Kiếm Hiệp Tình

Chương 107

Ánh mắt ông nhìn xuống một khúc gỗ!

Thoạt trông, người ta dễ tưởng nó là một khúc gỗ bình thường. Nhưng khi nhìn kỹ, nó hiện rõ là một con búp bê.

Như một búp bê Ange!

Bên cạnh búp bê là một vài cây kim và một nắm tóc vàng mà Đối Hữu Lễ cắt giữ từ một nữ phù thủy đã qua đời. Ông lấy trong bọc vải ra hai chiếc lọ nhỏ. Một đựng màu, một đựng keo. Đi kèm với chúng là một cây bút lông rất mảnh.

Đối Hữu Lễ trải chiếc khăn vải rộng hết cỡ. Ông cần chỗ để tiến hành công việc. Mặc dù Đối Hữu Lễ biết ông sắp bắt tay thực hiện một dự định lớn lao, ông sắp phát huy quyền uy của một dòng đạo tàn ác, lâu đời, nhưng ông già người Cuồng Diệm vẫn giữ được vẻ ngoài hết sức bình tĩnh, tỉnh táo.

Ông lắc đều hai lọ nhỏ, màu vẽ và keo dán mịn mềm trở lại. Cả hai đều rất quan trọng cho công việc mà ông sẽ phải hoàn thành trước khi trời tối. Bởi khi màn đêm buông xuống cũng là thời điểm bắt đầu của cái Ác, của nỗi kinh hoàng.

Ông già mở lọ keo, nhúng một thanh gỗ nhỏ vào, khuấy đều. Ông gật đầu vẻ hài lòng.

Bàn tay trái ông giơ cao con búp bê. Tay phải rút que gỗ từ lọ keo và chấm một vài giọt lên cái trán nhẵn bóng của búp bê, rồi xoa keo đều ra xung quanh.

Sau một lúc, Đối Hữu Lễ hài lòng cầm nắm tóc, cẩn thận dán lên đầu búp bê.

Những sợi tóc thoạt đầu sột soạt khô khốc như rơm dưới những ngón tay người. Nhưng chúng không gãy vụn hay bị rách tướp ra. Những ngón tay của ông già càng vuốt ve, uốn nắn bao nhiêu, chúng càng trở nên mềm mại óng ả bấy nhiêu.

Đối Hữu Lễ vuốt cho tóc trên đầu búp bê xuôi mềm, vén một vài sợi lên cao, gật đầu và tự khích lệ mình vào cuộc chiến.

Nó sẽ là một cuộc đọ sức gay go. Sức Mạnh Đen chống lại Sức Mạnh Đen, quyền uy chống lại quyền uy. Một cuộc chiến chết chóc với chung cuộc còn bỏ ngỏ. Kẻ bại trận có thể là ông, mà cũng có thể là kẻ khác. Không một ai có thể tiên đoán thế lực nào sẽ chiến thắng.

Màu trong lọ thứ hai cũng đã mịn màng, xuôi lỏng trở lại. Đối Hữu Lễ nhúng bút lông vào lọ.

Đó là một hỗn hợp của nhiều màu sắc khác nhau. Chiếm ưu thế là màu đen, xám và nâu. Đối Hữu Lễ khuấy bút một vài lần, cho đến khi chắc chắn có được tổ hợp màu thích hợp.

Cẩn trọng, ông già chầm chậm rút bút lên, quệt nhẹ vào thành lọ rồi bắt đầu vẽ búp bê.

Nếu trước đây nó chỉ là gỗ, thì chỉ một chốc sau đó, vật thể bắt đầu ánh lên sự sống. Những đường vẽ của Đối Hữu Lễ không đều và phẳng, mà rung rung phủ lên bề mặt. Chúng tạo thành thành những đường cong, những vết rạn, những vết nứt và những nếp nhăn, thân thể búp bê gây ấn tượng như một khúc vỏ cây in hằn dấu vết của thiên nhiên và thời gian.

Đối Hữu Lễ quả đang tạo nên một tác phẩm nghệ thuật nho nhỏ. Sau khi đã thay đổi phần thân búp bê, ông tiếp tục tiến xuống chân. Cả hai chân cùng hai cánh tay đều được phủ những hình mẫu kỳ lạ đó.

Sau đó, ông già nghỉ một lát, mắt nhìn lên trần và thả mình trôi theo suy nghĩ. Đối Hữu Lễ không thể sắp xếp những suy nghĩ này thành một dòng chảy đồng nhất, bởi chúng luôn đồng thời chạy tỏa ra mọi hướng.

“Tiếp tục thế nào đây? Điều gì sẽ xảy ra khi ông vẽ xong búp bê? Sức Mạnh Đen của nó liệu có đủ mạnh để chặn tay dòng đạo quái ác kia?”

Ông không biết chắc. Đối Hữu Lễ chỉ biết nỗi kinh hoàng lớn nhất mà ông có thể tưởng tượng nổi đã bước chân vào thế giới của ông.

Ông đã nhận được thông báo. Cả những thành viên khác của gia đình cũng biết tin về cái chết của Đối Hữu Bân. Cả họ cũng có những linh cảm riêng, chỉ có điều họ không dám hỏi thẳng ông. Ai cũng hiểu vậy là “Thời điểm đó” đã tới.

Quá khứ đã đuổi kịp họ. Thật sai lầm khi tưởng có thể chạy trốn khỏi nó. Những thế lực hiểm ác đó mạnh mẽ hơn, trấn áp những con người. Đối Hữu Lễ buộc lòng phải nhìn nhận sự thật.

Màu vẽ khô lại trên thân hình búp bê. Trông như thể chúng sẽ thẩm thấu vào lần gỗ, ăn sâu vào từng thớ nhỏ. Mặt búp bê vẫn còn nguyên màu gỗ.

Đối Hữu Lễ cầm lấy cây bút lông và đưa đầu bút bằng một bàn tay chắc chắn lên khuôn mặt búp bê.

Những gì ông già tạo nên bây giờ quả là một tác phẩm hiếm có. Một nghệ sĩ tài năng cũng không thể làm tốt hơn. Khuôn mặt búp bê ngập tràn sự sống, mặc dù nó chỉ được vẽ bằng những sắc màu tối.

Trong tay Đối Hữu Lễ là một điều kỳ diệu nho nhỏ...

Khuôn mặt búp bê bây giờ thể hiện sống động vẻ giận dữ, ác độc. Những nếp nhăn hằn sâu bên khóe miệng. Cái mũi nhọn xương xẩu nhô thắng về phía trước, hai con mắt trông như hai hòn bi nhỏ, ánh vẻ bí hiểm.

Một tác phẩm nghệ thuật đẹp tuyệt vời. Làn môi Đối Hữu Lễ thoáng nở nụ cười kiêu hãnh. Vậy là ông đã vượt qua chướng ngại vật đầu tiên. Ông không nghĩ nó lại dễ dàng như vậy. Dù tuổi đã cao, ông vẫn còn nhớ tất cả, trí nhớ ông còn thâu tóm mọi chi tiết. Toàn bộ sự việc nằm thật rõ ràng trước mắt ông.

Đối Hữu Lễ nghĩ tới dòng đạo. Ông phải chặn đứng quyền uy của nó bằng mọi giá. Chặn đứng nó bằng con búp bê này và những cây kim mà ông sắp sử dụng.

Những cây kim hiện vẫn còn nằm hiền lành trên mặt bàn, bên cạnh búp bê, nhưng đó là những cây kim đặc biệt, do chính nữ phù thủy đã cho ông món tóc truyền lại. Chúng đã được luyện trong một ngọn lửa đặc biệt, chúng sẽ bảo vệ con người trước dòng đạo đó.

Cho tới nay, Đối Hữu Lễ chưa có điều kiện thử nghiệm sức mạnh của chúng và ông lấy làm hạnh phúc về điều đó. Giờ thì không né tránh được nữa, ông sẽ sử dụng mọi kiến thức của mình, mong giành chiến thắng.

Đối Hữu Lễ giơ ngón trỏ và ngón cái cầm lên cây kim thứ nhất, ông xoay xoay nó vài vòng, nhìn kỹ nó, gật đầu hài lòng khi cảm nhận độ cứng của cây kim.

Đúng vậy, có thể sẽ cắm được.

Đối Hữu Lễ cúi đầu, nhìn chằm chằm vào con búp bê, vuốt một lần thử nghiệm rồi cắm đầu kim vào gỗ. Ông già tỏ vẻ hài lòng khi thấy chất liệu tỏ ra mềm mại dưới đầu kim.

Cây kim thiêng sẽ tìm được đường đi. Nó sẽ cắm sâu vào cơ thể búp bê và sẽ ở lại trong đó. Ông đã chọn khoảng giữa ngực cho cây kim thứ nhất. Đối Hữu Lễ chờ thêm một lát, rồi ấn mạnh.

Chất liệu gỗ mềm đến mức hầu như không hề phản kháng. Nó cũng không nứt ra. Không một vết rạn, không một vệt lõm. Đối Hữu Lễ thỏa mãn thật sự.

Cây kim đầu đã cắm ngập trong vật thể.

Ông già cầm cây kim thứ hai lên. Vị trí của nó là bờ vai trái.

Cây thứ ba trên vai phải. Cây thứ tư sẽ phải cắm vào mặt búp bê.

Nhưng vào chỗ nào đây?

Trán là khu vực quan trọng.

Đối Hữu Lễ nhắm chính vào nơi đó.

Lần này, bàn tay Đối Hữu Lễ thoáng run rẩy, như thể ông sợ sẽ phá hỏng vật gì đó. Một thoáng cọ xát thăm dò, rồi lực ấn dứt khoát.

Thành công.

Cây kim đã cắm ngọt vào trán búp bê mà không làm nứt gỗ. Không một vết rạn, thậm chí không một vệt xước. Con búp bê tỏ ra mềm dẻo. Bây giờ, nó đã hoàn hảo.

Đối Hữu Lễ dựa người ra lưng ghế. Một hơi thở giải thoát bay ra từ miệng ông. Nhưng sao nghe nó như một lời than thở trầm nặng, như ông vừa chia tay với một người thân thiết.

Ánh mắt ông tỏa ra một quầng sáng lạ. Nét mệt mỏi của tuổi già đã biến mất. Ông đã thành công. Giờ thì ông biết mình có thể đối mặt với quyền uy của dòng đạo Ma Tử quỷ ám. Đối Hữu Lễ không còn tay trắng như cậu con trai hư hỏng Đối Hữu Bân, kẻ đã bị cái chết tấn công bất ngờ.

Ông già biết, cái chết là một bậc thầy về chiến thuật. Nó bao giờ cũng tấn công vào những thời điểm người ta không ngờ tới. Đã biết quá rõ dòng đạo Ma Tử, Đối Hữu Lễ tự hỏi không biết kẻ cụ thể nào đã ra tay giết con trai ông.

Tất cả lũ chúng đều tàn khốc. Nhưng tàn khốc nhất là Ma Tử Đen và Người Song Đao. Chúng là những kẻ cầm đầu nhóm hủy diệt, chúng thường được cử đi tàn sát đối phương.

Từ khi còn rất bé, những đứa trẻ Cuồng Diệm đã được nghe kể về chúng. Người ở thành phố này sống chung với ma quỷ và thần thánh. Huyền thoại của những vương triều, những miền đất, những nền văn hóa cũ xưa đã thẩm thấu vào cuộc sống dân chúng.

Cái Thiện và cái Ác chiến đấu với nhau. Cuộc chiến làm nên ý nghĩa thế giới. Chẳng hiếm khi cái Ác thắng. Và cái Ác đã lan tỏa, trở thành nổi tiếng qua những dòng đạo như Ma Tử.

Một sự nổi danh u ám!

Các câu chuyện được đưa lên sân khấu rối được thể hiện bằng những hình giấy cắt. Tùy theo góc độ ánh sáng, những hình hài nhảy nhót qua phông sân khấu có lúc trông thật dữ tợn, có lúc kém đi. Nhưng vũ khí của cái Ác bao giờ cũng giết người.

Công cụ phản kháng lại chúng giờ đang nằm trên bàn, trước mặt Đối Hữu Lễ. Nữ phù thủy quá cố đã đi đây đi đó, đã trải qua nhiều cuộc phiêu lưu ở những miền đất lạ.

Bà có kể tới đạo Vô, bà biết nó có thể chặn tay đạo Ma Tử, nếu người sử dụng nó tuân thủ đúng mọi quy định.

Đối Hữu Lễ giật nảy người khi nghe thấy một âm thanh trầm đục. Có ai đó trong nhà vừa gõ vào tường, như thể muốn đóng một cây đinh.

Trong một thoáng, ông già ngồi lặng đi. Một luồng khí lạnh tràn qua gáy, xuống sống lưng. Ông đã muốn được yên tĩnh. Nhưng tấm màn tĩnh lặng đã bị khuấy rối.

“Phải chăng là điềm gở?”

Ông không biết câu trả lời. Ông ngồi chờ. Không một ai quấy rối ông trong những phút đồng hồ sau đó. Đối Hữu Lễ ngồi một mình trong lặng im, vậy mà đột ngột có cảm giác không chỉ còn mình ông trong phòng nữa.
Bình Luận (0)
Comment