuyệt chiêu nữa ư ?




Thấy đã ăn no, mà Thành Thế Kiệt cũng chẳng ăn uống gì nữa, Nghiêm Phi Long liền gọi tiểu nhị đến dọn dẹp và mang trà bánh lên. Chờ đến khi Thành Thế Kiệt nôn nóng mấy lần thúc giục, chàng mới thủng thẳng nói :



- Gặp người thuộc phe Hắc đạo thì chịu khó hạ mình năn nỉ cầu xin, còn như nếu gặp bọn người Bạch đạo thì thêm vài câu khích tướng nữa, rồi thì bọn họ cũng thương tình mà tha cho đi thôi. Còn nếu không may gặp phải bọn tiểu nhân, năn nỉ không xong, thì đành dùng sách lược cuối cùng : dĩ đào vi thượng. Con tuấn mã của tiểu sinh rất thích hợp cho trường hợp này đấy.



Thành Thế Kiệt không nhịn được, bật cười ha hả. Y vừa cười vừa nói :



- Công tử thứ lỗi. Tại hạ quả không nén được.



Nghiêm Phi Long cũng mỉm cười. Không khí càng trở nên vui vẻ. Hồi lâu, Thành Thế Kiệt mới lại nói :



- Chúng ta đồng hành bấy lâu, cũng có thể kể là bằng hữu. Tại hạ có một thắc mắc, không biết có nên nói ra hay không ?



Nghiêm Phi Long khẽ cười :



- Thiếu hiệp cứ nói.



Thành Thế Kiệt nói :



- Thật ra công tử lai lịch thế nào ? Tại hạ xem những người thuộc Thái Chính Cung, và kể cả lão đạo hộ pháp Cửu Trùng Giáo đều rất kính trọng công tử. Vậy nên công tử phải có một lai lịch phi thường.



Nghiêm Phi Long mỉm cười nói :



- Tiểu sinh nào có là gì. Không phải bọn họ tôn kính tiểu sinh đâu.



Thành Thế Kiệt ngạc nhiên :



- Thế sao … ?



Nghiêm Phi Long khẽ thở dài, nói với giọng buồn buồn :



- Tiểu sinh mồ côi từ nhỏ, may nhờ nghĩa phụ nhận về nuôi dưỡng, rồi sau được gia sư thu nhận. Gia sư không có con cháu nên đã nhận tiểu sinh làm người kế nghiệp. Mà gia sư là người có thân phận, địa vị đặc biệt. Bọn họ tôn kính tiểu sinh thật ra là tôn kính gia sư đấy thôi.



Thành Thế Kiệt hỏi :



- Lệnh sư tôn hiệu là gì ?



Nghiêm Phi Long lắc đầu nói :



- Gia sư không phải là người võ lâm, dù cho có nói ra e rằng thiếu hiệp cũng không biết đâu.



Giữa lúc đó thì có một viên lãnh binh mang thư hàm của Tuần Giang Đô Đốc Trần Vũ mời Nghiêm Phi Long đến Hán Khẩu thủy trại hội kiến. Không tiện từ chối, chàng đành từ biệt Thành Thế Kiệt, căn dặn bọn người khách điếm hầu hạ y thật chu đáo rồi mới lên xe đi đến thủy trại.



Đến nơi rồi mới biết thật ra cũng chẳng có chuyện gì quan trọng. Chỉ vì chàng ghé qua đây, theo lễ thì vị Trần tướng quân kia phải tiếp đón chàng cho trọn tình địa chủ, vì thế nên mới bày tiệc, mời chàng đến dự.



Trong tiệc, song phương chỉ khách sáo, chuyện vãn rồi thì cũng hết buổi chiều, chàng từ biệt Trần tướng quân, đến hội sở của Vũ Hương Viện để tiếp kiến lão đạo Hộ pháp Cửu Trùng Giáo. Sau đó là đến công việc ở Vũ Hương Viện, mãi cho đến gần nửa đêm chàng mới trở về khách điếm.



Sáng hôm sau, chàng cùng Thành Thế Kiệt lại tiếp tục lên đường. Đương nhiên cũng như mấy hôm trước, chỉ có hai người cưỡi ngựa du hành. Nhưng giờ đây, họ Thành đối với chàng còn có thêm đôi phần kính trọng.



Hai người vượt Hán Thủy, đi thêm một đoạn nữa thì hết địa phận tỉnh Hồ Bắc mà đặt chân lên phần đất Hà Nam.



Hà Nam cùng với Sơn Đông là phần đất Trung Châu, cái nôi của văn minh Hán tộc, và cũng là vùng đất thượng võ, bối cảnh chính của võ lâm Trung Nguyên. Có rất nhiều bang phái đứng chân tại vùng này. Thái Sơn Bắc Đẩu của võ lâm Trung Nguyên, Thiếu Lâm Tự, cũng tọa lạc tại đấy.



Hành trình tuy rất thuận lợi, nhưng sau khi bước chân vào địa phận Hà Nam thì hai người phát hiện hành nhân qua lại trên đường khác hẳn quang cảnh ở Hồ Bắc. Không khí cũng có phần đặc biệt.



Mấy ngày qua, tuy hai người họ cũng đã gặp không ít nhân vật võ lâm, nhưng vừa qua khỏi địa phận Tương Dương thì chốc chốc lại thấy trên quan đạo có những nhân vật võ lâm vận kỳ trang dị phục, mang vác đủ loại vũ khí đi nghênh ngang đầy đường. Dung diện bọn họ đa phần trầm tĩnh, lặng lẽ đi chung đường với bọn chàng, xem ra cũng đang trên đường đến Tung Sơn.



Trong số những người võ lâm ấy, có một số đối với Thành Thế Kiệt tỏ ra hết sức kính nể. Bọn họ hướng vào chàng ta chắp tay thi lễ, thái độ tỏ ra rár tôn kính. Nghiêm Phi Long mỉm cười nói :



- Danh vọng của thiếu hiệp trong võ lâm xem ra cũng không nhỏ.



Thành Thế Kiệt lắc đầu nói :



- Công tử đừng cười. Đó chẳng qua là vì bọn họ kính nể gia phụ mà thôi. Chứ tại hạ nào có danh vọng gì đâu.



Câu nói này giống y như câu nói của Nghiêm Phi Long hôm ở Hán Khẩu. Chàng bật cười, nói :



- Thế sao tiểu sinh nghe bọn họ gọi thiếu hiệp là Thanh Sam Kiếm Khách. Tiểu sinh nghe nói những người trong giới võ lâm đều có ngoại hiệu. Đó là ngoại hiệu của thiếu hiệp phải không ?



Thành Thế Kiệt đáp :



- Đó chẳng qua là ngoại hiệu do bằng hữu trên giang hồ đặt cho. Xin công tử đừng cười.



Nghiêm Phi Long nói :



- Tiểu sinh nào dám. Đã có danh hiệu là Thanh Sam Kiếm Khách, vậy thì chắc chắn thiếu hiệp phải giỏi kiếm pháp lắm. Tiểu sinh mong có dịp sẽ được thưởng thức tài nghệ của thiếu hiệp.



Thành Thế Kiệt nói :



- Chỉ chút công phu nhỏ nhặt, tại hạ nào dám đem ra múa may để khiến công tử phải cười cho.



Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng y cũng đang ngấm ngầm tự hào, bởi danh hiệu Thanh Sam Kiếm Khách trong võ lâm cũng khá nổi danh, được xem là cao thủ trong giới trẻ tuổi.




Dọc đường, Nghiêm Phi Long vừa đi vừa chăm chú quan sát, thái độ xem ra đầy vẻ hiếu kỳ. Những người võ lâm này có thể nói là mỗi người mỗi vẻ : Tăng, Bốc, Y, Đạo, Tục, Lão, Thiếu, Phụ, Ni … đều có cả, trông rất ư là náo nhiệt. Thành Thế Kiệt khẽ cười khi nhìn thấy thái độ của Nghiêm Phi Long. Dường như chàng ta rất thích thú đối với quang cảnh mỗi ngày mỗi vẻ trên quan đạo. Chốc chốc chàng lại chỉ đông chỉ tây, rồi nói cười vui vẻ với Thành Thế Kiệt.



Suốt quãng hành trình mấy ngày đều thuận lợi, không gặp phải chuyện gì. Rồi thì hai người họ cũng đã đến địa phận Nhữ Châu. Từ đây đi Tung Sơn chỉ còn không đầy một ngày đường nữa. Do vậy, hai người quyết định vào thành Nhữ Châu tá túc, chờ sáng mai sẽ đi Thiếu Lâm Tự.



Nhưng rồi cả hai người họ đi khắp nơi mà vẫn không tìm ra một chỗ trong khách điếm để nghỉ chân, vì số người đến trước đã chiếm hết các phòng trong tất cả các khách điếm trong thành. Nhữ Châu không giống như Hán Khẩu, do sinh ý không thịnh vượng nên số lượng khách điếm trong thành cũng không nhiều, mà lại đột ngột phải tiếp nhận một lượng lữ khách đông đến bất ngờ nên cung không đủ cầu. Vì thế mà các đền chùa miếu mạo cũng hầu như không còn chỗ trống. Nhiều khách võ lâm đến muộn đã phải chọn tàn cây hốc đá để qua đêm.



Thành Thế Kiệt thở dài nói :



- Không ngờ sự thể lại thế này. Xem ra đêm nay chúng ta không tìm được nơi để nghỉ trọ rồi.



Đưa mắt nhìn Nghiêm Phi Long, y lại nói :



- Tại hạ là khách võ lâm nên đã quen dãi dầu sương gió, nghỉ chân nơi nào cũng được cả. Chỉ lo cho công tử … Sợ rằng công tử sẽ không chịu được cảnh sương gió lạnh lẽo ở ngoài sơn dã.



Nghiêm Phi Long cau mày, khẽ thở ra, nói :



- Chuyện đã như thế này rồi. Chắc có lẽ cũng đành phải sử dụng đến món pháp bảo đó thôi.



Thành Thế Kiệt ngạc nhiên hỏi :



- Công tử định làm gì ?



Nghiêm Phi Long khẽ cười, nói :



- Chúng ta đi thôi.



Nói rồi chàng giục ngựa đi trước, tiến sâu vào trong thành. Thành Thế Kiệt không hiểu gì cả, chỉ đành phải dong cương theo sau, trong lòng đầy thắc mắc, chẳng biết Nghiêm Phi Long định làm gì.



Chẳng bao lâu sau, hai người đã đến trước phủ đường phủ Nhữ Châu. Nhữ Châu cũng là một phủ lớn nên phủ đường rất đồ sộ, cổng kín tường cao, hai cánh cửa lớn đóng im ỉm tạo nên vẻ thâm nghiêm thần bí.



Ngay trước cửa phủ, hai tên sai nha thân hình cao lớn, mặt mũi hung tợn đứng gác. Có hai tên môn thần đứng đó, trong phạm vi mấy trượng trước cửa phủ, không người nào dám léo hánh đến gần.



Chợt thấy hai người đi đến, một tên sai nha lạnh lùng nói :



- Hai tên tiểu tử kia, các ngươi đến đây làm gì ?



Nghiêm Phi Long khẽ hừ lạnh, trầm giọng hỏi :



- Tri phủ Nhữ Châu có ở đây không ?



Phong thái chàng bất phàm, khẩu khí lại cao cách, chàng có khí chất nhà quan quá. Hai tên sai nha sững sờ, nhất thời không biết phải đối đáp làm sao. Lâu lắm, chúng mới điểm một nụ cười, và nụ cười đó rất cần để ve vuốt nhân vật mà chúng chẳng dám chạm đến. Một tên cung kính nói :



- Hôm nay Lưu tri phủ của bọn tiểu nhân có chuyện quan trọng phải giải quyết nên không tiếp khách. Mong … mong công tử gia thứ cho bọn tiểu nhân.



Nghiêm Phi Long khẽ gật đầu, rồi lấy từ trong bọc ra một phong thư, đưa cho tên sai nha, nói :



- Được rồi. Ngươi mau đem phong thư này giao cho Lưu tri phủ. Lão ta sẽ biết cần phải làm gì.



Tên sai nha vội vàng vâng dạ, rồi theo cửa ngách chạy ngay vào trong. Không lâu sau đó, đã thấy cửa lớn phủ đường mở rộng, mấy chục người nha dịch từ bên trong lũ lượt chạy ra, dẫn đầu là một người vận quan phục, bước tới trước long câu của Nghiêm Phi Long, vòng tay cung kính nói :



- Hạ quan là tri phủ Nhữ Châu Lưu Bình, xin bái kiến công tử, cầu ngọc thể kim an. Hạ quan không hay công tử quang lâm nên không kịp nghênh đón từ xa, cúi mong công tử lượng thứ.



Thái độ của bọn Lưu tri phủ đã khiến cho Thành Thế Kiệt phải biến sắc. Nhân vật khiến cho một vị tri phủ đại nhân phải tôn kính như vậy tất phải có lai lịch phi thường. Y vốn đã biết Nghiêm Phi Long thân phận tôn quý, nhưng lại không ngờ lại đến mức như vậy. Nghiêm Phi Long thì gật đầu nói :



- Hiện giờ trong thành xuất hiện rất nhiều người có mang theo vũ khí, tình hình rất phức tạp. Tri phủ đại nhân đã cho thi hành những biện pháp gì để đối phó nếu như có biến cố xảy ra ?



Tri phủ Lưu Bình sắc mặt tái hẳn, ấp úng nói :



- Dạ … dạ … Hạ quan …



Nghiêm Phi Long chợt mỉm cười :



- Thôi được rồi. Chuyện đó giờ đại nhân cho bổ khuyết ngay cũng hãy còn kịp. Ta có việc qua Nhữ Châu, cũng không định đến làm phiền đại nhân. Nhưng vì tìm mãi khắp nơi trong thành mà vẫn không có chỗ nghỉ chân nên đành phải đến đây.



Lưu tri phủ lộ sắc mừng rỡ, cúi mình thật sâu, cung kính nói :



- Dạ dạ. Hạ quan sẽ cho bổ khuyết ngay. Cung thỉnh công tử nhập phủ.



Nghiêm Phi Long nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, giao cương cho bọn nha dịch rồi đưa mắt nhìn Thành Thế Kiệt. Họ Thành nãy giờ cứ trố mắt nhìn chàng, giờ mới vội vàng nhảy xuống ngựa, theo chàng vào phủ đường.


Bình Luận (0)
Comment