Kiếm Hồn đại lục, phía Nam đế quốc Thiên Tinh, Tinh Không thành.
Ở Thiên Tinh đế quốc, Tinh Không thành là một tòa thành thị đặc biệt vì nó nằm dưới Tinh Không Học Viện, học viện lớn nhất đế quốc chỉ đào tạo các Kiếm Hồn Sư, nơi sinh ra các tinh anh chủ chốt của đế quốc, vì thế nó cực kỳ phồn vinh. Đường phố rộng lớn không nhiễm một hạt bụi, tất cả những con đường chính, trên mặt đất đặc biệt đều lát đá hoa cương của Thiên Tinh đế quốc, lấy loại đá này làm gạch lát đường, chẳng những mỹ quan, hơn nữa còn bền bỉ, chỉ cần không ai cố tình phá hoại, cho dù là sử dụng mấy trăm năm cũng không hề vấn đề. Trị an ở nơi này lại là thần kỳ tốt, trên bầu trời hay dưới đất lúc nào cũng có các Kiếm hồn sư túc trực.
Thời gian đã đến chạng vạng, trời chiều ở chân trời để lại ánh nắng chiều hoa mỹ, Tinh Không thành cũng trở nên có chút ảm đạm, trải qua một ngày bận rộn làm việc mọi người bắt đầu tiến vào thời gian nghỉ ngơi. Những chỗ ăn chơi thích hợp buổi chiều cũng theo đó dần dần náo nhiệt.
Phía trên, những ngọn núi cao chọc trời đâm thủng qua những tần mây. Cảnh vật ở đây không khác gì thế giới thần tiên khác xa nhận thức của người thường. Đây chính là nơi tọa lạc của Tinh Không học viện.
Biệt viện của một đỉnh núi nào đó. Trong một căn phòng đơn xơ, bầu không khí xung quanh yên tĩnh đến lạnh người. Có một thiếu niên đang ngồi thiền với tư thế của một nhà sư nhưng điều kì diệu là cậu ta đang lơ lửng giữa không trung, phía trước mặt có một thanh hắc kiếm bay lơ lửng. Hắc quang chói mắc tỏa ra đầy chết chóc, lấy thân thể cảu cậu ta làm trung tâm tạo nên một áp lực vô hình cho những ai lại gần.
Dưới sự khống chế của cậu thiếu niên, luồng hắc quang kia chỉ bốc lên trong phạm vi xung quanh thân thể cậu ta một thước. Nhưng mà, trong phạm vi đường kính ba thước xung quanh, không khí không ngờ bởi vì luồng hắc quang này mà trở nên vặn vẹo, gợn sóng, uốn éo, méo mó. Một hư ảnh màu đen, thật lớn chợt xuất hiện sau lưng cậu ta. Hư ảnh kia tựa hồ là một con Hắc Long, hai cánh mở rộng ra, làm thành hình dạng đang bay lên. Luồng hắc quang xung quanh thân thể cậu thiếu niên cũng được bao phủ bởi một tầng tử kim sắc mỏng, làm cho cả người hắn nhìn qua giống như là sứ giả địa ngục vậy, đầy mùi chết chóc. Áp lực kia chính là phát ra từ sự uy nghiêm vô hình đó.
Ngay sau đó, từ trên đỉnh đầu của cậu, hắc quang hội tụ, một vật giống như một cái hố đen vũ trụ vậy đột ngột xuất hiện, phát ra quang mang màu trắng chói mắt. Ngay khi vật đó xuất hiện, lập tức trở thành trung tâm phát ra hơi thở uy nghiêm, cho dù là Hắc Long khổng lồ sau lưng cũng không thể cùng với nó tranh đua nổi. Cái hố đen kia nhìn qua cực kì huyễn lệ, ngay ở trong là mười cái ngôi sao ngũ cánh. Có Hai cái phát ra quang mang lóng lánh, chói lọi. Một cánh của ngôi sao thứ Ba đột nhiên phát sáng như hai ngôi sao kia còn 4 cánh còn lại thì ảm đạm không có gì khác thường.
Càng làm người khác chú ý hơn chính là, trên mỗi cánh của một ngôi sao có một ngọn lửa. Ngọn lửa kia không ngờ lại hoàn toàn sống động, không ngừng dao động. Có thể nhận thấy rõ ràng, cái vương miện kia đang ẩn chứa một luồng năng lượng cực kỳ khủng bố.
Rồi cậu thiếu niên thở ra một ngụm trọc khí, hai mắt từ từ hé mở, chỉ một hành động nhỏ của cậu ta đã đủ tạo nên một khung cảnh đẹp mê người, làm cho ai cũng không rời mắt khỏi vẻ ngoài đầy ma mị của cậu. Khi đó mọi thứ biến mất, không một dấu vết. Cậu ngây người một lúc.
‘Tam tinh nhất trùng, không quá tệ. Hửm, dao động hồn lực này. Có người để thử rồi.’
Dứt dòng suy nghĩ, cậu tiếp bước khỏi phòng, cười lạnh. Bên ngoài trời đã sập tối, thân ảnh cậu thiếu niên nhanh nhẹn, thoát ẩn thoát hiện trong màn đêm rồi biến mất.
“Đầu hàng đi nhóc con, đại thúc đây sẽ nhẹ nhàng với bé.”. Tên đó không ngừng nuốt nước bọt, từ từ tiến lại gần.
Trên khuôn mặt và lời nói của tên đấy không thể nào che đi ý định tà đạo và dâm dục với thiếu nữ trước mặt hắn, trên người đầy thương tích, y phục bị rách nhưng không có vết thương nào là chí mạng, có thể nói những tên này cố tình chơi đùa với con mồi, đến khi nó kiệt sức không thể chống trả được. Đó là một thiếu nữ với làn da trắng nõn hiện lên sau những lớp y phục rách, một thân hình và khuôn mặt hoàn hảo, chỉ cần là đàn ông thấy được thì vào lúc này sẽ động tâm không thể nào kiềm chế được.
“ Aaa…aaa.....Hừ……Có chết ta cũng không cho ngươi toại nguyện.”
Hơi thở hỗn hển mê người, cầm cự cắn răn mà rặn nói từng chữ. Vừa dứt câu thiếu nữ từ từ chuyển động thanh kiếm trên tay, đưa lên cổ để kết thúc mọi chuyện. Hắn ta nhanh chóng chém vào cánh tay nàng, thiếu nữ đau đớn buôn thanh kiếm ra khỏi tay, hắn vung kiếm làm thanh kiếm của nàng gãy đôi rồi biến mất, lúc này trên tay nàng hiện lên hình xâm của thanh kiếm đấy.
Thiếu nữ có ý định cắn lưỡi thì hắn ta lao về phía nàng nhanh như một con thú xé toạt y phục trên người nàng ra, không một động tác thừa, thiếu nữ rên rĩ đau đớn, trong căm phẩn. Hai mắc mở to ra vì cảnh tượng trước mắt, không phải vì uất ức, không phải vì cô sắp không còn trong trắng mà là một thân ảnh đã giết hết năm tên phía sau tên cầm đầu đang cởi y phục của mình, mà cô không còn sức để chống trả mặc cho hắn tự tung tự tác. Giờ đây chúng chỉ còn cái xác khô, tâm trí cô trống rỗng vì mọi chuyện xảy ra đến với mình. Thân ảnh hiện ngay trước mặt cô và tên cầm đầu cũng không tránh khỏi. Cái chết đến với chúng không đau đớn, đúng hơn là chết cũng không biết vì sao chết. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh cô không thể nào nhận thức được, đến khi thân ảnh kia biến mất.
Một lúc sau khi hoàn hồn, thiếu nữ đã bình tĩnh hơn, nàng nhìn xuống cơ thể mình chợt đỏ mặt, quơ tay nhặt vội những mảnh y phục xung quanh, che đi những chổ nên che, rồi nhanh chóng rời khỏi đấy.
Khi về đến phòng nàng nhanh chóng đóng chặt cửa, thay y phục rồi lấy lại bình tỉnh.
‘CẮN NUỐT, chỉ có thể là nó, trong học viện có người tu luyện theo con đường đó mà sao không bị phát hiện, người này che dấu quả là thâm sâu. Có thể giết chết cao thủ tam tinh nhanh gọn như vậy mà không cần xuất Hồn Lực, tên này phải mạnh đến mức nào tứ tinh, không có thể là ngũ tinh. Nhưng hắn có nhìn thấy hết của ta không? Lúc đó trời tối như vậy chắc không đâu mà không biết nữa…..’
Nàng giãy giụa trên giường suy nghĩ mặt không thể nào hết đỏ chỉ có thể lấy gói che đi. Hận không thể thấy mặt được ân nhân đã cứu mạng mình, hận vì không biết hắn là ai.
‘Không đúng, trong học viện có cao thủ như vậy sao? Tứ tinh là đã tốt nghiệp rồi, vậy là người ngoài đột nhập vào, hay là lão sư đây. Nếu là lão sư thì không thể rồi, chỉ có thể người ngoài, nhưng ngày mai chắc chắn bị phát hiện, nếu người đó bị phát hiện ta sẽ làm gì đây? Chỉ có thể là những ngọn núi gần đó. Mà nếu muốn tiêu hóa hết nhiêu đó cũng phải vài ngày sau, chẳng những thế còn bị cắn trả trong thống khổ. Không thể đi đâu xa. Ta Nam Cung Vân Nguyệt, xin thề chắc chắn tìm được ân nhân để trả lại những gì đã nợ.’
Nam Cung Vân Nguyệt muốn nghĩ cũng nghĩ không ra, khó chịu mà tiếp tục tu luyện.
Bầu trời ló dạng khỏi chân núi, bầu không khí căng thẳng bao trùm khắp nơi. Một quảng trường rộng lớn người đông như kiến ai củng xem xem tuổi nhau đứng ở phái dưới. Ở trên, một vị lão nhân mặt trường bào phong thái uy nghiêm.
“Hôm qua, có ai chứng kiến được không. Các Hồn Sư đi trực hôm qua đi ngủ hết hả.”
Lời nói nhẹ nhàng, mà không kém phần lạnh lùng. Những người ở dưới chỉ cuối đầu mặc tối sầm, sợ sệt, không một ai trả lời, không một ai dám nhìn lên.
“Như các ngươi đã được biết. Kiếm hồn sư là hồn sư mạnh nhất trong các loại hồn sư khác như Đao Hồn Sư, Cung Hồn Sư, Giáo Hồn Sư,…Là nhờ khi hồn sư thức tỉnh thì chỉ cần là Kiếm Hồn Sư thì khi đạt được nhất tinh, thắp sáng được 5 cánh, là chọn được 1 trong 2 khả năng, CẮN NUỐT hoặc HẤP THỤ. Nhờ có 2 khả năng này mà Kiếm Hồn Sư là hồn sư mạnh nhất trong các loại hồn sư khác. HẤP THỤ là hấp thụ sức mạnh của một hồn sư người đó có từ trước đến nay trong quá trình tu luyện, khiến người đó mất hết sức mạnh mà phải tu luyện lại từ đầu. Còn CẮN NUỐT thì………..”
Lão nhân lắc đầu, suy tư nhìn 6 cái xác khô trước mặt.
“Nó sẽ ăn từ sự sống, sức mạnh, linh hồn,..Tất cả mọi thứ đến khi người bị ăn chỉ còn bộ xương khô. Đây là con đường tà đạo và các hồn sư thống nhất đã cấm những người thức tĩnh Kiếm Hồn Sư đi theo con đường này. Vì khi cắn nuốt người đó sẽ bị cắn trả dữ dội trong quá trình tiêu hóa nguồn sức mạnh ngoại lai, khi đó sẽ đau đớn như trong địa ngục, nếu không chịu được thì sẽ nhập ma. Khi đó, nó sẽ đi tàn sát khắp nơi, bất kì sự sống nào nó gặp. Và lúc này đã không còn là con người nữa, chỉ có giết chóc là mục tiêu để nó tồn tại.”
Đúng vậy quả thật như lão nhân nói, vì thế khi còn nhỏ các hồn sư đã được dạy dỗ nghiêm khắc về những việc này, nếu thức tỉnh được Kiếm Hồn thì chỉ được chọn khả năng Hấp Thụ, nếu chọn Cắn Nuốt thì hậu quả khôn lường, bị các hồn sư đuổi giết, sống cũng không dễ dàng.
“Ta thật không ngờ là có người đi theo con đường tà đạo lại tồn tại trong học viện. Những ai đạt được nhất tinh, các ngươi hãy triệu hồi ra kiếm hồn của mình, các lão sư sẽ kiểm tra Kiếm Hồn của các ngươi nếu ai bị phát hiện giết ngay tại chỗ, không nhiều lời.”
Lời nói của lão nhân vừa dứt. Phía dười ngay lập tức có vô số thanh kiếm xuất hiện, đủ các ngoại hình không thanh kiếm của ai giống ai, quang mang tỏa ra đầy màu sắc. Tất cả tạo nên một mặt trời nhỏ chói lóa cả một vùng trời, mặt dù bây giờ là ban ngày. Ở phía xa, bất kì ai thấy được cảnh tượng nay đều không khỏi tôn kính mà quỳ xuông, vái lại cầu nguyện, vì như thần tiên đang hiển linh, đó là tồn tại mà một người bình thường không thể nào chạm đến được.
Một Lão sư đi lên, thái độ tôn kính.
“Thưa trưởng lão. Nội viện thiếu một người, có cần ta đi gọi hắn hay không”
“Tên này ít khi tiếp xúc với bên ngoài chỉ có tu luyện. Ta nghĩ cũng không phải là hắn đâu.”
Sau một hồi suy tính, suy nghĩ kĩ lưỡng.
“Mau đi gọi hắn, nếu hắn đi sai đường thì củng thật là đáng tiếc. Haizzzz”
Lão nhân gia thở dài ngán ngẩm, lắc đầu xua tan đi ý nghĩ xui xẻo đó, cầu mong không phải là hắn, nếu giết hắn thì sẽ phiền phức lớn đây.
Phía dưới bắt đầu xôn xao bàn tán, không ít người nghi vấn, tò mò.
“Người đó là ai vậy? Theo như lời của trưởng lão, ta thấy chắc là một người lợi hại lắm. Làm sao ta không biết vậy?”
“Sư huynh, người đó là ai vậy?”
“Sư tỷ à, sư huynh đó mặc mũi ra sao vậy, có soái không?”
“Người lợi hại như thế, sao ta chưa từng gặp qua?”
.....
Không ít người muốn thể hiện với các sư muội, làm điệu bộ nghiêm chỉnh, ra vẻ ta đây hiểu biết nhiều thứ, bắt đầu thể hiện.
“Các sư muội không biết là phải. Những người mới vào đây gần một năm chưa thể nào gặp được đâu. Cả ta củng chỉ mới gặp được một lần. Ta nghe nói vị sư huynh này chỉ biết bế quan tu luyện. Mỗi năm, khi đến mùa đi Săn huynh ấy mới xuất hiện. Cả tỷ thí hằng năm cũng ít khi tham gia. Nhưng là đứng thứ 10, những người mạnh nhất trong Thiên bảng của học viện. Là một thiên tài tuổi nhỏ nhất trong số họ.”
Nhiều người nghi hoặc.
“Huynh ấy không tỷ thí sao lên được hạng 10. Tên ba hoa. Ngay cả tên ngốc củng không tin ngươi.”.
“Là vì một tên ngu xuẩn nào đó muốn thể hiện ta đây với mọi người đã khiêu chiến, mà đến ba chiêu của người ta cũng không đỡ nổi đấy. Hahahahahaha.”.
Giọng đầy chế giễu, vừa nói vừa nhìn về phía một thiếu niên với Kiếm Hồn màu Lam, đứng gần đó. Thiếu niên đó tức giận đến nổi siết chặc tay, móng tay đâm qua da chảy cả máu, vẻ mặc đầy căm phẩn. Không ngừng công kích.
“Ô, đây không phải Liêu công tử, Liêu Khải Trí. Nhân vật chính của câu chuyện đó hay sau.”
Liêu Khải Trí tức giận đưa kiếm chỉ thẳng về người phát ra những lời nói đó.
“Cổ Tinh Vân, hôm nay ta không tin ta không giết được ngươi.”
Cố Tinh Vân ung dung, tự tin, thủ kiếm như một lời khiêu khích, Kiếm Hồn màu Ngọc Bích xuất hiện, khí thế cũng không thua kém, Hồn lực của 2 hai người tỏa ra va vào nhau, như chuẩn bị cho một trận chiến một sống một còn.
“Ồn ào gì chứ. Đây không phải là nơi để các ngươi làm loạn.”
Một cỗ uy áp vô hình từ lão nhân đứng ở trên cách đó gần chục trượng phát ra, đè áp cả quảng trường. Những khuôn mặt nhăn nhó, đôi chân run lên cố gắng đứng vững, trên vai họ như cả ngọn núi đang đè lên, nếu không có hồn lực để chống chịu thì bất cứ lúc nào cũng sẽ bị đè chết. Có vài người không chịu nổi, quỳ xuống miệng chảy máu vì nó.
“Mong Lưu trưởng lão nguôi giận”. Các lão sư đồng âm, dáng người đầy tôn kính.
Các lão sư xung quanh lo lắng, mặt đầy mồ hôi, xanh mặt vì ở quảng trường đều là tinh anh trong tinh anh ở cả đế quốc được chọn. Cả đế quốc mấy ức người mà chỉ còn những người đứng ở quảng trường này là được chọn, không thiếu thiên kiêu chi tử của các đại gia tộc. Không một ai gánh nổi nếu có chuyện gì xảy ra.
Lưu trưởng lão nghe vậy, bình tĩnh thu lại cổ uy áp. Cả quảng trường yên tĩnh trở lại.
Duy chỉ có một thân ảnh quen thuộc, trong đám đông nhưng rất nổi bật, thu hút ánh nhìn hầu hết của các nam đệ tử. Nam Cung Vân Nguyệt khuôn mặt từ nảy đến giờ không biến sắc, đầy suy tư.
‘Không lẻ nào là hắn, không thể nào. Ta với hắn không tiếp xúc nhiều, cũng không có giao tình gì. Hà cớ chi hắn lại phải mạo hiểm, lộ thân phận cứu ta.’
Những câu hỏi, nghi hoặc liên tiếp xuất hiện trong đầu nàng, từ hôm qua đến giờ như sắp có lời giải, ánh mắt chăm chú hướng về ngọn núi nơi biệt viện của hắn.
Hai thân ảnh từ xa trên bầu trời càng ngày càng gần. Một thân ảnh là lão sư do Lưu trưởng lão phái đi lúc trước. Thân ảnh còn lại là của một thiếu niên đầy quen thuộc, từ từ hạ xuống quảng trường, nhẹ như tơ. Kính lễ trước Lưu trưởng lão.
“Trưởng lão cho mời đệ tử.”
Lưu trưởng lão nhẹ nhàng chỉ 6 cái xác khô.
“Phát hiện chết lúc đêm hôm qua”
“CẮN NUỐT.”
Khuôn mặt đầy vẻ bất ngờ, trả lời ngay trong vô thức, cậu thiếu niên bàng hoàng từ từ hiểu ra mọi chuyện. Hành lễ trước Lưu trưởn lão, vẻ mặt đầy căng thẳng. Ra vẻ ngây thơ, vô tội không biết gì.
“Mong Lưu trưởng lão suy xét, đêm hôm qua đệ tử tu luyện trong biệt viện, nửa bước không ra ngoài.”
Hiểu ý của Lưu trưởng lão, thiếu niên từ từ triệu hồi Kiếm Hồn của mình.