Kiếm Hiệp Tình

Chương 67

Đột ngột, anh nghe thấy một tiếng động!

Vị cha trẻ tuổi đang ở trong một trạng thái rất căng thẳng nên tiếng động khiến anh giật nảy người lên. Dù chưa nhận dạng cụ thể được âm thanh đó, nhưng anh biết chắc nó hoàn toàn không phù hợp với khoảng vườn này.

Lộ Thương Phàm chờ.

Tiếng động không lặp lại. Rất có thể đó là một con thú nhỏ, nhưng Lộ Thương Phàm không chắc chắn.

Vị cha đạo trẻ tuổi không tin rằng ngoài anh ra, khu vườn này còn có một người khác nữa. Nếu có thì chắc chắn anh đã nhìn thấy.

Mặc dù vậy...

Nỗi nghi ngờ tăng lên khi anh xoay người lại, chăm chú lắng nghe, chân nhẹ bước về hướng đã phát ra tiếng động.

Nhưng chẳng có gì để nhìn, chẳng có gì để nghe, khung cảnh xung quanh câm nín. Lớp mồ hôi lạnh nằm dày nặng trên mặt anh. Chốc chốc Lộ Thương Phàm lại phải đưa tay lên quệt trán, anh không muốn để mồ hôi lăn xuống mắt.

Những bụi cây mọc trên đồi mỗi lúc một lại gần anh hơn. Những cánh tay khô khẳng tóm lấy anh, quấn chặt vào quần anh. Đất ở đây cũng rất bụi, cỏ chỉ mọc ở những nơi râm mát.

Đột ngột, Lộ Thương Phàm dừng bước.

Trước mặt anh không xa có một tấm mành nắng nho nhỏ lỗ chỗ treo lơ lửng trong không khí, giữa bóng râm dày đặc ở xung quanh. Anh vừa nhìn thấy cạnh đó một chuyển động. Không phải thú vật, mà là cái gì trông giống như con người.

Nó quả thật là một con người!

Mặc dù đã biết rõ ràng như vậy, vị cha đạo trẻ tuổi bây giờ vẫn đứng yên, không đi tiếp về hướng tấm mành nắng. Anh chờ đợi. Người chạy vào khu vườn này chắc chắn phải có lý do. Anh ta phải có mục đích nhất định. Chắc chắn anh ta đang tìm một vật nào đó, hoặc muốn che giấu một việc gì đó.

Lộ Thương Phàm nghe thấy tiếng người kia rên lên. Một âm thanh trầm trọng như thể anh ta đang đau đớn khôn cùng.

“Trông dáng người như thể đang tìm kiếm một điều gì đó.” - Vị cha đạo thầm nghĩ. Anh cúi lom khom về phía trước.

Người kia bước tiếp.

Anh ta mặc quần áo sẫm màu. Thậm chí trời nóng và nồng như thế này mà anh ta vẫn giữ nguyên chiếc áo khoác. Vải áo rất bẩn. Trên áo dính đầy đất và cả lá cây. Lộ Thương Phàm nhìn rõ từng vệt bụi xám màu. Hai cánh tay chuyển động chấp chới, vụng về, không như một người bình thường. Hai cánh tay đó giơ về phía trước, khua khoắng tìm kiếm trong khoảng không gian trước mặt, rồi lảo đảo quay sang phải, nơi có một dải bụi rậm tương đối rộng đang mở ra.

“Nó đâu rồi... mồ tôi đâu rồi...?”

Lộ Thương Phàm giật mình kinh hãi khi nghe những câu trên. Người kia đang nhắc đến một nấm mồ, anh nghe rõ như vậy. Và anh ta đang tìm một nấm mồ - nấm mồ của anh ta!

“Một người đã chết sao? Không thể được, một người đã chết không thể chuyển động, chắc đó là một người đã kiệt sức và mất hết niềm vui sống.” - Chỉ có điều đứng ở vị trí này, Lộ Thương Phàm cho tới nay vẫn chưa nhìn được mặt anh ta.

Vị cha đạo muốn biết rõ hơn. Anh lên khu vườn này đâu phải vì tình cờ, anh cần một dấu vết quyết định, một dấu vết có thể dẫn anh tìm ra bí mật của những chuyến viếng thăm ban đêm.

Vì đây là lần đầu tiên đến nơi này, vị cha đạo trẻ tuổi không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy tảng đá thứ nhất mọc lên từ mặt đất, một tảng đá cũ kỹ đã bị cỏ phủ lấp.

Một bia mộ!

Lộ Thương Phàm nuốt khan. Anh đưa tay quệt trán, hai bàn tay đột ngột run rẩy, thế rồi anh há miệng lấy hơi và đột ngột hiểu rõ hơn kẻ đang đi tìm ngôi mộ của mình.

“Đi tìm một ngôi mộ nào đó?”

“Không, ngôi mộ của chính hắn ta.”

Đúng là toàn chuyện không tưởng, toàn chuyện vớ vẩn! Những thứ như thế hoàn toàn không thể có trên đời này.

Lộ Thương Phàm đi tiếp. Những bước chân lẹ làng lách cỏ, lưng lom khom. Anh nhìn thấy rất rõ con người trước mặt anh, gã bây giờ đã tìm được một tấm bia và đổ cả thân hình về phía trước, chống hai tay lên đó.

Gã đứng như vậy một lúc lâu, như thể muốn tập trung sức lực. Nhưng gã không thành công, bởi đột ngột hai cánh tay gã gập lại, cả đôi chân cũng thế. Gã mất thăng bằng. Một âm thanh nghe khủng khiếp như tiếng kêu của dã thú thoát ra, trước khi cả thân hình gã đập sấp xuống nền đất bên cạnh mộ và nằm lại trong tư thế đó.

Vị cha đạo lấy hơi thật sâu. Đầu tiên, anh có cảm giác nhẹ nhõm, nhưng lại thoắt đâm ra lo lắng. Anh biết rằng anh phải giúp người đàn ông kia, người bây giờ không còn động đậy nữa và nhìn như vừa chết đi rồi.

Lộ Thương Phàm chạy về hướng đó.

Anh khuỵu gối xuống bên cạnh người kia. Mũi anh cảm nhận một mùi rất lạ, nhưng anh không để ý. Việc quan trọng bây giờ là phải giúp đỡ anh ta.

Lộ Thương Phàm tóm lấy bàn tay người đàn ông lạ.

Dưới lực ấn của những ngón tay anh, làn da người kia tan thành bụi!

Vị cha đạo trẻ tuổi ngồi yên bên xác chết. Anh nhìn trân trối vào những gì còn lại của một bàn tay. Anh nhìn vào nó mà như không thấy nó. Mọi suy nghĩ xoay vòng trong đầu. Lộ Thương Phàm vô cùng hoang mang. Anh ngồi ở đây, và cảm nhận rõ ràng là thế giới đang sụp đổ quanh mình. Anh không còn khả năng suy nghĩ và thấu hiểu. Vừa mới đây anh còn nhìn thấy người đàn ông này bước đi, vậy mà bây giờ...

Những ngón tay chỉ còn lại những khúc xương trắng nhợt. Làn da, những thớ thịt, những đường gân, tất cả đều đã tan ra, tạo thành một lớp bụi nâu xám trên nền đất.

Trong thâm tâm, Lộ Thương Phàm chỉ muốn nhảy lên và chạy trốn khỏi nơi này thật nhanh. Nhưng lý trí cho anh biết, một vị cha đạo cần phải xử lý khác người thường, vì thế mà anh ngồi lại, nhưng hoàn toàn không đủ khả năng để quyết định xem cần phải tiếp tục xử sự ra sao.

Đưa tia mắt hơi chếch sang trái một chút, anh nhìn thấy cái đầu của người đàn ông. Một làn da bẩn thỉu, nhớp nhúa, sẽ khiến người bình thường sợ hãi, nhưng một vị cha đạo lại không được phép nề hà. Anh còn phát hiện thêm một điều nữa, rằng người kia thật sự không còn thở. Anh ta không hề động đậy. Anh ta chỉ nằm ỳ ra đó.

Chần chừ, Lộ Thương Phàm duỗi dài tay ra. Anh muốn chạm vào mái tóc kia, muốn nâng cái đầu của người đang nằm dưới đất lên nếu có thể được. Giờ thì anh để ý đến cái mùi lạ đang tỏa ra từ thân người dưới đất. Nó là cái mùi thối của quần áo cũ kỹ ẩm mốc, của đất và cành lá ẩm mục.

Những sợi tóc rất khô, giòn và dễ gãy. Lộ Thương Phàm kéo mái tóc, bởi anh muốn xoay đầu người đàn ông lại. Sự việc không đơn giản, nhưng rồi cuối cùng cái đầu cũng nghiêng sang một bên mà không khiến cho da bị trầy xát.

Một khuôn mặt người ư?

Không, không phải mặt người. Nó là nỗi kinh hoàng trần trụi. Chỉ là từng phần mặt với một làn da rất mỏng và trắng như giấy. Một vệt nhăn nhúm tởm lợm của những thớ thịt đã cứng, xương và...

Lộ Thương Phàm không biết gọi nó bằng gì. Anh chăm chú nhìn vào thứ chắc đã có thời là một khuôn miệng người.

Bây giờ nó là một cái mõm rách toác, cắm hai hàm răng, trong số đó có một vài chiếc dài và nhọn hơn hẳn những chiếc còn lại.

“Như hàm răng của một con ma cà rồng!”

Suy nghĩ này khiến vị cha đạo kinh hãi. Sự kiện vượt quá tầm xử lý. Anh thấy mình đang sa vào một cơn mơ trầm trọng. Anh đang bị cầm tù, bị xiềng xích, nỗi kinh hoàng thò ra những gọng kìm kẹp chặt lấy anh. Lộ Thương Phàm có cảm giác muốn nôn mọi thứ trong người ra. Hệ tuần hoàn vậy là đã đến giai đoạn kiệt sức, nó nổi cơn điên.

Đúng trong giây phút này, vị cha đạo trẻ tuổi nhận ra rằng nỗi sợ hãi có thể trở nên ác độc đến mức độ nào. Lộ Thương Phàm không còn cảm thấy mình là con người nữa, chỉ còn là một nạn nhân, và cú sốc mỗi lúc một dâng mạnh hơn khi anh nhìn thấy thân người kia không phải xác chết, không thể là xác chết, bởi nó đang động đậy.

Thân hình người kia nhỏm dậy.

Những âm thanh sặc sụa khản đặc thoát ra từ mõm. Đất bám vào khoảng mặt hầu như không còn là mặt, nhưng gã đã chống được hai bàn tay xuống đất.

Gã muốn đứng dậy.

Thế rồi, gã nhận ra con người bên cạnh.

Đột ngột, gã nhận được một lực đẩy vô hình. Gã tấn công người còn sống, gã muốn tóm lấy cổ họng Lộ Thương Phàm, gã muốn hút máu, và vị cha đạo may mắn thay đã tỉnh táo lại đúng trong giây phút chót.

Anh giáng hai nắm đấm về phía trước.

Anh thừa biết đó là hai nắm đấm đầy sức mạnh. Trong thời gian đào tạo, Lộ Thương Phàm có tham gia nhiều môn thể thao và đã luyện quyền anh suốt một thời gian dài. Anh biết cách ra đòn và ra như thế nào cho trúng đích. Chẳng phải chỉ cái đầu của dáng người kinh dị kia bật lui, toàn bộ thân hình gã không còn ở vị trí cũ. Gã trượt trên nền đất, lật sang một nơi khác, sang đúng một nơi có ánh mặt trời chói chang vừa xuyên qua được tầng lá và giành quyền thống trị.

Ánh nắng rọi vào dáng người khủng khiếp kia.

Và khiến cả thân hình đó tan ra!

Một cảnh tượng khủng khiếp đối với người xem. Tia nắng chói chang hoạt động như một con dao vô hình, nó cắt thẳng qua da, lột da ra. Cả khuôn mặt dần dần tan ra thành bụi trước con mắt kinh hãi của vị cha trẻ tuổi.

Mãi tới bây giờ, Lộ Thương Phàm mới ý thức được rằng kẻ ban nãy còn nằm trước mặt anh là ai.

Một con quỷ!

Dĩ nhiên anh đã từng đọc và nghe về nó, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ nó lại có thể là sự thật, và một thứ như thế lại có thể tồn tại ngay bên cạnh khoảng đất mà anh đang sống. Anh cũng không muốn nghĩ chi tiết bây giờ. Vị cha đạo đứng yên quan sát. Vừa nhìn những sự kiện diễn ra trước mắt mình, anh vừa phải vật lộn để làm quen với ý nghĩ rằng đây không phải một bộ phim, anh đang chứng kiến một con quỷ thật sự.

Một con quỷ hút máu, tồn tại bởi nguồn sống của những người khác.
Bình Luận (0)
Comment