Kiếm Hiệp Tình

Chương 46

Bất giác, Trương Anh Hào nuốt khan nhiều lần liên tiếp, thấy bực bội khôn tả. Lẽ ra đã có thể giúp đỡ được Thái Vân Phi, nhưng Trương Anh Hào đã tới đây quá muộn.

Giờ thì đã hết cơ hội.

Miệng Trương Anh Hào khô đắng. Một làn mồ hôi lạnh phủ trên trán. Da lưng rởn lên, cảm giác ớn lạnh lan rộng ra, người bừng bừng như lên cơn sốt.

Thái Vân Phi mặc bộ com-lê màu xám, chỉ có điều cà vạt không còn chỉnh tề. Nó lệch sang bên, giật đứt chiếc cúc áo đầu. Chắc phản ứng này xảy ra trong cơn sợ chết chóc và Thái Vân Phi rõ ràng đã phải nhìn thấy một cái gì đó thật khủng khiếp. Cứ nhìn theo nét mặt thì biết.

“Kẻ nào hay cái gì đã định lấy mạng sống của Thái Vân Phi?”

Trương Anh Hào chiếu tia sáng dọc thân thể Thái Vân Phi, muốn tìm nguyên nhân cái chết. Chắc chắn người đàn ông này phải qua đời vì một lý do hữu hình nào đó.

Không dấu vết.

Không một vết thương, không một lỗ đạn bắn, cũng chẳng vết dao đâm. Trên ngực không có, và khi Trương Anh Hào lật cái xác cứng đờ lên, Trương Anh Hào cũng chẳng phát hiện thấy dấu vết nào trên lưng.

Một cái chết bí hiểm.

Trương Anh Hào lật xác chết nằm ngửa lại vì muốn tập trung vào khuôn mặt cứng đờ. Phải tìm cho ra lý do cái chết của Thái Vân Phi.

Hai mắt không còn sự sống. Hai con ngươi đã trở thành hai nửa quả cầu nhợt xỉn, bất động. Làn môi đã nhợt như phần da còn lại trên khuôn mặt.

Nhưng nét kinh hoàng thì hiện rõ như được ghi bằng mực đen trên giấy trắng.

“Người đàn ông này đã nhìn thấy gì? Ông ta đã gặp gỡ những gì trong giây phút cuối đời?”

Cứ theo nét mặt thì chắc đó phải là một sự kiện độc ác, khủng khiếp. Một sự kiện có thể khiến người ta sợ đến chết.

Trương Anh Hào cân nhắc.

“Cái gì có thể dọa nạt một người như Thái Vân Phi đến mức độ bỏ mạng?”

Một sự kiện, một bức tranh đã tàn bạo xóa đi sự sống trong Thái Vân Phi. Phải là thứ gì đó mà người đàn ông, kể cả trong những giấc mơ kỳ lạ nhất, chẳng thể tưởng tượng ra. Tất cả những điều đó được ghi lại bằng những nét mặt cứng đơ.

Thái Vân Phi là một người ngoan đạo. Ông biết phân biệt cái Thiện và cái Ác. Ông biết thế giới này được sắp xếp theo một hệ thống nhất định. Ông tin vào cái Thiện, ông chối bỏ cái Ác. Nhưng chắc chính cái Ác đã đến bên ông, và sự hiện hình của nó đã khiến ông sợ đến chết.

Nếu Trương Anh Hào đánh giá đúng nét mặt người chết thì không thể có khả năng nào khác.

Trương Anh Hào vuốt tay dọc làn da Thái Vân Phi. Nó chưa lạnh hẳn. Trương Anh Hào nghĩ đến chuyện cái Ác đã giết Thái Vân Phi giữa ban ngày và không khỏi rợn da.

Địa ngục đã trồi lên. Quỷ Vương, hay một con quỷ khác, hay thế lực ngầm từ ngôi nhà bí hiểm. Phải chăng nó đã rời bỏ mảnh đất đơn độc đó và tràn xuống, trùm đôi cánh đen bao phủ cả ngôi làng này? Rất có thể. Quỷ Vương cùng tay chân và bè đảng chẳng từ điều gì mà không làm. Trương Anh Hào lạnh lưng khi nghĩ tới khả năng nó đã thật sự xâm chiếm được ngôi nhà đó làm căn cứ.

“Nó có còn ở đây không?”

Trương Anh Hào đứng thẳng dậy. Suy nghĩ đó đã đột ngột bay đến với Trương Anh Hào và rõ ràng là rất có lý.

Trương Anh Hào cởi dây đeo ra khỏi cổ, cầm tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng vào tay, Trương Anh Hào rõ ràng vừa cảm thấy nó nóng lên. Đó là dấu hiệu cho thấy quanh đây có liên quan đến “Sức Mạnh Đen”. Tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng sẽ chỉ cho Trương Anh Hào biết ai là kẻ Ác và nó đang rình nấp chỗ nào.

Tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng đã nằm gọn trong lòng bàn tay Trương Anh Hào. Nó là một nguồn nội lực, yên bình và đáng tin tưởng.

Nhưng nó cũng đang tỏa hơi nóng vào lòng bàn tay Trương Anh Hào.

Vậy là có cái gì đó gần đây.

Trương Anh Hào lùi hai bước ra xa xác chết, đứng lại bên bàn viết.

Trương Anh Hào chờ.

Sự căng thẳng trong Trương Anh Hào dâng lên theo mỗi giây đồng hồ. Càng lúc Trương Anh Hào càng có cảm giác đứng dưới luồng điện chạy.

Đột ngột, nó bắt đầu.

Trương Anh Hào không biết nguyên nhân. Có thể Trương Anh Hào đã khiêu khích thế lực kia, ai mà biết được. Nhưng nó đang có mặt nơi này, dù vẫn còn vô hình, Trương Anh Hào nghe rất rõ.

Một tiếng rên rỉ trầm đục, bí hiểm và rùng rợn vang đến tai Trương Anh Hào, mỗi lúc một to hơn...

Trương Anh Hào đứng yên, không nhúc nhích nửa ly, nhưng lắng tai nghe thật rõ. Vậy mà vẫn không phát hiện ra tiếng rên vẳng đến từ hướng nào.

Chẳng phải từ đằng trước Trương Anh Hào, chẳng phải từ phía sau hoặc từ hai bên hông. Nó tuôn ra từ mọi hướng, tràn đến. Tiếng rên phả xuống cả từ toàn bộ khoảng trần phòng.

Nó muốn chiếm hữu Trương Anh Hào.

Nó chui vào đầu óc Trương Anh Hào, sục sạo trong đó. Nó không phải là của vùng đất này. Nó ác độc và tàn bạo. Nhưng nó phải rút lui khỏi đầu óc Trương Anh Hào ngay lập tức. Dòng suy nghĩ của Trương Anh Hào trở lại tự do, bởi cây tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng là một bức tường che chắn rất tốt. Thế lực kia không thể xuyên thủng tường bảo vệ.

Nhưng nó chưa chịu rời bỏ căn phòng.

Tiếng rên vẫn thoát ra tường, từ trần và từ nền phòng. Nghe trầm đục như tiếng gầm gừ. Trương Anh Hào chắc sẽ chẳng ngạc nhiên nếu từ khoảng tường trước mắt đột hiện ra cái mõm một con dã thú, và những móng vuốt giơ tới, chực vồ.

Tiếng rên khiến Trương Anh Hào mệt mỏi, bởi nó không kích thích cho Trương Anh Hào bực bội hay giận dữ. Nó vọng không ngừng vào đầu óc Trương Anh Hào, nhưng luôn luôn bị xua đuổi. Đến một lúc nào đó, Trương Anh Hào thậm chí có phần quen với nó.

Từ thời điểm đó, Trương Anh Hào nghĩ khác đi. Trương Anh Hào muốn chiến đấu, muốn diệt trừ nó, và Trương Anh Hào bắt đầu vòng đi tuần của mình trong căn phòng.

Trương Anh Hào đi vòng quanh xác Thái Vân Phi, đi dọc tường, giơ tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng ra phía trước và tin rằng mình đã có chút ít thành công.

Bởi mỗi lúc tấm bùa này tiến sát tường thì tiếng rên lại có phần nhỏ đi.

Đã đi hết một vòng, tiếng rên vẫn còn. Trương Anh Hào dừng lại bên ngưỡng cửa, ngoảnh nhìn vào phòng và nghe tiếng rên vọng lại từ chỗ xác chết. Thế rồi có tiếng quẹt nhẹ trên nền phòng.

Phải chăng trong phòng chỉ có mình Trương Anh Hào và xác chết?

Một bóng đen lướt trên mặt đất. Đồng thời, một cánh tay giơ lên cao và có cái gì đó trắng nhợt bám vào rìa bàn viết.

Một bàn tay.

Chỉ có thể là bàn tay của người chết.

Vài giây sau, Trương Anh Hào tin chắc mình đoán đúng. Người chết Thái Vân Phi nhổm dậy trong tiếng rên rỉ thành một thứ cương thi, thành một xác chết biết đi...

Một người khác có lẽ đã hoảng sợ hét lên và chạy khỏi căn phòng, Trương Anh Hào thì không. Trương Anh Hào đứng yên, bất động như một pho tượng.

Trương Anh Hào cũng không rút vũ khí, vì Trương Anh Hào biết cương thi chẳng tự động đứng dậy. Phải có một bàn tay điều khiển khác và đó mới chính là điều Trương Anh Hào muốn tìm ra. Thái Vân Phi chưa đứng được thẳng. Xác chết dừng lại một thoáng trong tư thế lom khom, chống bàn tay trắng nhởn lên bàn viết.

Một cái giật nữa, thế rồi cương thi đứng dậy. Nó dừng lại ở đó, nhìn trừng trừng về phía trước, đầu hơi nghiêng như sợ hai con ngươi có thể rơi khỏi hố mắt bất cứ lúc nào.

Không một cử động. Cả Trương Anh Hào và cương thi Thái Vân Phi đứng trong một bầu không khí yên tĩnh ngộp thở. Cương thi không để ý đến Trương Anh Hào mà giật giật đi tới. Một bước, rồi một bước nữa. Rồi nó dừng lại, giờ thì nó đã có đủ chỗ.

Xác chết bắt đầu cầu nguyện, cúi người thể hiện sự tôn kính, rồi… nhảy.

Ban đầu Trương Anh Hào cứ tưởng mình nhìn nhầm, bởi một cương thi cầu nguyện, nhảy là thứ Trương Anh Hào chưa từng chứng kiến. Nhưng Trương Anh Hào không nhầm! Dù lời cầu nguyện không thoát ra khỏi bờ môi, dù điệu nhảy trông cứng nhắc và những chuyển động vụng về như của một người máy, nhưng cái đang diễn ra trước mắt Trương Anh Hào chỉ có thể gọi là một nghi thức tôn giáo.

Nghi thức tôn giáo của cương thi...

Đầu tiên, nó chuyển động ngay tại vị trí. Giơ một chân lên, hạ xuống, rồi đến lượt chân kia. Nó giữ đều nhịp điệu đó một hồi. Cho tới khi chuyển sang kiểu khác.

Nó xoay người.

Chuyển động của nó vụng về, lật đà lật đật như một chú gấu con. Người đứng ngoài có thể cảm nhận khác nhau, nhưng Trương Anh Hào quả thật chẳng thấy buồn cười một chút nào.

Một điệu nhảy kỳ quái. Nó không phải là sản phẩm của con người, nó chắc phải xuất phát từ huyệt mộ hay địa ngục và tuân theo điệu nhạc quỷ sứ mà chỉ cương thi mới nghe thấy được.

Trương Anh Hào đứng yên, chờ. Chỉ một viên đạn là đủ, nhưng Trương Anh Hào muốn biết cái gì ẩn đằng sau nghi thức kia. Trương Anh Hào nghĩ tới ngôi nhà vang lên những tiếng la hét rùng rợn.

Chẳng phải nơi đó là một giáo đường sao?

Dĩ nhiên là thế. Và nếu kết nối yếu tố đó với nghi lễ là điệu nhảy kỳ quái trước mặt Trương Anh Hào, nó rất có thể sẽ cho ta một mối quan hệ.

Nhìn cương thi nhảy thật chẳng dễ chịu chút nào. Nó thậm chí còn chuyển động cả cái đầu theo nhịp chân giậm xuống.

Đó là nhịp của một thứ nhạc địa ngục, nơi bàn tay quỷ sứ cầm ống hồn phách.

Rồi cương thi dừng lại.

Một chân duỗi ra, cánh tay phải cũng vậy. Nó chuyển động các ngón tay, như muốn sờ lấy một người đứng ngay sát nó. Thế nhảy này có cái gì đó cương cứng, gượng gạo.

“Chẳng lẽ vì không có bạn nhảy?” – Trương Anh Hào cho là vậy.

Cương thi đúng là đang biểu diễn điệu nhảy kỳ cục. Một cuộc trình diễn kỳ quái, điên khùng, nhất là vì Thái Vân Phi không có bạn nhảy nhưng vẫn làm ra vẻ như đang giữ một người con gái trong tay.
Bình Luận (0)
Comment