Kiếm Hiệp Tình

Chương 162

Sau khi thu xếp ổn thỏa trong kí túc xá, Trương Anh Hào không để ý đến đám bạn cùng phòng, qua loa trò chuyện một chút, rồi dùng điện thoại, kết nối với mạng nội bộ của Phi Long Môn, bắt đầu nghiên cứu việc tăng lên thực lực.

Qua một đêm suy nghĩ, sáng ngày hôm sau, Trương Anh Hào bỏ 50 lượng vàng thuê một vị huấn luyện viên, bỏ thêm 10 lượng vàng để mua thẻ đăng kí tập luyện tại phòng tập luyện chung. Huấn luyện viên là cần thiết, bởi chỉ có sự trợ giúp của người chuyên nghiệp, Trương Anh Hào mới có thể nhanh chóng tăng lên cường độ thân thể, mà không cần lo lắng luyện sai phương pháp, dẫn đến việc cơ thể xuất hiện dị tật, ảnh hưởng đến tương lai.

Trương Anh Hào rất nhanh gặp được vị huấn luyện viên. Khi đã kết thúc cuộc nói chuyện, vị huấn luyện viên có thân hình lực lưỡng này dẫn Trương Anh Hào đến phòng kiểm định, tiến hành một loạt các bài kiểm tra về thân thể.

Một ngày sau đó, một cái kế hoạch chi tiết được vị huấn luyện viên đưa ra, trong đó bao gồm một số lượng nước thuốc phải sử dụng hằng ngày.

Trương Anh Hào nhìn cái kế hoạch, cảm thấy tiền vào như nhỏ giọt, tiền ra thì như nước. Thấu hiểu nỗi đau tiền bạc là thế, nhưng Trương Anh Hào cũng chỉ có thể nhịn đau, cắn răng vung tiền như rác.

Những ngày sau đó là chuỗi ngày bận rộn của Trương Anh Hào. Ngoài việc mười hai tiếng phải điên cuồng rèn luyện thân thể, khuya về hắn cũng bỏ khoảng ba mươi phút cập nhật kiến thức từ trang mạng nội bộ của Phi Long Môn.



Khi con người ta bận tối tăm mặt mũi, khi hầu như không có bao nhiêu thời gian rảnh rỗi, thời gian chỉ còn là một khái niệm, và trôi qua nhanh như một cái chớp mắt.

Trong một cái chớp mắt ấy, hai tháng đã qua đi.

Ngày 7 tháng 4, sau hơn hai tháng cố gắng và chịu chi, từ Chuẩn, thân thể của Trương Anh Hào đã đạt đến Cực Hạn. Đã đạt đến ngưỡng cửa gọi là cơ sở vững chắc nhất, Trương Anh Hào dừng công việc tập luyện lại, bắt đầu chọn lựa nhiệm vụ nhập môn. Không có cách nào khác, chỉ có làm nhiệm vụ nhập môn, Trương Anh Hào mới được môn phái giao cho một quyển võ công nhập môn của bổn môn. Không phải môn phái làm khó gì hắn, đơn thuần thì đây là cái thử thách, là việc sàng lọc lần thứ hai – sau lần thứ nhất là cuộc thi Liên bang vào mấy tháng trước.

Trương Anh Hào lướt tay trên điện thoại, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, tiến vào xem kĩ những cái mà hắn cảm thấy nó khá phù hợp với bản thân. Hơn một giờ sau, Trương Anh Hào chọn một nhiệm vụ, đó là một nhiệm vụ điều tra.

Thông thường, đệ tử mới sẽ không chọn nhiệm vụ điều tra, bởi vì nó quá tốn thời gian và phiền phức. Nếu không phải bất đắc dĩ, họ sẽ nhờ quan hệ, hoặc bỏ tiền thuê Võ giả, chọn một nhiệm vụ tiêu diệt Quái thú.

Trương Anh Hào chọn nhiệm vụ này bởi điều quan trọng nhất là bây giờ túi hắn đã rỗng tếch, mà nhiệm vụ này lại có thêm tiền thưởng. Sau khi đốt tiền của bản thân vẫn không đủ chi tiêu, Trương Anh Hào đã bán luôn tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng. Thế nên bây giờ hắn thật sự trắng tay. Tất nhiên, vì việc rèn luyện không thể bỏ dở giữa chừng, Trương Anh Hào đã phải đắn do một thời gian dài, mới không thể không bán tấm bùa đó đi, mặc dù lòng hắn thật sự không muốn vật kỉ niệm và hy vọng của bố mẹ hắn rời khỏi người mình.

Tiền thưởng của nhiệm vụ cực cao, khoảng 200 lượng vàng, tính trung bình là 20 nhiệm vụ săn Bại quái của Trương Anh Hào. Tiền thưởng của nó cao ngất, đó đồng nghĩa với việc nguy hiểm của nó sẽ cao theo.

Trương Anh Hào nhìn về những chú ý tỉ mỉ được ghi lại bên dưới, da đầu của hắn không khỏi run rẩy một hồi. Chú ý thứ nhất, Võ giả trấn giữ nơi làm nhiệm vụ có thể đã phản bội Liên bang, gia nhập vào thế lực tà ác. Chú ý thứ hai, việc điều tra không chỉ phải đối mặt với Võ giả phản bội kia (nếu có), mà có khả năng cao là sẽ phải đối mặt với Bại quái, hoặc một thứ tà ác tương tự, hoặc nhiều thứ tà ác cùng lúc. Chú ý thứ ba, đệ tử nhận phải có khả năng nhập vai, diễn kỹ vượt qua kiểm tra.

Rất hiển nhiên, từ cái ba cái chú ý, Trương Anh Hào hiểu ra rằng hắn sẽ phải vào vai một người đang sống ở địa phương để làm nhiệm vụ. Đây cũng không phải là gì mới mẻ với Trương Anh Hào. Người mà Trương Anh Hào nhập vai phải có chức vụ phù hợp, để khi đến, Trương Anh Hào có thể bắt tay vào điều tra ngay.

Về phần khi Trương Anh Hào đến thì người kia như thế nào? Đơn giản là khi hắn vừa đến, người nọ đã vừa biến mất một cách bí ẩn, chính là bị mời đi uống nước dài hạn ở một nơi giam giữ bí mật. Và người này chỉ được thả ra khi Trương Anh Hào đã hoàn thành nhiệm vụ.



Trương Anh Hào bị bắt ở tiệm ăn Dâu Tây, lúc mười hai giờ, khi đang dùng món trứng và uống cà phê. Là bữa sáng muộn, không phải bữa trưa. Lúc ấy Trương Anh Hào ướt sũng và mệt mỏi sau cuốc đi bộ dài dưới trời mưa nặng hạt. Suốt quãng đường từ xa lộ tới rìa thị trấn.

Tiệm ăn nhỏ nhưng sáng sủa và sạch sẽ. Nó mới tinh, xây dựng giống như một toa tàu được cải tạo. Nó hẹp, một phía có quầy dài cho khách ăn trưa còn bếp bị đẩy thụt về phía sau. Ghế ngồi cho khách xếp dọc bức tường đối diện, cửa nằm ở nơi lẽ ra là chỗ cho chiếc ghế trung tâm.

Trương Anh Hào ngồi ở một ghế cạnh cửa sổ, đọc tờ báo ai đó bỏ lại nói về chiến dịch tranh cử của một tay tổng thống mà lần trước không được Trương Anh Hào bỏ phiếu ủng hộ (và lần này cũng sẽ thế). Bên ngoài mưa đã tạnh nhưng cửa kính vẫn bám đầy những giọt nước lớn óng ánh. Trương Anh Hào thấy hai chiếc xe tuần tra của cảnh sát chạy vào bãi đỗ rải sỏi. Chúng chạy nhanh, bánh nghiến xuống đường và rít lên khi xe phanh lại. Sau đó, chúng nháy đèn và hú còi. Những vệt sáng xanh đỏ hắt lên những giọt nước mưa ở ô cửa sổ Trương Anh Hào ngồi.

Cửa xe bật mở. Những viên cảnh sát lao ra. Mỗi xe hai người, vũ khí sẵn sàng. Hai súng lục, hai súng trường.

Vụ này nghiêm trọng đây.

Một súng lục và một súng trường chạy vòng về phía sau, hai người còn lại lao vào cửa.

Trương Anh Hào chỉ ngồi yên nhìn họ. Trương Anh Hào biết những ai có mặt trong tiệm khi ấy. Một đầu bếp ở khu bếp, hai người phục vụ, cùng hai ông già, và bản thân hắn.

Chiến dịch này nhắm vào Trương Anh Hào. Trương Anh Hào mới có mặt trong thị trấn chưa tới nửa tiếng, năm người kia có lẽ đã ở đó cả đời. Hễ xảy ra bất kỳ vấn đề gì với họ là một viên thượng sĩ đầy bối rối sẽ xuất hiện. Ông ta sẽ xin lỗi. Ông ta sẽ lầm bầm với họ. Ông ta sẽ yêu cầu họ xuống đồn. Thế nên những món vũ khí khủng và hành động khẩn trương kia không nhắm vào ai trong năm người ấy, mà nhắm vào Trương Anh Hào.

Trương Anh Hào nhét miếng trứng vào miệng và cài mười đồng xu dưới đĩa. Trương Anh Hào gập tờ báo người ta bỏ lại, rồi nhét vào túi áo khoác. Tiếp theo, hắn đặt hai tay lên bàn, rồi uống nốt tách cà phê.

Người cầm khẩu súng lục đứng lại ở cửa. Ông ta chuyển thành thế cúi rồi dùng hai tay giương súng, nhằm vào đầu Trương Anh Hào.

Người cầm khẩu súng trường tiến lại gần. Họ là hai người có dáng gọn, khỏe, đồng thời gọn gàng sạch sẽ, hành động đúng như sách dạy. Người cầm khẩu súng lục ở cửa có thể bao quát cả căn phòng với độ chính xác tương đối. Tay cầm súng trường ở gần có thể bắn cho Trương Anh Hào bật tung ra ngoài cửa sổ.

Triển khai theo cách khác sẽ là sai lầm. Người cầm súng lục có thể bắn trượt nếu ở tầm gần, còn một phát bắn bằng súng trường tầm xa từ cửa có thể giết chết viên cảnh sát đang tiếp cận Trương Anh Hào, cũng như ông già ở phía sau, hoặc giết chết Trương Anh Hào.

Vậy nên họ làm như thế là chuẩn xác. Chẳng có gì phải nghi ngờ là họ đang có lợi thế. Và thêm một điều này cũng chẳng có gì phải nghi ngờ, đó là ghế ngồi chật đã bó cứng Trương Anh Hào, hắn bị ép đến mức chẳng thể làm được gì nhiều.

Trương Anh Hào xòe cả hai tay trên bàn. Viên sĩ quan cầm súng trường tiến lại gần.

“Ngồi im! Cảnh sát đây!” - Ông ta hét lên.

Ông ta hét to hết sức bình sinh, để xua đi sự căng thẳng của mình, và cố gắng làm cho Trương Anh Hào sợ. Những hành động này đúng như giáo trình. Nhiều âm thanh và sự giận dữ sẽ làm mục tiêu nhũn ra.

Trương Anh Hào giơ hai tay lên. Người cầm khẩu súng lục bắt đầu từ cửa tiến vào. Người mang khẩu súng trường tiến lại gần hơn.

Quá gần. Đây là sai lầm đầu tiên của họ.

Nếu phải hành động, có thể Trương Anh Hào đã lao tới nòng khẩu súng trường và đẩy nó hướng lên trên rồi. Một phát súng trường bắn lên trần, một cú đánh bằng cùi chỏ vào mặt viên cảnh sát là khẩu súng sẽ thuộc về Trương Anh Hào. Người cầm khẩu súng lục đã tự thu hẹp góc tiếp cận của mình và không thể mạo hiểm bắn vào đồng đội. Họ đã có thể có một kết thúc tệ hại. Nhưng Trương Anh Hào chỉ ngồi đó, hai tay giơ lên. Viên cảnh sát mang khẩu súng trường vẫn hét và nhảy loi choi.

“Ra sân ngoài này.” - Ông ta hét lên.

Trương Anh Hào chầm chậm lách người ra khỏi ghế và chìa hai cổ tay về phía người cầm khẩu súng lục. Trương Anh Hào sẽ không nằm xuống sàn. Không làm thế trước những cậu bé quê mùa này. Không làm thế dù họ có điều cả cơ quan cảnh sát và súng đại bác tới.

Viên cảnh sát mang súng lục đeo quân hàm thượng sĩ. Ông ta rất điềm tĩnh. Người cầm súng trường khống chế Trương Anh Hào khi viên thượng sĩ đút súng vào bao, gỡ còng khỏi thắt lưng và bập vào hai cổ tay Trương Anh Hào. Nhóm hỗ trợ tiến vào qua đường bếp. Họ bước vòng qua quầy cho khách ăn trưa, chiếm vị trí phía sau lưng Trương Anh Hào. Họ vỗ khắp người Trương Anh Hào từ trên xuống dưới để kiểm tra. Một sự kiểm tra rất kỹ lưỡng.
Bình Luận (0)
Comment