Kiếm Hiệp Tình

Chương 105

Khi mở được hai mí mắt như đã được dán chặt vào với nhau, Đối Hữu Bân nhìn về phía cửa sổ.

Bên ngoài lớp kính bẩn thỉu là trời đêm đang nằm như một tấm chăn đen thẫm, không cho phép một tia sáng nào lọt qua. Nó dày chắc như một bức tường, quánh như lớp nhựa đường, một nơi trú ẩn cho những con ma vừa thức dậy từ địa ngục, rình mò chờ cơ hội.

Một đêm hoàn toàn bình thường, nhưng sao Đối Hữu Bân thấy nó khác lạ. Một sự kiện đang dần bò ra từ hồi ức, như bò ra từ bóng tối sâu vô tận của địa ngục.

Chàng trai nghĩ tới Ma Tử Đen!

Hơi thở anh dồn dập. Nỗi sợ bóng đen ngỏng cổ dậy trong anh. Đối Hữu Bân vẫn còn nằm trên giường, trong phòng mình, nhưng anh cảm giác như Ma Tử Đen đã đến đây để kéo anh sang lãnh địa của hắn.

Một thế giới trầm, tối, khác lạ...

Một thế giới tăm tối, một vực thẳm, một huyệt mộ...

Miệng anh khô lớp nhớp như đang ngậm than. Ngọn đèn trên trần phòng uể oải sáng. Nó cũng chuyển động, nhưng có lẽ chỉ là anh tưởng tượng ra.

Đối Hữu Bân hầu như không đưa nổi tay lên trán để vuốt mồ hôi. Vết thương lại bắt đầu bốc lửa và cảm giác đau lan rộng ra.

Một âm thanh rất khẽ khiến anh giật mình. Nghe như tiếng rít, như có ai dùng đầu móng tay cạo lên miệng cốc thủy tinh.

“Tại sao?”

Anh nhìn về hướng cửa sổ. Âm thanh xuất phát từ phía đó. Chàng trai bất giác sợ hãi cái khung hình chữ nhật đang dựng đứng trước mắt anh. Trông nó như một cánh cổng hiểm độc, đằng sau đó là kẻ thù từ thuở hồng hoang đang rình rập.

“Có phải vậy không?”

Một tiếng rít thứ hai.

Lần này từ một góc phòng khác. Đối Hữu Bân phải quay người mới nhìn được về góc đó.

Ánh mắt anh soi tới chân giường, và chính tại nơi đó có một bóng đen đang nhảy nhót.

Trong tích tắc, chàng trai bị dìm ngập trong nỗi kinh hoàng. Vô vàn điện cực vô hình đang cắm vào tai anh, luồng điện chảy qua và khiến tóc tai anh dựng đứng lên.

Cái bóng nhảy lên trên giường. Nó chuyển động không vội vàng. Nó lừ lừ tiến tới như một ông Ba Bị độc ác hiện ra từ cơn ác mộng của trẻ em.

Nó có đầu, có thân và có tay chân, nhưng cái đầu thật ra chỉ là một hình tam giác dài ngoẵng. Hình như có người đã chụp cả một hình nón lên trên đó.

Hình nón hay vương miện?

Giống như tay Ma Tử Đen trong thế giới cổ tích. Những gánh hát rong ruổi qua các xóm làng của thành Cuồng Diệm và dùng hình rối kể lại những câu truyện cổ, bao giờ cũng miêu tả Ma Tử Đen với vương miện màu đen.

Đó là một bóng đen hay là một hình rối? Có lẽ là cả hai trộn lại. Nhưng bao giờ trong hắn cũng là một sự sống ác độc, và bao giờ hắn cũng mang vũ khí.

Tay phải hắn cầm một thanh kiếm thật dài, lưỡi kiếm lởm chởm răng cưa.

Không phải kiếm thật, chỉ là một cái bóng của một hình rối đang hiển hiện lên bức tường phòng. Một ảo ảnh, sản phẩm của trí tưởng tượng với những sợi dây thần kinh quá căng thẳng. Thật nực cười cho một chàng trai ba mươi tuổi.

Nhưng vết thương trên gáy Đối Hữu Bân đâu có phải ảo ảnh. Nó cháy lên, nhắc chàng trai nhớ lại cái hiện thực khủng khiếp mà anh vừa trải qua trước đây vài tiếng đồng hồ.

Nỗi kinh hoàng đã quay trở lại. Nó đơn giản chui vào căn hộ của anh, chui vào phòng anh.

Và nó tiến đến gần anh.

Đột ngột, Đối Hữu Bân thấy Ma Tử Đen đã ra tới giữa giường. Một cơn ác mộng đã trở thành hiện thực, một con quỷ thường ra đòn chính xác đến kinh hoàng.

Cái đầu nó gật về phía anh.

Một khuôn mặt?

Không, chỉ là biểu tượng cho một khuôn mặt, một mảnh da thú vật đã bị lột, sau đó được phơi khô, được xử lý và nhuộm bằng những màu đen, nâu, xám.

Vậy mà rõ ràng vẫn là một khuôn mặt với những nếp nhăn, những vết rạch, với một cái mõm tàn ác đang há lớn.

Cái đầu gừ một tiếng về phía Đối Hữu Bân và nỗi kinh hoàng tê liệt tóm chặt lấy đầu óc của anh.

Cái chết đã tới...

Tuyệt vọng, chàng trai chắp hai bàn tay, giơ lên trong vẻ cầu xin về phía Ma Tử Đen. Anh không biết mình đã phạm tội gì để phải bị giết.

Lưỡi kiếm răng cưa chém xuống, vẽ một vòng bán nguyệt trong không khí.

Cơn đau chết chóc.

Đối Hữu Bân không la hét được nữa. Anh chỉ thấy mình đã mất cả hai bàn tay. Trước khi chàng trai thật sự hiểu ra điều đó và thốt lên tiếng thét thì thanh kiếm lưỡi cưa đã vụt xuống lần hai.

Đường đi của nó lần này dài hơn, sâu hơn, rất chính xác.

Tiếng thét của chàng trai tắc lại trong cổ họng, bị dìm ngập trong máu, máu của chính anh.

Đối Hữu Bân chết mà không biết lý do...



Trương Anh Hào đang cùng vợ chồng ông Tạ Hào ngồi tiếp một vị khách từ Hạ Cửu Vũ thì có tiếng “bíp” phát ra từ người Nguyễn Tống Toàn.

Bốn người Trương Anh Hào đều nghe thấy âm thanh đó, nhưng chỉ riêng Phạm Thu Hà nhăn mặt. Chị không thích chồng mang điện thoại di động tối ngày. Nguyễn Tống Toàn muốn năng động như mọi nhà báo khác. Anh quyết tâm theo mốt, bất chấp mọi lời cằn nhằn của Phạm Thu Hà. Anh rút điện thoại ra khỏi túi quần.

“A, Kim Tiến đó hả. Nhớ bọn mình quá phải không?”

Phục Kim Tiến ở đầu dây bên kia chắc gọi cho Trương Anh Hào.

“Đúng là Anh Hào đang ở đây. Cậu nói chuyện với cậu ấy này!”

Trương Anh Hào dán cái vật nhỏ bé đó lên tai. Quán cà phê đang rất ầm ĩ. Trương Anh Hào phải giơ tay bịt một bên tai lại mới nghe rõ giọng người bạn ở đầu dây bên kia.

“Có chuyện gì vậy Kim Tiến?”

“Mình không có chuyện gì, nhưng mà Văn Long.”

“Tại sao?”

“Có dấu vết mới.”

“Trong chừng mực nào?”

“Anh ấy không nói, nhưng giọng nghe có vẻ khẩn trương. Văn Long yêu cầu mình gọi cậu đến chỗ anh ấy ngay lập tức. Anh ấy đang ở văn phòng. Anh Hào, việc gấp thật đấy!”

“Cậu ở lại văn phòng hả?”

“Không, mình cũng sẽ tới đó.”

Trương Anh Hào cân nhắc một thoáng.

“Chẳng lẽ Văn Long lại va phải một vụ án...”

“Vụ này cậu biết mà.”

Trương Anh Hào giơ tay đập trán: “Ừ đúng! Dĩ nhiên. Những con cừu và dê bị lột da, người chăn cừu và con chó bị giết.”

“Chính xác.”

“Anh ấy có nói gì về dấu vết mới không?”

“Không, ta phải đến văn phòng mà hỏi.”

“Tốt, bọn mình gặp nhau trong văn phòng của Văn Long.”

Khi Trương Anh Hào đưa trả Nguyễn Tống Toàn chiếc điện thoại, chàng nhà báo phẩy tay.

“Cậu không cần giải thích hay xin lỗi gì đâu, anh bạn già, bọn này nghe cả rồi. Nghĩa vụ đang gọi, đúng không?”

“Đúng.”

Chia tay với vợ chồng ông Tạ Hào và vị khách người Hạ Cửu Vũ, Trương Anh Hào vội vã lên đường.

Ngồi lên xe, Trương Anh Hào cân nhắc xem dấu vết mới có thể chạy theo hướng nào.

“Lại có những con vật bị giết và bị lột da?”

Trương Anh Hào phải đi xuyên qua Thượng Thanh. Sẽ lại là một chuyến đi đầy vất vả và bực bội cho xem! Dòng giao thông bị tắc lại ở rất nhiều nơi. Chốc chốc, Trương Anh Hào lại phải xếp hàng chờ trước ngõ rẽ và vất vả lắm mới hòa được vào dòng xe. Tới một lúc nào đó, khi mồ hôi đã ướt đẫm toàn thân và sự bực bội lên tới đỉnh điểm, Trương Anh Hào đến được ngôi nhà cũ lát gạch trần, đại bản doanh của chánh thanh tra Lục Văn Long và quân lính. Đã quen mặt, người ta cho phép Trương Anh Hào đi thẳng tới phòng làm việc. Bước tới cửa, Trương Anh Hào thấy anh chàng đội mũ phớt đang nói chuyện qua điện thoại, Phục Kim Tiến đưa ngón tay trỏ lên môi, ra hiệu cho Trương Anh Hào yên lặng.

Trương Anh Hào nhẹ tay khép cửa. Ngài thanh tra đang đổ mồ hôi như suối. Nghe qua, Trương Anh Hào biết ngay anh đang nói chuyện với đấng phu nhân. Hai người Trương Anh Hào chưa gặp, nhưng luôn nghe Lục Văn Long nói về chị với lòng e dè nể sợ. Anh gọi vợ là Con Ma Danh Dự, dĩ nhiên chỉ khi chị không có mặt.

Trương Anh Hào tựa lưng vào cánh cửa và bất giác bật cười khi thấy dáng hình Lục Văn Long mỗi lúc một co nhỏ lại. Vợ anh muốn anh hôm nay về nhà sớm, và nguyên nhân của sự chậm trễ bây giờ được chánh tranh tra đổ hết sang cho Trương Anh Hào.

Đột ngột, Lục Văn Long ngẩng lên, nhìn thấy Trương Anh Hào và reo to vào máy: “Ha!”

Cả Con Ma Danh Dự của anh ở đầu dây bên kia cũng im lặng. Vậy là Lục Văn Long có cơ hội giải thích cho nửa thế giới còn lại của anh biết rằng tình hình đã xoay chuyển qua hướng tốt, rằng bây giờ anh sẽ lên đường về nhà ngay.

Rồi Lục Văn Long gác máy.

“Anh vừa đi tắm hơi hả?” - Trương Anh Hào nhe răng cười. - “Anh lắm mồ hôi quá.”

Thanh tra phẩy tay: “Cứ thử nói chuyện một lần với vợ tôi mà xem, anh sẽ chẳng chỉ đổ mồ hôi đâu.”

“Thế nên tôi vẫn sống độc thân.”

“Có muốn cũng chẳng ma nào lấy anh.”

Trương Anh Hào kéo ghế lại gần bàn, thả người xuống và chờ Lục Văn Long cung cấp thông tin.

Chánh thanh tra đẩy chiếc mũ phớt ra sau gáy, một dấu hiệu cho thấy anh đã cảm thấy thoải mái hơn, tính tình vui vẻ hơn tí chút.

“Anh Hào, ta có dấu vết mới.”

“To hay nhỏ?”

“Vừa vừa.”

“Vậy là mọi con đường còn để ngỏ.”

Lục Văn Long cúi người về phía trước. Khuỷu tay anh trượt trên mặt bàn.

“Có một người bị giết. Một người gốc Cuồng Diệm ba mươi tuổi tên là Đối Hữu Bân.”

“Tiếp đi.”

“Có kẻ đã chặt đứt hai bàn tay anh ta, rồi giết anh ta bằng một cú đâm ngang cổ.”

Trương Anh Hào im lặng một lát.

“Vậy theo ý anh đây là một vụ giết người theo nghi lễ?”

Lục Văn Long nhún vai: “Đó không phải là vấn đề chính, Anh Hào. Các chuyên gia đã tìm thấy một yếu tố khác. Nói cho chính xác, nó là chuyện hung khí.”

“Kiếm?”

“Có thể. Nếu là kiếm thì cây kiếm này phải được làm từ một chất liệu hết sức đặc biệt.”

“Vàng? Bạc?”

Lục Văn Long cười bí hiểm rồi lắc đầu. Cái mũ phớt suýt nữa rơi ra.

Trương Anh Hào nhìn Phục Kim Tiến. Cả anh chàng này cũng đang cười. Hai người này có bí mật chung. Chỉ có Trương Anh Hào là họ để làm thằng ngố.
Bình Luận (0)
Comment